"Vậy ăn cái gì, nem rán à? Hay là bánh trôi? Ôi dào chả sao cả, em làm được tất." Thời Tiến cố gắng kéo, gần như dùng hết sức bình sinh. Tiếc rằng tình trạng cơ thể hắn không được tốt, tứ chi vô lực, kéo mãi không nhúc nhích, cuối cùng hắn chả thèm kéo nữa, bắt lấy cánh tay Lê Cửu Tranh quay đầu về phía Liêm Quân hô hào, "Anh Quân, tôi muốn đưa anh năm về đón tết cùng. Tôi kéo mãi mà anh ấy không nhúc nhích, anh giúp tôi bắt trói anh ấy về đi."
Lê Cửu Tranh nghe vậy cau chặt mày hơn, rút tay ra.
Liêm Quân tới gần nghe thấy lời Thời Tiến nói lại sa sầm mặt, không thèm cho Lê Cửu Tranh nửa con mắt, quét mắt dòm Thời Tiến đang trong bộ dạng khá chật vật. Anh xua tay ra hiệu cho Quái Nhất đẩy xe lăn phía sau dừng lại, gỡ tấm thảm trên đầu gối xuống, vươn chân dài ra, bất ngờ đứng thẳng dậy, cầm thảm bước hai bước chậm rãi, đến khi tiếp cận được Thời Tiến thì dừng lại, rồi vươn tay kéo cánh tay Thời Tiến, dùng sức ôm vào lòng.
Thời Tiến: "!!!"
"Về rồi phạt cậu." Sắc mặt Liêm Quân nặng nề, anh áp đầu Thời Tiến lên vai mình, tay khác cầm tấm thảm bọc kín hắn, vững vàng ôm chặt hắn, đoạn lạnh lùng liếc sang Lê Cửu Tranh, rồi quay người kéo Thời Tiến về phía xe lăn.
Bọn Quái Nhị chẳng biết mai phục từ lúc nào cùng nhau lao ra, tiến tới khống chế Lê Cửu Tranh.
Thời Tiến bị động bước đi theo động tác của Liêm Quân, vừa ngửi mùi hương thoang thoảng trên người anh, vừa ngây ngẩn.
"Liêm Quân đang bước đi! Anh ấy đang bước đi kìa!" Hắn điên cuồng gào thét trong lòng.
Nhóc Chết cũng sắp phát rồ đến nơi: "Cục cưng cao hơn cậu! Thế mà lại cao hơn cậu! Thật tốt quá đi!"
Thời Tiến: "..."
Hắn níu chặt quần áo Liêm Quân, nghiến răng ken két: "Nhóc Chết, mày vừa nói gì đó?"
Nhóc Chết đứng hình, lầu bầu giả chết. Thấy Thời Tiến đã thật sự an toàn, nó bèn thu hồi hết tất cả buff ngăn chặn cảm giác đau và vận động các chức năng của cơ thể trên người Thời Tiến, cho thân thể hắn được nghỉ ngơi.
Vì vậy một giây sau, Thời Tiến vốn đang khỏe như vâm chất vấn nhóc Chết bất thình lình mềm oặt cả người, chẳng kịp nói câu nào đã nhắm mắt ngã vào lòng Liêm Quân.
Đột nhiên bị sức nặng của cơ thể đè lên người, Liêm Quân hơi loạng choạng, vội dừng chân ổn định thân thể, lúc cúi đầu đã phát hiện Thời Tiến bất tỉnh từ lúc nào. Đôi môi mỏng mím chặt, anh ôm thít lấy hắn, tiến lên cẩn thận đặt hắn vào xe lăn.
Quái Nhất vội giang tay hỗ trợ, sau khi bố trí cho Thời Tiến xong xuôi thì thấy sắc mặt Liêm Quân trắng bệch, trán rịn mồ hôi vì đau đớn, liền lo lắng hô lên: "Cậu Quân, cậu..."
"Không sao, đem thêm một chiếc xe lăn qua đây." Liêm Quân ngắt lời gã, giọng vẫn đều đều như thường, chỉ có người hơi khom, tay chống lên tay vịn ghế lăn miễn cưỡng đứng vững. Anh vươn tay chạm vào mặt Thời Tiến, rồi quay đầu nhìn về phía Lê Cửu Tranh bị bọn Quái Nhị khống chế, ra lệnh, "Đưa hắn về, thông báo cho Thời Vĩ Sùng rằng đã tìm ra cả hai đứa em của anh ta, bảo anh ta đến bệnh viện quân y Thành Đô tìm tôi."
Quái Nhị đáp vâng, rồi trực tiếp móc một khẩu súng ra chĩa vào lưng Lê Cửu Tranh, nói: "Đi thôi, cậu Lê."
Lê Cửu Tranh khẽ nghiêng đầu liếc gã, mắt đảo qua Thời Tiến đã bất tỉnh nhân sự trên xe lăn và Liêm Quân với tình trạng cơ thể rõ ràng có vấn đề, kìm nén cảm xúc lại, ngoan ngoãn đi theo hướng Quái Nhị chỉ.
...
Thời Tiến lại lại lại lại một lần nữa tỉnh dậy trong mùi thuốc sát trùng. Hắn căng da mắt nhìn phía bên giường, hay lắm, lần này có đến tận bốn người vây quanh giường hắn, hắn liền thấy không thiết sống nữa mà quay đầu đi, định bụng bất tỉnh thêm lần nữa.
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của Liêm Quân vang lên, âm u và lạnh lùng.
Đến rồi, đến thật rồi.
Thời Tiến khẽ thở dài, cam chịu quay đầu nhìn về phía Liêm Quân đứng gần mình nhất, nặn ra một nụ cười với anh, đoạn nịnh nọt: "Anh Quân à, dáng vẻ bước đi của anh đẹp trai thật đó, lưng rộng eo thon chân dài chắc nịch, tỉ lệ cơ thể đỉnh ơi là đỉnh. Chỉ có điều gầy quá, ôm vào cồm cộm khó chịu, anh phải ăn nhiều hơn..."
Liêm Quân mặt không cảm xúc, duỗi tay bóp chặt cái miệng huyên thuyên không ngừng của hắn, cười khẩy: "Lắm lời thế này, xem chừng đã khỏe rồi nhỉ."
Thời Tiến thấy mà lạnh sống lưng, vừa nhắm mắt lại đã ho khùng khục, dùng hành động để tỏ vẻ mình bây giờ đang không hề khỏe, kỹ năng diễn xuất hết sức lố lăng.
Chú Long đứng bên cạnh trông chừng nhìn không nổi nữa, bèn tiến đến đẩy tay Liêm Quân ra. Ông kiểm tra sơ tình hình của Thời Tiến, đút cho hắn chút nước, rồi nói: "Cậu đừng lăn qua lăn lại nữa, cẩn thận vết thương vỡ ra đấy."
Thời Tiến lập tức nằm im re, ngoan ngoãn uống một ngụm nước, lập tức cảm thấy cuống họng vừa khô ngứa vừa đau rát dễ chịu hơn nhiều. Hắn nhìn về phía hai người khác đứng khá xa trong phòng, kêu lên: "Anh cả, anh năm..."
"Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói gì cả." Thời Vĩ Sùng trấn an, sau đó đánh vào Lê Cửu Tranh đứng im thin thít bên người nãy giờ.
Lê Cửu Tranh nhìn Thời Tiến, đanh giọng nói: "Xin lỗi."
Thời Vĩ Sùng liền nhìn hắn, vẻ không hài lòng lắm.
Lê Cửu Tranh ngoảnh đầu tránh né ánh mắt của y, chừng như không muốn hó hé thêm một chữ nào nữa.
Thời Vĩ Sùng cau mày, toan nói gì đó nhưng rồi nhịn xuống, đoạn ngoảnh đầu bắn cho Thời Tiến một ánh mắt "Anh sẽ giải thích cho em sau", rồi lôi Lê Cửu Tranh ra khỏi phòng bệnh.
Thời Tiến trợn mắt xem trò vui.
Liêm Quân không nhịn được nữa, duỗi tay bóp chặt hai má Thời Tiến, kéo hắn quay sang phía anh.
Thời Tiến bị ép hướng mắt về phía Liêm Quân, thấy vẻ mặt bất thiện của anh, lập tức quên tuốt tuồn tuột ý định hóng chuyện, chột dạ giải thích: "Không phải tôi không tuân theo mệnh lệnh, chỉ là tôi lo cho anh thôi. Hôm đó tôi vốn dĩ chỉ định đi quan sát tình hình xung quanh khu chung cư Đoàn Kết, chứ không có ý nghĩ hành động với các anh, kết quả vừa đến nơi đã thấy anh gặp nguy hiểm, đầu nóng lên, thế là tức tốc ra tay, tôi nào có ngờ kẻ bắn tỉa lại nhắm vào tôi. Sau khi bị thương, tôi lập tức gọi điện thoại cầu cứu anh, nhưng tiếc là lúc đó tôi đau đến ngu người, bấm lộn số..."
Liêm Quân thu tay về, mặt tối sầm chẳng nói chẳng rằng.
"Xin lỗi, tôi sẽ tự đi lãnh phạt." Thời Tiến cúi đầu cụp mắt, vẻ mặt nhợt nhạt yếu ớt, khỏi phải nỏi trông đáng thương đến nhường nào.
Liêm Quân muốn răn dạy lại không đành lòng, cau mày nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: "Mỗi lần nhận lỗi thì rất nhanh, nhưng sau đó cậu vẫn tái phạm như thường. Thời Tiến, có phải cậu muốn tôi nhốt cậu lại không?"
Thời Tiến lúng túng phản bác: "Đâu đến nỗi là mỗi lần..."
"Cậu còn muốn có mỗi lần?" Liêm Quân hỏi vặn lại.
"Ô dù" giận đùng đùng, và dường như đã mất sạch lý trí.
Thời Tiến thức thời ngậm miệng, duỗi tay ra khỏi chăn khều Liêm Quân, định bụng nịnh nọt quanh co.
Thế rồi tay Liêm Quân chuyển sang đặt lên tay vịn xe lăn, cách không xa cạnh giường lắm, nhưng đủ để Thời Tiến chới với chật vật. Đói quá đi mất, hết sức rồi.
Liêm Quân ngồi yên nhìn hắn với với tay, cuối cùng thấy tay hắn không còn sức nữa, mới duỗi tay nắm lấy, siết thật mạnh, nói: "Không có lần sau."
Thời Tiến vội vàng gật đầu, vẻ mặt trông rất ngoan ngoãn, nhưng bàn tay bị nắm chặt cứ rục rịch, tiếp tục khều tới khều lui, cuối cùng nhích cả người sang. Hắn duỗi cánh tay ra, kéo cả tay Liêm Quân đặt lên đùi anh, nhẹ nhàng xoa bóp, lo lắng hỏi: "Chân có đau không?"
Liêm Quân khựng người, vẻ mặt vừa dịu đi lại tối sầm, bèn cầm tay hắn nhét vào chăn, nói: "Nghỉ tiếp đi, phải quan sát tình hình của cậu thêm một chút mới được ăn uống, cố nhịn đi."
Sao "mây mù" lại đột nhiên kéo đến nữa rồi?
Thời Tiến luống cuống kêu lên: "Anh Quân, tôi..."
Liêm Quân lại vươn tay bóp miệng hắn, lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Thời Tiến, nếu không thể đáp lại thì đừng cho đi sự quan tâm một cách bừa bãi như thế. Không công bằng đâu." Dứt lời, anh thu tay về, ra hiệu cho chú Long lại trông chừng Thời Tiến, sau đó quay người trượt xe lăn đi mất.
Thời Tiến không tài nào hiểu nổi ý anh, bèn giương mắt nhìn Long thúc, mắt ánh lên vẻ cầu xin được giải đáp.
Chú Long vỗ trán hắn, nói: "Đừng hỏi, im lặng, lo ngủ đi."
"Nhưng..."
Chú Long đeo tai nghe lên, lấy điện thoại ra mở nhạc nghe.
Thời Tiến: "..."
"Nhóc Chết à, tao có cảm giác chú Long và anh Quân có bí mật, nhưng bọn họ không muốn kể cho tao nghe." Không người này thì còn người khác, hắn tìm nhóc Chết tán gẫu.
Nhóc Chết liền bật một bài hát ru cho hắn nghe.
Thời Tiến nghẹn họng, tức đến mức thật sự ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy từ một giấc ngủ no nê, Thời Tiến chợt phát hiện người ngồi bên giường mình đã từ chú Long biến thành Thời Vĩ Sùng.
Thấy hắn đã tỉnh giấc, Thời Vĩ Sùng tiến đến đẩy giường lên giúp hắn, sau đó rót ly nước, cắm ống hút, đưa tới bên miệng hắn, nhẹ nhàng nói: "Uống nước đã."
Thời Tiến nghiêng đầu uống một ngụm nước, rồi nhìn khắp phòng, hỏi: "Những người khác đâu?"
"Đi làm chuyện khác rồi." Thời Vĩ Sùng trả lời, rồi lại kéo bàn ăn di động ra cho hắn, sau đó nhấc cái thùng giữ nhiệt trên tủ đầu giường lên, lấy ra một bát cháo rau cùng vài phần thức ăn kèm, vừa bày bát đũa cho hắn vừa nói, "Ăn chút đồ lót dạ trước đã, muốn đi vệ sinh thì nói với anh, anh dìu em đi."
Thời Tiến chỉ bị thương ở vai, trước đó mất sức là vì lên cơn sốt, bây giờ đã đỡ sốt, lại được ngủ một giấc no, tinh thần đã tốt hơn nhiều, nên nghe vậy liền cười: "Dìu gì chứ, em có bị thương nặng dở sống sở chết đâu."
Thời Vĩ Sùng xị mặt chẳng thèm ừ hử. Sau khi dọn xong đồ đạc, y ngồi xuống mép giường, nói: "Ăn trước đi, ăn xong rồi chúng ta nói chuyện."
Thấy vẻ mặt ấy của y, Thời Tiến thầm thở dài trong bụng, khắc biết lần này chắc chắn tránh không khỏi, đành cam chịu cầm muỗng lên.
Ăn no uống say xong, thần sắc của Thời Tiến đã khá hơn. Thời Vĩ Sùng thấy thế, vẻ mặt cũng tốt lên.
Thời Vĩ Sùng đứng dậy giúp Thời Tiến dọn bàn, lại thu xếp xong xuôi mới ngồi xuống. Y sắp xếp câu chữ một chốc, rồi cất giọng nói: "Tiểu Tiến, chuyện em bị thương lần này Liêm Quân đã kể hết cho anh nghe rồi, em khinh suất quá đấy."
Thời Tiến ngoan ngoãn nhận sai: "Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng ạ."
"Không, em không hề có lỗi với anh." Thời Vĩ Sùng giúp hắn kéo chăn, lặng thinh một hồi lâu mới tiếp tục nói: "Về phía Cửu Tranh, anh đã trò chuyện với nó, nó bảo đảm sau này sẽ không làm chuyện xằng bậy với em nữa. Do anh sơ suất, khoảng thời gian này không quan tâm đến nó, đến việc mẹ nó qua đời cũng không biết, để mặc nó chui vào ngõ cụt. Còn em... Anh không phải người anh tốt. Tiểu Tiến, anh nên xin lỗi em mới đúng. Xin lỗi em."
Thời Tiến cau mày, kêu lên: "Anh cả."
"Anh không xứng làm anh cả của em." Thời Vĩ Sùng rũ mắt, nét mặt uể oải thấy rõ, "Có một số việc có lẽ em không biết... Tuy Thời Hành Thụy bỏ rơi mẹ anh và đám chú hai, nhưng lại cho họ một khoản tiền lớn để nuôi dưỡng bọn anh và bồi thường cho họ."
Thời Tiến sững sờ, vô thức ngồi ngay ngắn lại.
"Không chỉ tiền, nhà ngoại của bọn anh, tất cả đều nhận được ít nhiều tài nguyên hỗ trợ từ Thời Hành Thụy. Ông ta đầu tư cho bọn anh như thể đầu tư kinh doanh vậy, hoàn toàn không hề keo kiệt chuyện tiền nong... Thế nhưng sau khi em sinh ra thì mọi chuyện đã thay đổi. Khi phát hiện Thời Hành Thụy có xu hướng dồn mọi tài nguyện cho em, mẹ của bọn anh liền bí mật tụ họp với nhau. Kể từ lúc đó, dưới lời xúi giục của mẹ, bọn anh đã học được cách 'thương yêu' người em út này. Cũng từ lúc đó, Thời Hành Thụy bắt đầu phân chia tài nguyên cho nhà ngoại của mỗi người theo mức độ thân thiết của em đối với bọn anh... Đây là một vụ đổi chác. Một vụ đổi chác mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu. Một vụ đổi chác mà chỉ có anh và chú hai biết, chú ba, chú tư và chú năm không biết."
Thời Tiến trợn mắt ngoác mồm, hoàn toàn không ngờ còn ẩn tình bên trong.
Thời Vĩ Sùng nhìn vào mắt hắn, dường như thấy được một bản thân vừa đê tiện vừa dối trá trong đó. Giọng điệu y trở nên ngập ngừng, "Mấy năm đầu, mọi người vẫn còn nhỏ, mẹ bảo làm gì thì làm cái đó. Sau này ngày càng lớn lên, mỗi người tự có suy nghĩ và mục tiêu riêng, bèn muốn thay đổi tình trạng ấy. Nhưng anh đã ngăn cản bọn họ."
Thời Tiến hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì anh cần sự thân cận của Thời Hành Thụy. Anh muốn trả thù ông ta... Trong đó có quá nhiều sự xung đột lợi ích và lòng riêng của anh, mọi người bị anh bắt trói lên 'chiếc thuyền' trả thù Thời Hành Thụy này, xem em là công cụ để tiếp cận Thời Hành Thụy, tiếp tục màn kịch anh ngã em nâng này."
Thời Vĩ Sùng nói, sắc mặt dần trở nên ảm đạm, còn thoáng chút tự giễu: "Vốn dĩ mọi người đã có thể giải thoát. Thời Hành Thụy càng già càng bớt đi dã tâm, trừ em ra, ông ta thậm chí còn chẳng bận tâm đến việc làm ăn. Mọi người dều đã trưởng thành, có thể tự thân chống đỡ một phương, không cần phải sợ hãi hay ỷ lại vào sức mạnh của Thời Hành Thụy, có thể thoát khỏi cái bóng tư bản của Thời Hành Thụy, nhưng anh lại ép bọn họ tiếp tục quanh quẩn trong màn kịch này, khiến họ dần đi vào ngõ cụt. Về hành vi mất kiểm soát của Cửu Tranh lần này, anh phải chịu hơn phân nửa trách nhiệm. Giờ đây anh vui mừng hơn bao giờ hết, trước khi anh tự mình ra tay, Thời Hành Thụy đã qua đời rồi, bằng không có lẽ mọi người sẽ bị anh kéo vào một cơn ác mộng sâu hơn nữa."
Thời Tiến nghe thế giật thót tim, hỏi: "Nếu Thời Hành Thụy không chết, anh định làm gì?"
Thời Vĩ Sùng ngước mắt nhìn hắn, đáp rõ từng câu từng chữ: "Cướp đi tất cả những gì thuộc về ông ta, đẩy ông ta vào địa ngục trần ai, sau đó phá hủy những thứ ông ta quý trọng nhất, khiến ông ta phải sống trong đau khổ đến hết quãng đời còn lại."
Thứ quý trọng nhất... Đó chẳng phải là nguyên chủ ư?
Thời Tiến ngơ ngác dựa lưng vào giường, nhìn Thời Vĩ Sùng. Chưa từng có giây phút nào hắn nhận thức rõ ràng như bây giờ, kẻ ngồi trước mặt mình chính là một kẻ giết người, dù cho chỉ là khả năng, là tiềm tàng.
Người được nguyên chủ xem là anh trai mà ỷ lại này, thực chất trong lòng chưa từng xem nguyên chủ là em trai. Trước đây hắn cho rằng có lẽ Thời Vĩ Sùng chỉ đơn giản không thích người em này, bây giờ xem ra hoàn toàn là mơ tưởng.
"Quả thật Thời Hành Thụy đối xử tệ bạc với anh, còn bỏ rơi mẹ anh, anh muốn báo thù ông ta em có thể hiểu được, thế nhưng nguyên... thế nhưng em đã làm gì sai chứ?" Hắn cất lời hỏi, không còn là diễn kịch, mà thật sự cảm thấy oan ức và bất công thay cho nguyên chủ.
Nguyên chủ chỉ ra đời, chỉ bị động xuất hiện trên thế giới này. Trong quãng đời ngắn ngủi của cậu ta, chuyện xấu xa nhất mà cậu ta từng làm là liên hệ với cấp dưới cũ của bố mình, hòng ngáng chân Thời Vĩ Sùng.
Lúc chết, cậu ta thậm chí còn chưa tròn hai mươi tuổi. Mười bảy năm trước, cậu ta sống dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của bố mình, chưa từng làm một chuyện xấu nào; Vào năm thành niên, cậu ta mất bố, mất dung mạo, mất tự do, đau đớn nhận ra cuộc sống trước kia chỉ là một sự giả dối được thêu dệt bởi kẻ khác; sau khi trưởng thành, cậu ta đánh mất cả mạng sống.
Dù cho cậu ta đã từng có những thói xấu như cậy thương mà kiêu, hay không quan tâm đến anh trai gì đó, nhưng những lỗi lầm ấy thật sự phải đánh đổi bằng cả mạng sống ư? Tuy cậu ta không quá tài giỏi, nhưng thực sự không đến mức là một đứa em tồi tệ.
Đối mặt với câu hỏi của hắn, Thời Vĩ Sùng lại im lặng, sau đó đưa tay sờ mặt của hắn, trả lời: "Em không sai, là lỗi của anh, anh không xứng làm anh của em."
Thời Tiến nghiêng đầu tránh khỏi tay y. Những điều Thời Vĩ Sùng nói quá thực dụng, làm đảo lộn mọi nhận thức của hắn. Hắn khoác trên mình thân phận của nguyên chủ, thực sự không thể nào tiếp thu được sự quan tâm của Thời Vĩ Sùng lúc này.
Mắt Thời Vĩ Sùng tối đi, chậm rãi thu tay lại. Y đứng dậy, đoạn nói: "Em nghỉ ngơi đi... Anh sẽ nói chuyện với đám chú năm, không để bọn họ đến quấy rối em nữa đâu. Nếu như em không muốn nhận những người anh này nữa, anh cũng tôn trọng suy nghĩ của em... Tiểu Tiến, xin lỗi em." Dứt lời, y lưỡng lự đôi ba giây, thấy Thời Tiến không ừ không hử gì, đành khom lưng cầm lấy áo khoác vắt trên ghế, quay người rời đi.
Thời Tiến đợi y đi rồi mới ngước mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, ngẩn người một hồi cùng tâm trạng phức tạp. Mãi một lúc lâu sau, hắn hoàn hồn, thở dài ngồi phịch xuống, kéo chăn trùm lên mặt.
Nhóc Chết lo lắng gọi: "Tiến Tiến..."
"Tao không sao." Thời Tiến mở miệng, giọng rầu rĩ, "Thật ra, nói cho cùng, tao cũng chỉ là một người ngoài mơ hồ xen vào thôi. Tao hoàn toàn không có lập trường để đánh giá về những khúc mắc của nhà họ Thời... Nhóc Chết à, tao cảm thấy tao hiểu lầm rất nhiều điều, phải chăng tao đã quá để ý đến thanh tiến độ?"
"Không đâu." Nhóc Chết đáp. Thấy hắn suy sụp như vậy, nó cũng không kìm lòng nổi mà tự trách bản thân, đoạn nói, "Xin lỗi Tiến Tiến, là tôi kéo cậu vào thế giới này."
Thời Tiến lắc lắc đầu không nói gì. Hắn nhắm mắt hồi tưởng tất cả mọi chuyện từng trải qua từ lúc tái sinh đến nay, nặng nề thở dài.
Chẳng bao lâu sau, Quái Nhị đẩy cửa đi vào, thay Thời Vĩ Sùng trông nom Thời Tiến.
Thời Tiến hàn huyên với anh ta vài câu, lúc này mới biết mình đang ở trong một bệnh viện quân khu nào đó tại Thành Đô, mà Liêm Quân và những người khác sở dĩ mãi không đến thăm hắn là vì Liêm Quân cũng ngã bệnh, những người khác đang ở bên Liêm Quân hỗ trợ.
Thời Tiến nghe thấy thế liền cau mày, đứng dậy toan xuống giường, vội hỏi: "Anh ấy thế nào rồi? Tôi đi thăm anh ấy chút."
"Thăm cái gì mà thăm! Cậu Quân đã ngủ rồi. Cậu ấy chỉ hơi cảm lạnh và nghỉ ngơi không đủ thôi, truyền bịch nước, ngủ một giấc là được rồi." Quái Nhị ấn hắn xuống, vỗ trán hắn, than thở, "Xem cậu kìa, bị thương thì ngoan ngoãn chút đi chứ, sợ năm nay chưa đủ giày vò à? Mau chóng khỏe lên đi, nếu không cậu Quân không biết lo sao mới đủ."
Thời Tiến nhíu mày nằm xuống, sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, mặt mày xụ xuống, nói: "Sau này tôi sẽ không bốc đồng như vậy nữa, xin lỗi."
Quái Nhị thấy hắn như vậy, không đành lòng mắng hắn nữa, bèn an ủi: "Được rồi, đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Thật ra ngày ấy cũng nhờ có cậu, nếu không phía bọn tôi chắc chắn sẽ có người bị thương. Lúc đó Quái Nhất dù có ý dừng xe để tránh góc công kích của hầu hết các tay súng bắn tỉa, nhưng trên đường còn có những người khác, chỉ cần đối phương khai hỏa, tuyệt đối không thể tránh khỏi việc ngộ thương."
"Anh không cần an ủi tôi đâu." Thời Tiến thở dài, trừng mắt nhìn trần nhà trắng nhợt, chợt hỏi, "Quái Nhị, có phải tôi làm việc theo cảm tính quá không?"
Quái Nhị bất lực kéo chăn lên mặt hắn, nói: "Đã bảo đừng nghĩ vớ vẩn nữa mà, cậu thế này đã giỏi lắm rồi... Nghỉ ngơi đi, lành thương sớm sớm, rồi chúng ta đi đảo bắt cua."
Thời Tiến bị anh ta làm cho mất sạch cảm xúc, liền dúi anh ta một cái qua tấm chăn, rồi nhắm hai mắt lại.
Sau ngày hôm ấy, Thời Tiến không bao giờ thấy bóng dáng của Thời Vĩ Sùng nữa.
Nghe Quái Nhất nói, Thời Vĩ Sùng thực chất vẫn đang ở bệnh viện, mỗi ngày còn đến chỗ bác sĩ hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn, thậm chí Lê Cửu Tranh cũng có mặt, chỉ có điều hai người không bén mảng đến gần phòng bệnh nữa.
Thời Tiến nghĩ về những uẩn khúc trong truyện, đoạn liếc nhìn thanh tiến độ đã giảm xuống 500, cũng không chủ động đi tìm bọn họ.
Ngày thứ hai, sau khi cơ thể đã khỏe hơn, Liêm Quân lại đến phòng bệnh bầu bạn với Thời Tiến. Khí sắc của anh trông vẫn ổn định, chỉ có điều chút da thịt trên mặt tẩm bổ mãi mới nảy nở ra đã hoàn toàn mất tích, Thời Tiến trông mà tan nát cõi lòng.
Sợ Liêm Quân ở trong bệnh viện lâu sẽ bị lây bệnh vặt, Thời Tiến bắt đầu tích cực phối hợp điều trị, chưa đến một tuần đã nhảy nhót tưng bừng, sau đó la hét muốn xuất viện.
Liêm Quân vẫn kiên quyết ép hắn nán lại trong bệnh viện đủ bảy ngày, sau khi xác định không còn vấn đề gì mới cho hắn làm thủ tục xuất viện. Lúc về, anh sợ vết thương của Thời Tiến không chịu nổi, còn từ bỏ cả máy bay tiện lợi và nhanh chóng, điều một chiếc RV đến, dự định lái xe như thế về thành phố B.
Buổi sáng ngày xuất phát, Thời Tiến mua một đống sủi cảo nem rán các loại, nhờ người gửi cho bệnh viện tư nhân của Lê Cửu Tranh, xem như đã hoàn thành lời hứa trước kia của mình.
Chiều, mọi người lên xe trước cửa bệnh viện. Thời Tiến nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, nhác thấy Thời Vĩ Sùng và Lê Cửu Tranh đứng sóng vai nhau trước cửa hàng hoa quả ở bên kia đường, đang cùng nhìn về phía mình.
Hắn ngẩn người, do dự một chút, cuối cùng vẫn giơ tay vẫy chào bọn họ, dùng khẩu hình nói câu tạm biệt, sau đó kéo rèm xe lại.
Thật ra hắn nên hiểu ra từ sớm mới đúng. Hắn không phải nguyên chủ, hà cớ gì phải dính líu đến tình cảm anh em thật thật giả giả ấy. Hắn vùng vẫy đấu tranh trong thế giới này, sở cầu chỉ là tiếp tục tồn tại, tẩy sạch thanh tiến độ mà thôi. Bây giờ đã xác định khả năng cao năm anh em nhà họ Thời không phải kẻ thật sự có sát ý với nguyên chủ, cũng chính là với hắn, vậy hắn không cần tiếp tục để ý đến những thứ tình cảm đó là thật hay giả, những nhân tố sinh tồn vụn vặt đã đạt được nếu mất thì cứ cho chúng mất đi, dầu gì bên cạnh hắn vẫn có sẵn một cái "ô dù".
Nghĩ như vậy, hắn liền đưa mắt sang Liêm Quân đang ngồi đọc sách trước mặt, vươn tay đè lên trang giấy của anh, rồi lấy máy tính bảng ra, nói: "Anh Quân này, chúng ta đánh một trận nhé? Nếu tôi thắng, anh giúp tôi điều tra vài thứ được không?"
Liêm Quân nhìn bàn tay đang đè lên của hắn, tầm mắt đảo qua dấu kim tiêm trên mu bàn tay, thế rồi để sách xuống, giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Nếu cậu thua thì sao?"
Thời Tiến cười tít mắt, phảng phất vẻ hèn mọn: "Vậy tôi sẽ giúp anh xoa bóp mỗi ngày. Tôi nói anh nghe, tay nghề xoa bóp của tôi là bậc thầy đấy nhá, người bình thường không có số hưởng thụ đâu!"
Nhóc Chết - bậc thầy chân chính: "Hừ."
Liêm Quân nhìn hắn vài giây, thế mà buông sách xuống thật, đoạn nói: "Được."
Thời Tiến mừng rơn, ân cần lấy một cái máy tính bảng khác ra, mở ra phần mềm mạt chược, rồi nhét vào trong tay anh.
–––––––––
Cá Chết: cũng khá lâu không update nhỉ? Mọi người còn nhớ mình không? Dạo này deadline ngập mặt làm mình chẳng hơi sức đâu edit, dù rất ngứa tay =)) Tuy không hay rep cmt nhưng vẫn cmt nào mình cũng đọc đấy nhé hihi (^///^) cmt của mọi người là động lực to lớn cho mình đó (๑•̀ㅂ•́)و✧
Danh Sách Chương: