Lịch Thiên Hà năm 983 của Đế quốc Đường Tống, ở khu vực kinh tế kém cỏi nhất vùng Bắc Bộ vẫn còn lẹt đẹt những ngôi làng hẻo lánh. Nơi đây rừng thiêng nước độc*, phong thuỷ xấu miễn chê. Cái nơi này rách nát đến nỗi chim bay trên trời cũng muốn quẹo vào ị cho vài bãi. Lại chả có phong cảnh gì cho đẹp. Ngay cả những phi thuyền phải quá cảnh ở đây cũng muốn bay cho cao, vọt cho lẹ.
(Rừng thiêng nước độc: Nơi rừng núi âm u, xa xôi, hẻo lánh, khí hậu khắc nghiệt, dễ mắc các bệnh nguy hiểm.)
Dân số địa phương thì giảm mạnh qua từng năm, chính phủ lại còn lấy lý do bảo vệ môi trường thiên nhiên hoang dã vốn có của Kỳ Sơn để cắt giảm ngân sách trùng tu thị trấn cùng làng mạc nơi đây. Cứ thế cũng được gần trăm năm rồi.
Kỳ Sơn ở vùng Bắc Cương được bao quanh bởi những rặng thông. Tiết trời đang vào thu, trên nhánh cây tằm già nằm bên rìa vách núi cao dựng đứng, có một bóng người gầy gò mặc y phục đạo sĩ đang cẩn thận xoay người, bên eo vắt một cái giỏ tre.
Cây tằm dại trông đã già, nhưng rễ lại bám chặt trên mép núi cao. Cây vươn cành dài như một lão già dữ tợn đang điên cuồng nhe nanh múa vuốt. Thấy thế, cô gái cũng không có ý định đến gần bên mép núi nguy hiểm, thế mà khi nhìn thấy một nhánh cây đang trĩu quả chín mọng thì lòng cô lại cảm thấy ngứa ngáy vô cùng. Nhưng sau khi liếc nhìn xuống dưới vực sâu, cô cũng kiềm chế lại được lòng mình. Đang định giẫm lên cành cây nhỏ để trèo xuống, cô chợt nghe những tiếng kêu chói tai.
Lúc quay đầu lại, cô nhìn thấy mấy con khỉ đang chạy vụt ra khỏi rừng.
Lại là cái đám hầu tặc này!
Cô vội vàng từ trên cây tằm trèo xuống. Bỗng thấy con khỉ to nhất đám phóng vọt tới trước 100m, rồi đứng dậy, cầm một vật kỳ quái bắn về phía cái giỏ tre treo ngang hông cô. Ngay khi vật kỳ quái đó lọt vào tầm mắt, cô giật mình.
Chẳng phải là đạo cụ đặc thù đại diện cho nền khoa học kỹ thuật mới, ‘vật cấm kỵ’ đó sao? Nhìn qua thì chẳng rõ nó thuộc cấp bậc nào.
Nhưng lũ hầu tặc sống trong núi rừng hoang vu thì lấy đâu ra vật này?
‘Chíu!’ Một quả banh dính như tơ nhện được bắn ra từ đạo cụ kỳ lạ kia, hướng thẳng tới chiếc giỏ tre. Quả dâu tằm trong giỏ trị giá ít nhất là 200 tinh tệ, số tiền vừa đủ để cô bù vào khoản học phí cho học kỳ sắp tới.
Hết cách, cô chỉ có thể vội vàng né qua một bên. Tuy linh hoạt tránh được, nhưng vô tình làm cho cành cây dưới chân run mạnh, khiến bản thân rơi vào tình huống nguy hiểm. Quả cầu bị bắn hụt vào không khí rồi dính chặt lên nhánh cây xéo ở bên trên. Có lẽ lúc nãy con khỉ đầu đàn nhìn thấy cô sắp chạy trốn, trong lòng nảy sinh ác ý nên đã dồn sức làm gãy nhánh cây, khiến nó rơi xuống đập lên người cô.
Một tiếng ầm vang lên, sau đó nghe có tiếng hét kinh sợ.
Thế nhưng lúc này, trên cây nào còn có ai, người đã rơi xuống vách đá mất tiêu rồi còn đâu!
Thôi xong!
Bầy khỉ sốt ruột, vội vàng trèo lên cây, tiếc rẻ những quả dâu tằm chín mọng sẽ bị dập nát nếu rơi xuống đất.
Dâu tằm
Lúc đang rơi xuống núi, dường như cô nghe được một tiếng gọi quen thuộc vang vọng tới từ phía trên.
“Trần A Điêu”
“Trần A Điêu… A Điêu!”
Cái giọng này… hình như lão đạo sĩ đã về rồi?
Trần A Điêu nghi ngờ nhìn về cành cây ngoằn ngoèo phía trên, liền thấy bọn hầu tặc đang nhìn xuống kêu to gọi nhỏ. Lúc này, bỗng có một bóng đen cực lớn bay qua trên bầu trời. Phía sau dải mây trắng như tuyết kia là con tàu vũ trụ trị giá hàng triệu tinh tệ. Thế nào lại có phi thuyền bay ngang qua nơi hoang vắng này?
A Điêu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã cảm thấy lưng mình bị đập mạnh đến đau nhói, dù đã được những nhánh cây mọc tràn lan nơi vách núi giảm sốc rất nhiều khi rơi xuống.
Cuối cùng, “Bịch!” – Một âm thanh nặng nề vang lên.
Cô rơi xuống một mảng lá rụng dày cùng với nhiều sỏi đá và nhánh cây rớt xuống theo từ vách núi. Cú rơi mạnh đó không những làm cho lá khô bắn lên tung tóe, mà còn khiến cho mái tranh vốn đã xộc xệch nay lại vỡ ra thành một cái lỗ lớn.
A Điêu dùng cả hai tay nắm chặt lấy xà ngang để ngăn không cho cơ thể mình tiếp tục rơi xuống. Vốn nên cảm thấy vui vẻ sau khi may mắn thoát nạn, thế nhưng gương mặt thanh tú của cô lại mếu máo.
“A, tiền của tôi …!”
Chiếc giỏ treo bên hông cô không biết đã bị thủng lỗ từ bao giờ, khiến cho dâu tằm rớt xuống bộp bộp, lăn vãi trên đất. Dưới mái tranh, ba con heo mập mạp trong chuồng đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô.
“Không được ăn, đừng ăn mà! Quả này có độc…”- Cô thận trọng dỗ dành chúng.
Bọn chúng nghe xong liền vùi đầu xuống cắn trái cây. A Điêu mếu máo khóc không ra nước mắt, chỉ có thể chống cơ thể đau xót của mình dậy, cẩn thận trèo xuống.
Vừa tiếp đất thì một tiếng bốp vang lên, một quả bóng dính như mạng nhện bị bắn về phía chân cô, rồi nửa người cô bị quấn lấy. Cô loạng choạng ngã xuống đất, trong chớp mắt, cô đã bị lũ khỉ vây quanh…
Ba con heo trong chuồng nghe được động tĩnh liền xoay mông ngồi xổm xuống, vừa ăn quả tằm một cách nhàn nhã, vừa nhìn A Điêu bị một đám khỉ đánh hội đồng đến mặt mũi bầm dập.
Tiếng đánh nhau ‘bịch bịch’ vang lên, lẫn với tiếng nhai nuốt ‘nhồm nhoàm, nhồm nhoàm’.
───── ⋆⋅☆⋅⋆ ─────
Bên trong cửa tiệm tạp hóa của làng cách chuồng lợn không xa, có một đám thôn dân vừa xem TV vừa cãi cọ ầm ĩ.
“Chú Trương, bán cho cháu một bình rượu thuốc ạ.”
“Tiểu Điêu, cháu bị sao thế, mặt bị gì mà thành ra thế này?”
“Cháu không cẩn thận tông vào cửa ạ.”
“Không cẩn thận tông vào cửa làm sao có thể khiến cháu bị thương thành như vậy? Nhìn cháu xem, mắt đều bầm tím hết cả rồi.”
“Lúc tông vào cửa, do thịt trên người có độ co giãn đàn hồi nên bị đẩy ngã nhào vào tường, tường lại đẩy cháu ngược lại. Trời lại trở gió lớn làm cửa mở tung ra, rồi cứ như vậy mà đập thẳng vào mặt cháu… Mọi chuyện xảy ra như thế đó ạ.” A Điêu mở miệng nói hươu nói vượn, mà nói cứ như thật, dù sao thì những người này cũng đều đã đoán được cụ thể sự tình rồi.
“Bớt điêu, cháu tưởng mình là quả bóng à?”
“Thôi đi, trên người của cháu còn dính đầy lông khỉ đây này!” – Trương Tam vừa đau lòng vừa bị cô chọc cười, mở tủ rồi lấy ra một vật. “Một cô gái như cháu mà suốt ngày cùng đám hầu tặc kia đấu đá cái gì? Khuyến mãi cho cháu thêm một bình phun chuyên chống viêm xóa sẹo. Công dụng của cái này không tồi, xài nửa tháng không để lại sẹo, tổng cộng 3 tinh tệ.”
Cũng không biết lão đạo sĩ kia nuôi nấng thế nào, một cô gái 18 tuổi mà trông nhỏ gầy đáng thương, nhìn cứ như đứa nhỏ 15 tuổi vậy. Vậy mà chính lão ta lại béo đô đô như phật Di Lặc.
Vợ Trương Tam thường hay phun tào* như thế.
(Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.)
A Điêu cũng không định nhận lấy ưu đãi, nên lấy ra 5 tinh tệ, trả cho ông theo giá gốc. Nhưng ông chỉ cầm 3 tinh tệ, sau đó liền rời đi.
Dù Trương Tam không để ý, nhưng thật ra khách hàng trong tiệm lại rất tò mò về chuyện của cô. Họ liền dò hỏi có phải cô đã đi hái quả cây tằm hay không.
Phỏng chừng có người nghe được động tĩnh trong núi, nên cô cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì. A Điêu đành phải miễn cưỡng thừa nhận.
“Cây tằm già kia cũng đã vài trăm năm tuổi, trái cây có thể dùng làm thuốc, đắt giá thật sự. Năm trước có người tới thu mua, một quả tận 10 tinh tệ. Không chừng năm nay còn tăng giá nữa đấy! Nhưng trên cây có một đàn kiến đen độc vô cùng, đám hầu tặc ranh mãnh kia còn không dám tới gần, làm sao cháu trèo lên cây được?”
Người này hỏi nhìn như đang quan tâm, nhưng kỳ thật là đang dò hỏi về bí quyết làm giàu của người khác. A Điêu biết mấy người này không đơn giản. Họ cả ngày kết bè kết phái làm chuyện xấu, không phải là người cô có thể đắc tội được. Vì thế, cô liền cố ý giả bộ ngây thơ nói: “Sư phụ của cháu mua thứ này về từ bên ngoài. Cháu cũng chẳng biết đó là thảo dược gì, nhưng đốt lên có thể xua đuổi đàn kiến đen. Nếu không cháu cũng chẳng dám leo lên. Nhưng mà thảo dược ít quá, chẳng đủ để cháu dùng. Còn có mấy con kiến đen chui ra dọa cháu sợ tới mức từ trên cây rớt xuống. Cũng may mà có cái chuồng heo kia của chú Trương đỡ cháu được phần nào.”
Trương Tam vừa nghe, liền liếc nhìn mấy người kia một cái như có ý cảnh báo, rồi lập tức mắng cô không biết sợ chết. Ông còn cố ý đòi cô bồi thường tổn hại cho chuồng heo. Ấy vậy mà lại dời đi cái đề tài này, khiến vài người trong tiệm chỉ có thể hậm hực bỏ qua. Tên Trương Tam này thật đáng ghét, bọn họ còn muốn hỏi xem trên người cô có còn lưu lại một ít trái cây không. Dù chỉ còn một ít cũng đủ để bọn họ đổi được một tháng tiền lương.
Trương Tam kéo A Điêu ra ngoài cửa hàng, nhắc nhở cô sắp tới đừng nên đi đến vách núi kia nữa.
“Nếu gặp đám người đó, cháu nhớ phải tránh mặt đi. Bọn họ ở bên ngoài xã hội làm công nên hàng năm cũng không ở lại lâu trong thôn. Nhưng mấy năm nay mùa màng không tốt, bọn họ lại thiếu tiền, chẳng biết đầu óc lại đang âm mưu cái gì. Cháu nên cẩn thận, kẻo bị hại mất mạng đấy.”
Giống như tập tục ở những nơi khác, người trong thôn đều dựa vào hai thầy trò này giúp lập đàn làm các lễ nghi cho tang sự. Cắt giấy phát tang, làm pháp sự, nhập linh cửu và hạ táng đều là nghề kiếm sống của hai thầy trò. Hơn nữa, A Điêu từ nhỏ đã hiểu chuyện, nên người trong thôn ít nhiều gì cũng sẽ quan tâm hơn. Những thanh niên lêu lổng ngoài xã hội này chưa chắc hiểu được đạo nghĩa.
“Cảm ơn chú, cháu hiểu được.”
“Còn lũ hầu tặc đó, sao cháu lại đánh nhau với chúng chứ? Thân thủ cháu xưa nay vốn linh hoạt, sao lại chạy không thoát được?”
“Còn không phải vì cháu bị đánh đau quá nên chạy không nổi hay sao!”
“Đã vậy còn không chịu chạy nhanh để về bôi thuốc!”
A Điêu gật gù, lại chợt nhớ ra một chuyện: “Chú ơi, vừa nãy cháu có nhìn thấy một chiếc phi thuyền đang bay ở độ cao rất thấp. Thật kỳ lạ, nhìn họ giống như đang tuần tra vậy. Có chuyện gì sao ạ?”
“Không chỉ mình cháu đâu, chúng ta cũng thấy. Có thể là người trong thành phố tới du ngoạn thôi. Hoặc là mấy quan phủ bên bảo vệ môi trường gì đó đi ra kiểm tra tình hình. Những chuyện thế này cũng diễn ra nhiều năm rồi. Có điều là mấy ngày nay khá thường xuyên. Có quỷ mới biết họ lại đang có chủ ý gì.”
Trương Tam không cho là mình đúng, nhưng phán đoán của ông hiển nhiên là sai lầm.
TV trong tiệm bỗng phát tin tức.
“Theo suy tính của tinh pháp đại sư X, sắp tới khí tượng các nơi sẽ có dao động bất thường. Có vẻ như đây là dấu hiệu sắp có đại sự.”
“Theo tính toán của giáo sư XX, gần đây khoáng chất ở các địa hạt có hướng di chuyển vô cùng rối loạn, giống như có dị tượng do đại sự gây ra.”
“Theo báo cáo của hội nghị thứ sử đại nhân XXX, các quan địa phương đang bước vào trạng thái vô cùng căng thẳng. Họ phái các phi thuyền đi tuần tra ở một số địa phương. Dường như việc này nghiêm trọng đến mức có thể gây nguy hiểm đến sự an toàn của người dân.”
Cuối cùng người chủ trì này tiếp tục phát sóng bài phỏng vấn của đài trung ương Vương Đô. Hình ảnh trên TV là gương mặt nghiêm túc của một ông lão. Dù vẻ mặt có chút chần chừ, ông vẫn nói: “Tôi cho rằng, linh khí bị đoạn tuyệt 300 năm trước sắp trở lại rồi…”
Trong tiệm cất lên những tiếng thở dài bàn luận, cũng có người không tin. Trương Tam cười nhạo nói, “Cũng đã 300 năm, ngày nào cũng xào qua nấu lại chút tin lá cải nhảm nhí đó, họ không ngán đến tận cổ à.”
“Ông Trương, ông đừng nói như vậy. Vị lão giả này hình như có chút địa vị thuộc trường đại học số một gì đó đấy.”
Trương Tam tỏ ra không quan tâm, “Nếu nói như vậy, chẳng lẽ phi thuyền được những kẻ có tiền phái tới tuần tra là đang tìm kiếm linh khí sao?”
“Ông cũng đừng nói thế. Gần đây trong thành chỗ chúng ta làm công, chùa miếu, đạo quán bỗng đông hẳn lên. Rất nhiều người đều đang cầu nguyện cho linh khí hồi sinh ở gia đình mình. Tiền cúng bữa giờ cộng lại không chừng có thể dựng thêm một ngọn Kỳ Sơn khác đấy.”
“Đúng vậy. Ngàn năm trước, khi thế hệ linh khí đầu tiên nuôi dưỡng thế giới này, chẳng phải những nhân vật phi thiên độn địa, tuyệt thế trước kia ỷ chính mình có bước khởi điểm cao mà tỏ ra hơn người hay sao? Linh lực mà họ có được phải dùng linh thảo nơi động thiên, phúc địa bồi dưỡng, toàn là làm chơi mà ăn thật.”
“Linh khí chính là thứ có thể nghịch tập sửa mệnh. Mẹ kiếp!!! Tý về nhà, tao cũng phải quỳ lạy bàn thờ mong tổ tiên phù hộ mới được.”
“Mày quỳ lạy bàn thờ thì đã thấm vào đâu? Mấy hôm nay, ông chủ tao còn thờ rùa đen đó. Cũng chịu chơi lắm, ổng cúng một con rùa to như vậy ở ngay sảnh chính… Cả một gia đình hơn chục người quỳ lạy sáng tối. Lúc đó, tao còn không hiểu. Nhưng hiện tại thế này, xem ra tin tức của bọn tư bản vẫn là nhanh nhạy.”
Những người này càng nói càng hưng phấn, Trương Tam nhìn bộ dáng như đang suy tư điều gì của A Điêu, liền cảnh cáo cô đừng suy nghĩ miên man, cũng đừng chạy loạn tìm nơi linh khí hồi sinh.
Người tin vào chuyện này ngày càng nhiều, bên ngoài sẽ ngày càng loạn. Một cô gái như thế sẽ không lăn lộn nổi.
“Không sao đâu chú, cháu không tin mấy cái này, cháu cũng chẳng phải là người nông cạn như vậy đâu. Làm người tới nơi tới chốn thôi chứ tin vào quỷ thần làm chi. Hơn nữa, những thứ như số mệnh cùng khí vận đều đã được định sẵn rồi, có muốn cưỡng cầu cũng không được.”
Tiểu đạo cô khoác lên mình chiếc đạo bào mà người đời vẫn cho là ăn tàn phá hại, nghiêm nghị nói.
Đối với cái nghề làm đạo sĩ này, xã hội vẫn còn giữ cái nhìn có chút khinh miệt. Nhưng A Điêu cảm thấy mình vốn dĩ là một đạo sĩ, cũng là một nghề kiếm cơm ăn. Chẳng lẽ lúc cô phải hỗ trợ lão đạo sĩ đưa tang, những người đó muốn cô làm một tiểu tiên nữ mới vừa lòng sao?
Nếu bọn họ muốn như thế, vậy thì… chi bằng bắt bọn họ gọi cô một tiếng tiểu tiên nữ.
Trương Tam thầm chấp nhận: “Đúng, chính là đạo lý này. Chúng ta cứ thong dong mà sống thôi. Cháu nhìn bọn họ mà xem, đâu cần phải như vậy chứ. Nhưng thật ra cháu cũng tới tuổi rồi, về sau nên cố gắng đọc sách, tìm người tốt để gả cho. Đừng để bị lão đạo sĩ sư phụ cháu lừa dối. Một cô gái như cháu sao có thể cả đời làm đạo sĩ chứ, hỏng hết cả thanh danh mất…”
Suy nghĩ của ông có chút cổ hủ, nhưng cũng là có ý tốt muốn quan tâm cô.
“Chú Trương, cháu vẫn còn nhỏ mà. Cháu không hiểu chuyện này lắm đâu, vả lại, cháu cũng chưa định kết hôn đâu ạ.” A Điêu ra vẻ thẹn thùng, đẩy nhẹ Trương Tam một cái, sau đó cúi đầu, tay mân mê góc áo.
Không lâu sau khi A Điêu rời đi, đám người trong tiệm tản ra, ai về nhà nấy. Có mấy người vẫn còn thăm dò, nhìn bóng dáng rời đi của Trần A Điêu.
───── ⋆⋅☆⋅⋆ ─────
Vừa về đến nhà, A Điêu cũng không thấy lão đạo sĩ đâu, nhưng lại thấy một hộp chuyển phát nhanh đã được mở ra.
Kỳ Sơn hẻo lánh, công ty chuyển phát nhanh giờ cũng không muốn chịu khó, chẳng ai muốn lên núi giao đồ cả. Lão đạo sĩ mấy ngày trước ra ngoài về, khó lắm mới có được một lần chủ động giúp cô mua cái bồn cầu mới về. Chắc lão cũng biết việc này ảnh hưởng đến chỉ số sinh hoạt hạnh phúc của mình sau này.
Đây là một cái bồn cầu màu tuyết trắng, vừa tinh tế, lại tròn trịa. Giá 20 tinh tệ, rẻ vô cùng.
Cũng không biết lão đạo sĩ lại chạy đi đâu nữa rồi.
A Điêu cũng đã quen lão xuất quỷ nhập thần. Nên vừa về đến nhà, cô liền chui vào phòng mình… Không bao lâu sau, khói xanh lượn lờ tràn ra từ các khe cửa.
Lúc hoàng hôn buông xuống, có một ông lão lôi thôi mặc đạo bào trông như Tế Công* cõng một cái túi lớn trên lưng từ trên núi đi xuống. Liếc mắt nhìn về phía nhà mình, lão liền nhìn thấy khói bốc lên cuồn cuộn.
Trời đất ơi, cháy nhà rồi!
Tế Công
(Tế Công: dân gian cũng gọi là Tế Điên Hòa Thượng, Tế Công Hoạt Phật)
Danh Sách Chương: