(*)Bách gia phạn (百家饭): Là tập tục ở một số vùng của Trung Quốc, cha mẹ hay người thân sẽ lấy vải đỏ may thành túi, đến từng nhà họ hàng, hàng xóm xin gạo, sau đó dùng số gạo xin được nấu thành cơm cho bà đẻ hoặc trẻ ăn. Dân gian cho rằng, em bé được ăn "bách gia phạn" có thể tiêu trừ tai hoạ, thân thể mạnh khoẻ, trường thọ bách tuế.
–––––––––––
Trái ngược với anh hai Phí Ngự Cảnh, anh năm Lê Cửu Tranh trái lại tiếp xúc với nguyên chủ nhiều hơn sau khi Thời Hành Thụy chết.
Lê Cửu Tranh - thiên tài trẻ tuổi, học y từ rất sớm, tuy không giống Phí Ngự Cảnh luôn bay khắp thế giới, nhưng mức độ bận rộn lại ngang ngửa Phí Ngự Cảnh. Một năm thì có đến hơn nửa năm không liên lạc được với hắn ta, không phải đang lo bài vở, ắt cũng đang làm nghiên cứu, gọi điện thoại cho hắn ta mười lần sẽ có chín lần là tắt máy. Cuối cùng hắn ta tự mở bệnh viện tư nhân, tuy đã có thể gọi điện thoại, nhưng lại rất khó hẹn hắn ta ra gặp mặt. Trong tay hắn ta luôn có bệnh nhân hiểm nghèo khó cứu chữa, hỏi hắn ta khi nào rảnh, đáp án xưa nay luôn là không.
Trong năm anh em, hắn ta là người có độ tồn tại thấp nhất, sự quan tâm dành cho nguyên chủ cũng kì lạ nhất: mỗi lần gặp gỡ, hắn đều cho nguyên chủ vài món đồ nhỏ lạ lùng do chính bản thân nghiên cứu ra, còn chủ động chỉ bày nguyên chủ học hành. Thoạt trông có vẻ rất thân thiết chu đáo, nhưng ngoài giờ học ra, hắn ta chưa bao giờ chủ động nói một câu với nguyên chủ, lúc rảnh rỗi đều ôm sách đọc một mình, vô hình trung ngăn cách những người khác khỏi thế giới của mình.
Hắn ta ít nói, thích yên tĩnh, không chủ động tham dự vào bất cứ chuyện gì, nước chảy bèo trôi, lặng lẽ tách khỏi quần thể, như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện.
Tình cảm của nguyên chủ dành cho người anh này rất phức tạp. Cậu ta rất thích những món đồ chơi hoặc kì quặc hoặc bí ẩn hoặc tinh xảo mà đối phương tặng cho mình, trong tâm thức cảm thấy đối phương rất lợi hại, cũng có chút tôn sùng mơ hồ, nhưng hắn lại rất sợ đối phương. Vô số lần nhân lúc rỗi rãi sau giờ phụ đạo, khi cậu ta đang gian nan khơi gợi chủ đề nói chuyện, muốn tìm một câu trả lời khẳng định từ đối phương, cậu ta đều phát hiện đối phương đang ngồi lẳng lặng trong góc, nhìn mình bằng một ánh mắt rất đỗi lạ kì.
Lúc đó nguyên chủ không hiểu ẩn ý trong ánh mắt ấy, còn tưởng rằng Lê Cửu Tranh chỉ đang xuất thần như thường ngày. Mãi đến tận khi cậu ta bị hủy dung, gặp tai nạn giao thông, hai lần bị đưa vào bệnh viện của Lê Cửu Tranh, ở cùng Lê Cửu Tranh một thời gian dài, cậu ta mới đã hiểu ánh mắt ấy nói lên điều gì - trong đó ẩn giấu chút sát ý, không mạnh, nhưng vẫn luôn hiện hữu.
Trong khoảng thời gian nguyên chủ gặp tai nạn giao thông sau rồi đau khổ đếm từng ngày kề cận cái chết, Lê Cửu Tranh lúc nào cũng xuất hiện bên giường nguyên chủ vào những thời điểm rất lạ thường, chẳng hề làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn nguyên chủ, thỉnh thoảng sẽ đụng tay vào những thiết bị duy trì sự sống cho nguyên chủ, ham muốn tắt chúng đi lồ lộ không hề che giấu.
Đây là cơn ác mộng kinh hoàng nhất của nguyên chủ, cũng là lý do khiến cậu ta đổ hết mọi tội lỗi lên năm người anh trai – tận mắt chứng kiến ham muốn giết người luôn khiến người ta hãi hùng hơn việc không biết hung thủ là ai.
Rừ rừ rừ.
Điện thoại bất thình lình rung lên. Có tin nhắn đến.
Thời Tiến hoàn hồn lại từ hồi ức cốt truyện, cầm điện thoại lên nhìn, kinh ngạc phát hiện hai tin nhắn chúc mừng mới gửi đi đã được hồi đáp. Một trước một sau, như thể hai người gửi tin đã hẹn trước với nhau.
Phí Ngự Cảnh: Ai vậy?
Lê Cửu Tranh: Cảm ơn.
Thời Tiến thoáng sửng sốt, rồi sực nhớ ra Phí Ngự Cảnh và Lê Cửu Tranh không biết số điện thoại hiện tại của mình, lúc nãy gửi tin nhắn hắn cũng quên ký tên, vì vậy vội vàng gửi lại một tin báo tên.
Sau đó phía Phí Ngự Cảnh như đá chìm đáy biển, chẳng có tin nhắn mới nào gửi đến. Thời Tiến đã sớm chuẩn bị tinh thần, thậm chí nghi ngờ phải chăng bây giờ Phí Ngự Cảnh đã chặn số mình không.
Phía Lê Cửu Tranh trái lại hồi âm rất nhanh, nội dung ngắn gọn, chỉ có một chữ: À.
Thời Tiến nhìn chằm chằm con chữ này, trong đầu không kìm được hình ảnh Lê Cửu Tranh đứng lù lù bên giường bệnh nguyên chủ như bóng ma. Hắn rùng mình, thoát khỏi giao diện nhắn tin rồi vùi mình vào chăn, mở trò mạt chược chơi cho đỡ sợ.
Giờ đây hắn dám chắc, trong tiến độ 600 còn lại của mình, nhất định có một phần nhân tố tử vong đến từ Lê Cửu Tranh. Đối với người anh này, hắn phải lên kế hoạch làm sao để chung sống thật tốt.
Hôm 30, Thời Tiến chạy vào thư phòng Liêm Quân thật sớm, ăn mặc dày dặn mà ngồi đối diện Liêm Quân, chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn anh chằm chằm.
Liêm Quân không tài nào xem tài liệu nổi, giương mắt nhìn hắn, nói: "Nếu cậu muốn đến chỗ anh trai ăn tết, vậy bây giờ có thể xuất phát rồi. Bảo Quái Nhị đưa cậu đi, nhớ để điện thoại mở, mỗi tối báo bình an một lần, nhất định phải trở về trước mùng bảy. Xử lý xong chuyện Trần Thanh chúng ta sẽ rời khỏi thành phố B ngay, phải chuẩn bị sớm một chút."
Thời Tiến nghe mà ù ù cạc cạc, lắc đầu nói: "À không, tôi không đến chỗ anh tôi, tôi ở đây đón tết với anh, đã nói trước với anh tôi rồi."
Tròng mắt Liêm Quân khẽ động, anh hỏi: "Đã nói rồi?"
"Đúng vậy, đã nói lúc anh cả tới tìm tôi lần trước rồi. Hôm đó, lúc ăn cơm tối, không phải tôi nói với anh chuyện này rồi à?" Thời Tiến đáp, sau đó nhoài lên bàn, tiếp tục nhìn Liêm Quân bằng ánh mắt đầy ý đồ lộ liễu.
Giọng nói căng thẳng của Liêm Quân từ từ thả lỏng, anh để văn kiện xuống, nói: "Tôi quên mất... Cậu ăn mặc như thế là muốn làm gì đấy?"
"Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi rồi." Thời Tiến chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Liêm Quân bỗng dưng chạy theo mạch não của hắn, liếc nhìn cửa sổ, hỏi: "Cho nên?"
"Cho nên hôm nay là 30, anh có thể đừng làm việc nữa được không? Chúng ta đi làm người tuyết chơi đi. Tôi đã chuẩn bị xong khăn quàng cổ và mũ cho người tuyết mặc rồi, xem này, còn có cả cà rốt, có thể dùng làm mũi đấy!" Thời Tiến móc ra những món đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước, ánh mắt lấp lánh vẻ ước ao nhìn Liêm Quân.
Liêm Quân liếc củ cà rốt đã được cọ rửa sạch sẽ đẹp đẽ trong tay hắn, khóe miệng nhếch lên thật khẽ, rồi nhanh chóng kìm lại. Anh lại cầm sổ sách lên, lạnh nhạt nói: "Cậu đi một mình đi, tôi bận lắm."
Thời Tiến đặt củ cà rốt lên bàn, tiếp tục nhìn Liêm Quân chằm chằm. Không thể trách hắn ấu trĩ và mặt dày được, bởi sự thật là đêm qua nhóc Chết cứ luôn mồm kể lể về Liêm Quân đến là thảm thương, nào là Liêm Quân từ nhỏ sức khỏe kém, cứ vào đông phải chạy đến nơi ấm áp, từ trước tới nay chưa từng thấy tuyết, cũng chưa từng làm người tuyết, cuộc sống thiếu đi nhiều niềm vui, để lại rất nhiều tiếc nuối. Nó nói, nếu như Liêm Quân có thể nhìn thấy thêm những điều tốt đẹp, có lẽ trạng thái tinh thần sẽ khá hơn, có thể tích cực đối diện với cuộc sống, điều chỉnh tình trạng cơ thể của mình.
Đối mặt với nhóc Chết một câu than ba tiếng như đang đọc thơ diễn cảm, Thời Tiến còn biết nói gì hơn, tất nhiên là lập tức chạy vào nhà bếp rửa cà rốt, cam kết ngày mai sẽ đi tìm Liêm Quân bù đắp tuổi thơ, còn dâng hiến cả khăn quàng cổ và mũ của mình. Tạ ơn những năm tháng bị hói đầu, số mũ của hắn cũng kha khá.
Liêm Quân nhìn tài liệu, Thời Tiến nhìn Liêm Quân, thư phòng yên tĩnh vô cùng.
Mười phút sau, Thời Tiến yếu ớt cất tiếng: "Rõ ràng anh đâu có đọc tài liệu. Bình thường cứ năm phút anh lật trang một lần, bây giờ đã mười phút trôi qua, anh vẫn ở trang này, không hề nhúc nhích."
Bàn tay cầm tài liệu của Liêm Quân cứng đờ. Anh giương mắt nhìn hắn.
Thời Tiến soạt soạt hô biến ra một chiếc áo khoác và một tấm chăn dày dặn, ngầm báo hiệu thế giới ngoài cửa sổ đã được phủ khắp bởi tuyết trắng, ánh mắt chất chứa vẻ thúc giục.
Liêm Quân rũ mắt, để văn kiện xuống rồi trượt xe ra, đứng chếch đối diện Thời Tiến không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Thời Tiến sáng mắt lên, đắc ý tiến đến giúp Liêm Quân phủ thêm áo khoác dày, đắp chăn, vui vẻ nói: "Yên tâm, sẽ không làm anh bị cóng đâu. Anh ở trong phòng xem, tôi ra ngoài làm, chỗ nào chưa đẹp anh nói, tôi sẽ thay đổi."
"Không được chơi quá lâu." Liêm Quân dặn, mặc hắn bọc mình trong tấm chăn, nói tiếp, "Hôm nay có gió lớn."
"Không sao cả, tôi không sợ lạnh." Thời Tiến cười hớn hở, quấn kỹ cho anh rồi đẩy ra ngoài, với một tốc độ hơi nhanh.
Thế là toàn bộ người ở sáu tầng đều được chứng kiến cảnh tượng Thời Tiến đẩy Liêm Quân chạy dọc hành lang với tốc độ cực nhanh như thể muốn bắt cóc mà người ta, đi vào thang máy, xuống thẳng tầng một, vẻ mừng rỡ như chuột thó được gạo.
"Đang làm cái quái gì thế kia?" Quái Nhị đần mặt ra như gặp quỷ.
Quái Nhất nín lặng, để bao lì xì đang gấp trong tay xuống, đứng dậy nói: "Đi xem xem."
Quái Tam, Quái Ngũ lập tức hưởng ứng, dồn dập bỏ lại công việc trên tay, đứng phắt dậy.
Chẳng mấy chốc, ba người đã chạy mất dạng. Quái Nhị không nhúc nhích, nhìn về phía Quái Cửu nằm co ro trên sô pha, vươn tay chọt cậu ta, hỏi: "Sao cậu không đi?"
"Tôi không đói." Quái Cửu mắt nhắm mắt mở, tiếng nói ầm ừ trong miệng, có vẻ mệt mỏi ngái ngủ.
Quái Nhị nín lặng nhìn cậu ta, bỗng dưng cảm thấy mình hiểu được ý nghĩa câu nói này, đoạn đứng dậy nói: "Tôi đói." Dứt lời, anh ta quay người chạy đến chỗ thang máy, chỉ lo bỏ lỡ phân đoạn quan trọng nào.
Quả nhiên, ngoài trời gió rất lớn, cây trong sân ngả ngả nghiêng nghiêng, tuyết đọng trên nhành cây đều bị quét bay.
Đến tầng trệt, Thời Tiến chọn một phòng nghỉ đối diện sân. Hắn đưa Liêm Quân đến bên cửa sổ sát đất trong phòng, đặt trước mặt anh một đống đồ ăn vặt, pha một ly trà sữa nóng đâu ra đấy, sau đó hùng hổ ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng... rồi nhanh chóng lạnh run rụt người về.
Liêm Quân nhìn hắn như đang nhìn một thằng nhóc ngốc nghếch biết rõ thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng lại vì mặt mũi mà cố chấp ra ngoài chơi.
"Hay là bỏ đi." Anh buông ly trà sữa xuống, chừa "bậc thang" cho Thời Tiến.
"Một... một năm chỉ có một lần, sao lại bỏ được. Chẳng qua là tôi không quen với gió lớn đến vậy thôi..." Thời Tiến ngoẹo cổ nguỵ biện. Sợ mặt bị đông cứng, hắn liền mang khẩu trang vào, lúc này mới hít sâu một hơi, bước ra khỏi phòng một lần nữa với vẻ mặt như tráng sĩ chặt tay(1), sau đó nhanh chóng đóng cửa sổ, chạy ùa ra khoảnh sân phủ đầy tuyết trắng.
Sân của câu lạc bộ rất rộng, ở giữa có một mảnh đất trống bằng phẳng to lớn, lúc này đã bị tuyết phủ dày đặc, xốp xốp mềm mềm trông như một miếng bánh ga tô phết bơ.
"Hóa ra đây chính là mùa đông ở phương bắc..." Thời Tiến nước mắt dàn dụa dưới trời tuyết.
Quê hương của hắn nằm ở một vùng gần phía nam, tuy mùa đông cũng có tuyết, nhưng xưa nay chưa bao giờ gặp tuyết lớn như vậy, nhiệt độ cũng không xuống thấp đến nhường này. Khoảng thời gian ấy, hắn luôn được bao bọc trong hơi ấm của lò sưởi, trong tiềm thức sinh chút hiểu lầm nho nhỏ về mùa đông ở thành phố B, giờ đây vừa đặt chân ra khỏi cửa, chỉ cảm thấy đến phân cũng đóng băng.
Nhóc Chết không ngờ hắn lại chịu lạnh kém đến vậy, bỗng thấy hơi hối hận vì đã xúi hắn đi làm người tuyết, bèn nói: "Hay là mình quay về đi? Nhiệt độ mấy ngày nay thấp bất thường, cậu đừng để bị nhiễm lạnh."
"Không sao đâu, mày cho tao thêm tí buff là được, vả lại tao cũng đã nhiều năm không làm người tuyết rồi. Nhìn thấy tuyết dày đến vậy có hơi ngứa tay." Thời Tiến động viên một câu, bước sang bên cạnh mấy bước, mỉm cười vẫy tay với Liêm Quân qua cửa sổ, sau đó quay người chạy vội ra giữa sân.
Buff của nhóc Chết phát huy công dụng rất nhanh, Thời Tiến khởi động một chốc liền thấy không còn lạnh như ban đầu nữa. Hắn tháo khẩu trang xuống, bắt đầu tận hưởng niềm vui làm người tuyết một cách chân chính.
Hắn không định làm một người tuyết hoa hòe hoa sói, chỉ muốn làm kiểu bình thường nhất phù hợp với tình hình là được. Thế nên, bước đầu tiên hắn lăn quả cầu tuyết vừa tròn vừa to làm phần thân đặt ngay giữa sân, sau đó lăn một quả cầu nhỏ hơn, vừa ôm vừa chạy vào trong nhà.
Liêm Quân trượt xe đến kéo hắn vào, mặc kệ gió rét căm căm thốc vào phòng. Anh trước nhất sờ mặt Thời Tiến, rồi cau mày nói: "Lạnh quá, thôi bỏ đi."
"Không lạnh, tôi còn thấy nóng nữa là." Thời Tiến xoay người khép cửa lại một chút, đoạn tháo đôi găng tay, lấy cà rốt và hai cái khuy áo ra, đưa cho Liêm Quân nói: "Của anh này. Mũi và mắt của người tuyết nhường anh làm, thế thì người tuyết này coi như là do hai ta cùng làm rồi."
Liêm Quân sửng sốt, nhìn khuy áo và cà rốt trân trân.
"Mau mau, phòng ấm quá, để lâu đầu người tuyết sẽ tan đấy." Thời Tiến giục, còn cẩn thần sờ sờ cái đầu người tuyết trong ngực, dường như sợ nó thật sự tan chảy.
Liêm Quân nâng mắt nhìn hắn, rồi đảo sang hai má và mũi đỏ bừng vì lạnh của hắn, đoạn mím môi, nhận khuy áo và cà rốt, vụng về ấn chúng nó vào mặt người tuyết. Vì không quen với cảm giác cưng cứng của tuyết vón cục, anh còn ấn khuy áo vào thêm lần nữa, thế là bất cẩn chọt thành cái lỗ trên đầu người tuyết.
"Không sao, tí nữa thêm tuyết vào là được." Thời Tiến quệt quệt cái lỗ ấy, nhặt khuy áo lên, dúi vào tay Liêm Quân lần nữa.
Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, một man mát, một lạnh buốt. Liêm Quân vô thức níu lấy tay Thời Tiến. Sau khi nhận ra mình không thể giúp hắn làm ấm lại, anh chậm rãi buông ra, giơ tay gắn khuy áo, rồi nói: "Xong rồi."
"Kỹ thuật của anh Quân được đấy chứ, mặt mũi như thế này đẹp biết bao. Anh chờ nhé, tôi đi lắp nó vào." Thời Tiến đắc ý, cẩn thận ôm quả cầu tuyết ra ngoài, lắp vào phần thân, sau đó kiếm chút tuyết rơi dưới đất đắp vào chỗ bị lõm. Mãi đến khi làm cho người tuyết tròn trịa đẹp đẽ, hắn mới hài lòng đeo mũ và khăn quàng cổ cho người tuyết.
Sau khi hoàn thành tác phẩm, hắn lùi về sau ngắm nghía, vẫn cảm thấy thân thể người tuyết trọc lốc khó coi, bèn đi lượm thêm hai cành cây lỉa chỉa nhánh cắm vào thân, cho người tuyết thêm hai cánh tay.
Thân mình tròn vo, cánh tay khẳng khiu, cái đầu to đội chiếc mũ nhỏ, dưới đôi mắt nhỏ là cái mũi to. Thời Tiến tự chọc cười mình bằng người tuyết xấu lạ đến mức dễ thương này, đoạn quay người nhìn vào nhà, thấy Liêm Quân đang nhìn thẳng về phía mình, bèn mỉm cười vẫy tay với anh, rồi chỉ chỉ cái bụng tròn vo của người tuyết, ý nói anh phải giống như người tuyết này, ăn cho mập mạp lên.
Liêm Quân dứt khoát đẩy rộng cửa ra.
Thời Tiến sợ hết hồn, vội vàng chạy đến đón. Hắn đứng ở đầu gió che chắn giúp anh, sốt ruột nói: "Sao anh lại ra đây?"
"Trên kính có sương mù, nhìn không rõ lắm." Liêm Quân trả lời, nhìn kỹ người tuyết kia vài lần, sau đó kéo tay Thời Tiến lại, tay khác trượt xe lăn, vừa đi vào phòng vừa nói, "Vào nhà đi, gió lớn hơn rồi."
Thời Tiến đáp lại một tiếng, vòng ra sau giúp anh đẩy xe, bàn tay bị anh nắm vô thức rút ra.
Tay Liêm Quân bỗng chốc trống không. Anh nhìn hình ảnh phản chiếu của Thời Tiến qua cửa sổ, chậm rãi thu tay về, mặc cho Thời Tiến đẩy vào trong.
Quái Nhị đang trốn ở cửa nhìn lén trưng ra biểu cảm hết sức phức tạp, than thở: "Thảo nào Thời Tiến có thể tự tin vào giấc mơ ngông cuồng của mình. Sao ngày nào cậu ta cũng thiếu đứng đắn vậy chứ... Vẻ mặt của cậu Quân lúc xem người tuyết ban nãy... Ôi, tôi thấy mình sắp khóc tới nơi rồi, nhắc mới nhớ cậu Quân còn trẻ hơn tụi mình cơ mà."
Quái Tam và Quái Ngũ nghe vậy đều làm thinh, nét mặt hơi tối đi. Bọn họ hiểu rõ hơn ai hết, bao năm qua, cậu Quân đã sống những ngày tháng như thế nào.
"Đi thôi." Quái Nhất mở miệng, tiên phong xoay người đi, "Ít nhất năm nay có thể đón một cái tết yên ổn. Bữa cơm đoàn viên tối nay bảo nhà bếp làm phong phú tí.
Làm người tuyết xong, Liêm Quân và Thời Tiến dứt khoát ở lại phòng nghỉ ấy, bày đồ ăn vặt đầy bàn, lấy một bình thức uống nóng, vừa ngắm người tuyết, vừa chơi mạt chược.
Trước hành động chủ động yêu cầu chơi trò chơi giải tỏa tâm trạng của Liêm Quân, Thời Tiến lấy làm vui mừng lắm. Hắn nhờ người đem hai cái máy tính bảng đến, tải phần mềm mạt chược về, đưa tài khoản nhiều tiền của cho Liêm Quân, còn mình tạo tài khoản mới, chỉ bày Liêm Quân chơi mạt chược từng tí một.
Liêm Quân lên tay rất nhanh, chỉ thua mấy ván rồi bắt đầu dẫn dắt Thời Tiến đại sát tứ phương. Thời Tiến vui vẻ vỗ đùi ôm gối, nhân cách mạt chược xuất hiện, hưng phấn đến độ như trẻ ra mười tuổi.
Lẽ ra đây phải là buổi đoàn viên ấm áp hiếm có, ấy thế nhưng trời không chiều lòng người, hơn bốn giờ chiều, Trần Thanh gọi đến. Hắn ta lại lấy thân phận bạn cũ, mời Liêm Quân đi ăn.
Lời mời này nếu dành cho người khác có lẽ sẽ rất kỳ quái, suy cho cùng có ai cuối năm lại không sum họp với người thân, còn mời bạn cũ đi ăn chứ. Nhưng Liêm Quân cô đơn chiếc bóng, lúc này Trần Thanh hẹn anh dùng bữa với tư cách bạn cũ, trái lại còn thể hiện sự thân thiết ân cần.
Liêm Quân vờ từ chối, tỏ ý nếu Trần Thanh cũng ở một mình, có thể tới câu lạc bộ ăn tết với anh.
Trần Thanh từ chối không đi, chỉ nói mình mượn nhà của bạn thân, tự làm một bàn tiệc lớn, muốn cho Liêm Quân nếm thử tay nghề, đồng thời mập mờ bày tỏ hắn ta còn có vài món đồ bí mật chưa nói với Liêm Quân liên quan đến nhiệm vụ hai người cùng làm năm đó.
Đã nói đến mức này, Liêm Quân tất nhiên thuận theo đáp lại lời mời, hỏi xin địa chỉ hiện tại của Trần Thanh, bảo rằng mình sẽ đến đúng giờ.
Lúc gác máy, bài trong tay Thời Tiến đã tự động bị hệ thống chơi thay vì quá lâu không đánh ra, nắm chắc phần thua.
Hắn cau mày nói: "Địa điểm là một khu chung cư, có nhiều người không liên can, địa hình phức tạp, vào dễ ra khó. Tôi đề nghị anh đừng đến nơi hẹn. Hơn nữa sáu giờ ăn, bên kia gần năm giờ mới hẹn, chúng ta hoàn toàn không kịp chuẩn bị nhiều."
Liêm Quân đặt điện thoại xuống, gửi nhắn tin bảo Quái Nhất xuống, an ủi: "Một tiếng đủ để cho người mai phục rồi, đừng lo."
"Vậy nhỡ đâu đây chỉ là bẫy, không chừng Trần Thanh sẽ không ở trong khu chung cư đó, nếu anh đi có thể không chỉ không cứu được người, còn đưa mình vào tròng." Thời Tiến vẫn không yên tâm.
"Tôi sẽ bảo Trần Thanh xuống lầu đón tôi, không tự mình tùy tiện đi lên đâu. Sào huyệt của Hoa hồng đen tôi cũng đã sắp xếp người. Nếu tình hình thật sự có vấn đề, về công chúng ta cũng sẽ không thua, cậu yên tâm." Liêm Quân tiếp tục động viên, chuẩn bị trượt xe rời đi.
Thời Tiến đè tay vịn xe lăn lại, nghiêm mặt nói: "Tôi đi với anh."
Liêm Quân ngoảnh đầu nhìn hắn, nét mặt dịu dàng, đột nhiên đưa tay xoa đầu hắn, nói: "Cậu ở lại câu lạc bộ, tôi sẽ về sớm đón năm mới cùng cậu."
Thời Tiến luôn cảm thấy bất an trong lòng, vẫn lắc đầu, khăng khăng: "Tôi đi với anh, anh đi một mình tôi không yên tâm."
"Không phải một mình, bọn Quái Nhất đều đi theo tôi." Liêm Quân vẫn từ chối, nhìn Thời Tiến lo lắng ra mặt, bỗng dưng chủ động nghiêng người, cho Thời Tiến một cái ôm nhẹ, vỗ về lưng hắn, nói, "Cậu ở lại câu lạc bộ, nghe lời." Dứt lời, anh lui lại, thấy Quái Nhất xuất hiện ở cửa, bèn nhẹ nhàng gỡ bàn tay nắm chặt tay vịn xe lặn của Thời Tiến, đến chỗ Quái Nhất.
Quái Nhất tiến lên đỡ xe lăn, cũng nhìn sang Thời Tiến, gật đầu với hắn, rồi đẩy Liêm Quân đi.
Căn phòng vốn có chút ấm áp náo nhiệt thoắt cái trở nên quạnh quẽ. Thời Tiến chưa từ bỏ ý định, còn muốn đi tìm Liêm Quân, lại bị Quái Cửu không biết từ đâu nhảy ra ngăn cản, tỏ ý nếu hắn cứ khăng khăng không tuân lệnh, vậy cậu ta chỉ có thể nhốt hắn lại.
Thời Tiến biết Quái Cửu nói thật, đành mang trái tim nặng trĩu trở về tầng sáu, nhìn mọi ngời đi tới đi lui chuẩn bị đồ đạc, hoàn toàn không xen vào được, cuối cùng trơ mắt nhìn Liêm Quân đã thay trang phục khác được Quái Nhị đẩy vào thang máy, đi xuống bãi đậu xe.
"Nhớ ăn uống đàng hoàng đấy." Liêm Quân trước khi đi còn dặn thêm một câu.
Thời Tiến sao mà ăn cho vào được? Đưa mắt tiễn mọi người rời đi, hắn lẻ loi ngồi bên bàn ăn thịnh soạn được chuẩn bị cho bữa cơm đoàn viên, nhìn thanh tiến độ từ từ tăng lên kể từ khi Liêm Quân rời khỏi câu lạc bộ, lòng hắn cứ cồn cào nôn nao không sao yên được.
"Cục cưng chắc chắn đã chuẩn bị trước, Tiến Tiến đừng lo." Nhóc Chết động viên.
"Tao biết." Thời Tiến thở dài, nhìn chằm chằm thanh tiến độ của Liêm Quân. Cuối cùng khi trị số thanh tiến độ tăng lên tới 800, hắn không cầm lòng nổi đứng phắt dậy, nghiến răng nói, "Không được, tao không thể nào bàng quan được. Phương pháp quyết định tử vong của Liêm Quân không giống tao, tao phải bảo đảm lúc thanh tiến độ của Liêm Quân chạm mức nguy cơ, tao đang ở gần anh ta."
Nhóc Chết hỏi: "Tiến Tiến, cậu muốn làm gì?"
"Liêm Quân không cho tao đi cùng anh ta, vậy tao sẽ không đi cùng. Bọn họ đã đi được một lúc rồi, bây giờ tao tùy tiện qua đó, trái lại có thể sẽ quấy rầy kế hoạch của Liêm Quân, mà bảo vệ Liêm Quân không nhất định phải ở bên cạnh anh ta." Thời Tiến nhanh chân trở về phòng, xách vũ khí của mình theo, nghĩ ngợi một chốc, lại nhét cả mặt dây chuyền hình đùi gà Liêm Quân tặng vào túi. Cuối cùng, hắn lấy bộ đồ mascot chuẩn bị riêng cho đón tết, nhét hết vào ba lô lớn – thứ đồ này cũng là nhóc Chết xúi hắn mua, vốn định tặng cho Liêm Quân một niềm vui bất ngờ vào giao thừa.
Giờ nghĩ lại, hắn đã hi sinh rất nhiều để bù đắp tuổi thơ cho Liêm Quân.
Nhóc Chết thấy hắn lấy món đồ ấy ra, lập tức ngớ người, hỏi: "Tiến... Tiến Tiến, cậu lấy cái này làm gì?"
"Tao không quấy nhiễu kế hoạch cứu viện của bọn họ, tao đi lòng vòng gần khu chung cư chỗ bọn họ hẹn ăn phát kẹo tình nhân là được chứ gì. Thời điểm cuối năm, ai mà chẳng có tí sở thích này kia nhỉ." Thời Tiến viện một cái cớ thật chính đáng cho hành vi không tuân lệnh của mình, đoạn đeo ba lô lên, gửi mấy tin nhắn chúc tết sớm cho mấy ông anh trai. Hắn vừa lẻn ra khỏi câu lạc bộ vừa tức tối nói, "Dù sao đi nữa tao cô đơn lẻ loi ăn cơm đoàn viên cũng không trôi, tao muốn đi ăn chực cơm trăm nhà!"
Nhóc Chết: "..."
–––––––––
Chú thích:
(1)Tráng sĩ chặt tay (壮士断腕): truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ (theo Gà cầu vồng wordpress)
––––––––––
Cá: Chúc mừng năm mới nhé ^^ Chương này làm hơi vội để kịp trước khi qua năm mới, mọi người thông cảm. Ôi cái cột sống của tôi
Danh Sách Chương: