Khi một ai đó được ông trời giao cho sứ mệnh lớn lao, thì trước tiên họ nhất định sẽ phải chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt, đói…
Muốn giết một người, vậy thì quét mã trả tiền cho đối phương trước cũng chẳng là việc quá đáng gì.
Nhân viên cửa hàng mở to cặp mắt đáng yêu. Nhìn qua nhìn lại hai người, cuối cùng tầm mắt dán chặt lên người Chương Trình, đồng thời đưa tay lần mò tới vị trí của chiếc điện thoại báo động dưới quầy.
Sau khi chú ý tới động tác của đối phương, Chương Trình cười cười, rồi lấy điện thoại ra.
Tiền là cho, nhưng cô ta sẽ phải trả giá rất đắt cho lòng tham của mình.
“Được rồi, cục cưng, chúng ta có thể đi về nhà rồi.”
Quả nhiên nhân viên cửa hàng và những người khác đều tin tưởng, cũng không có tính toán ngăn cản Chương Trình lại, vừa lúc Tưởng Xuân cũng đuổi tới nơi.
Trước khi cô bị Chương Trình ôm lấy lôi ra khỏi cửa hàng, A Điêu chỉ vào Tưởng Xuân rồi nói: “Tốt, em tha thứ cho anh, nhưng anh nhớ phải hứa với em, chia tay với hắn. Về sau không được ngủ chung với hắn sau lưng em, trừ phi em đồng ý.”
“Nếu anh muốn một chân đạp hai thuyền, trái ôm phải ấp, chơi long đùa phượng thì phải trả thêm tiền.”
Tưởng Xuân: “?”
Chương Trình: “…”
Người trong cửa hàng: “!!!”
Không phải chứ, người trẻ tuổi bây giờ có phải hiểu được quá nhiều không đó?
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Chưa bao giờ gặp qua người nào vô sỉ như vậy, đã nói hươu nói vượn mà còn nói đến tự nhiên chân thành lại chẳng có chút sơ hở nào như thế.
Trong lòng Chương Trình lộp bộp, bỗng có dự cảm không ổn, nhưng lại không kịp ngăn cản.
Tưởng Xuân: “Trần A Điêu, mày ăn nói bậy bạ gì đó!”
Quả nhiên, cho dù Tưởng Xuân đã rất xem trọng A Điêu, nhưng đó chỉ là vì con mồi này quá béo bở. Quan trọng là giá trị của nó mà chẳng phải vì cô ta là người khó đối phó gì.
Trong xương cốt, Tưởng Xuân là một công tử nhà giàu chưa từng trải qua thất bại gì lớn, cũng không được huấn luyện sinh tồn trong môi trường hoang dã bao giờ. Cho nên tới bây giờ hắn vẫn còn giữ nguyên cái nhìn và nhận định ban đầu của mình về A Điêu. Hơn nữa, ngoài Chương Trình ra, thì ở đây chỉ có nhân viên cửa hàng cùng lẻ tẻ vài vị khách, thành ra hắn chẳng thèm che giấu cảm xúc của bản thân.
Mà hắn làm bại lộ như vậy, tương đương lộ ra bản thân có liên hệ với A Điêu, càng đáng sợ hơn là —— bên trong cửa hàng tiện lợi này có camera theo dõi.
Chương Trình vẫn luôn đội mũ lưỡi trai, dù nói chuyện hay là mua đồ vật đều lảng tránh góc quay của camera, nhưng Tưởng Xuân… Vẫn là quá hấp tấp, đã đuổi tận vào bên trong, lại còn phát ra âm thanh biểu lộ chính mình có quen biết với A Điêu.
Xong rồi.
Nếu sau này cái chết của cô ta bị điều tra, thì Tưởng Xuân khó có thể thoát thân, thậm chí cũng sẽ làm liên lụy tới gã.
Trong lòng Chương Trình tức giận chửi Tưởng Xuân ngu xuẩn, nhưng việc đã đến nước này, gã đã bị lừa mất 52,000 tệ nên không có khả năng cam lòng bỏ qua như vậy. Mặc kệ Tưởng Xuân có bị bại lộ hay không, chính mình tóm lại…
“Được rồi, đừng náo loạn nữa, người khác còn đang làm ăn buôn bán đó, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Chương Trình bỗng nắm lấy cổ tay của A Điêu, dùng sức khiến A Điêu không thể tránh thoát, cũng muốn lôi kéo cô ra cửa.
Giờ phút này, trong lòng A Điêu kỳ thật rất nghi hoặc: Không đúng lắm, những người của phủ Thứ Sử này đều là ăn mà không làm sao? Nếu sợ chậm trễ chính sự, thì chỉ với những động tĩnh bọn họ làm ầm ĩ như vậy, cũng nên bắt người kéo ra sau trước để xử lý. Làm sao có thể đứng xem lâu như vậy chứ?
Không biết thời gian càng lâu thì sẽ càng làm trĩ hoãn chính sự của bọn họ sao?
May thay, khi A Điêu bắt đầu có chút hoài nghi, nữ nhân viên kia rốt cuộc phản ứng lại, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, hai vị khách, cô gái này không thể đi cùng với các anh được. Trừ phi mọi người tiến vào phòng hội nghị ở trong sân sau của chúng ta cùng thảo luận cách giải quyết, hoặc là hai người các anh tự mình rời đi.”
A Điêu rốt cuộc cũng yên tâm, “Được, tôi đồng ý.”
Cũng không biết hai người Chương Trình này muốn mạo hiểm hay là đơn giản rời đi nữa.
Theo lý thuyết Tưởng Xuân đã bại lộ, hẳn là…
Chương Trình bỗng nhiên cười: “Được, vậy vào bên trong nói đi.”
Gã nhìn A Điêu một cái thật sâu: Con nhỏ thối này, e là không biết gã có thể trực tiếp giết chết cô ta ở ngay trong đó, sau đó cướp đi vật dẫn linh khí rồi bỏ chạy thoát thân, về phần Tưởng gia thì lại như thế nào… Linh khí sống lại, Tưởng gia đã là cái thá gì chứ, triều đình lúc này ốc còn không mang nổi mình ốc*, như thế nào sẽ phân tâm bỏ ra một phần sức lực để điều tra một người râu ria như cô ta chứ.
(Ốc còn không mang nổi mình ốc lại còn mang cọc cho rêu: việc lo liệu cho mình chẳng xong lại còn ôm đồm, cáng đáng cho người khác)
A Điêu cũng nhìn gã một cái thật sâu: Ngu xuẩn, không biết người của phủ Thứ sử phủ đang chờ gã vào rồi ‘gậy ông đập lưng ông’ sao? Muốn tiến vào sân sau nhân cơ hội ám sát cô để cướp vật dẫn linh khí rồi lại nhân cơ hội chạy trốn? Chờ bị những cao thủ này bắt lại đi!!
Ánh mắt hai người đều rất có thâm ý, kỳ thật Tưởng Xuân cũng đã phản ứng lại chính mình đã phạm sai lầm. Hắn có ý tránh lui để bảo toàn bản thân, nhưng nhìn đến thái độ này của Chương Trình, đoán được người nọ rất khả năng đã sinh dị tâm, nhất thời không cam lòng, bởi vậy cũng đáp ứng đi theo.
Vì thế nữ nhân vân dẫn dắt cả ba người đi vào trong sân sau. Trên đường lúc đi ngang qua phòng bếp, ánh mắt A Điêu lướt nhìn quanh, bỗng nhiên biểu tình cứng lại. Nếu tinh ý một chút thì có thể nhìn thấy đồng tử của cô đang chấn động.
Chấn động tới long trời lở đất.
Giây lát, A Điêu bỗng quay đầu chủ động ôm lấy cánh tay của Chương Trình, thân thể cũng kề sát người gã, nũng nịu nói: “Anh ơi, người ta bỗng nhiên rất thẹn thùng. Việc riêng của ba người chúng ta, như thế nào lại không biết xấu hổ mà đi nói trong cửa hàng của người khác được. Nếu không chúng ta về nhà xử lý được không?”
“Hơn nữa, em bỗng cảm thấy… Ba người cũng khá tốt, ổ chăn ấm áp lắm luôn.”
Con mồi bỗng nhiên muốn đi theo thợ săn về nhà?
Phản ứng đầu tiên của Chương Trình chính là người này đang muốn làm chuyện xấu. Nhưng khi gã quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của A Điêu, từ bên trong gã liền thấy được đối phương có ý bảo: hoảng sợ, nhắc nhở.
Cái gì?
Phản ứng Chương Trình nhạy bén, nhanh chóng phát hiện ra cô nhóc này dường như đã thay đổi ý định chỉ sau khi nhìn vào một nơi nào đó lúc nãy, như vậy… Gã cũng liếc mắt nhìn một cái.
Máu đột nhiên chảy ngược, đậu móe!
Đập vào mắt là mấy cái tủ đông lớn trong nhà, nhưng lại có rất nhiều ruồi bọ trên nắp đang khẽ mở của tủ đông và bên cạnh những tảng băng trên mặt đất.
Nhưng cửa hàng tiện lợi này là thuộc về một chuỗi cửa hàng chỉ chuyên bán đồ ăn vặt và đồ uống được đóng gói sẵn, món ăn được nấu tại chỗ duy nhất là lẩu Oden. Nhưng mọi người ai cũng biết, nguyên liệu nấu ăn cơ bản của loại lẩu Oden này là thực phẩm đông lạnh. Từ khâu đông lạnh đến khâu tan đá, toàn bộ quy trình chế biến đều được dễ dàng xử lý bằng thiết bị, không bị lộ bên ngoài. Hơn nữa bởi vì món ăn này khá nổi tiếng, mà ở đây lại là thành phố cấp hai nên việc kiểm tra chất lượng rất nghiêm ngặt, thế nên rất khó có thể xảy ra trường hợp mất vệ sinh như vậy.
Vì thế, địa phương có thể thu hút nhiều ruồi bọ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy nghĩa là nơi đó có gì hấp dẫn chúng….
Chẳng hạn như máu tươi.
Nếu như vậy thì câu hỏi đặt ra là thứ gì có dính máu được chứa trong tủ đông kia?
Chỉ cần ngẫm lại những chuyện xảy ra gần nhất trong xã Kiếm Nam liền biết —— cửa hàng tiện lợi này có quỷ, những nhân viên cửa hàng cùng khách hàng bên ngoài đều có vấn đề!
Bị giết, bị thay thế.
Chương Trình suy nghĩ thoáng cái liền hiểu rõ, lập tức ôm lấy A Điêu, vui mừng nói: “Được rồi, cục cưng à, em thật sự quá chu đáo, chúng ta liền về nhà đi.”
Kỹ thuật diễn của đôi cẩu nam nữ không chê vào đâu được, nhưng khi cả hai quay người lại liền nhìn thấy gương mặt lộ ra biểu tình ghê tởm của Tưởng Xuân đang đi ở phía sau, đầu óc hắn không đủ dùng —— ít nhất so với hai người sắp thành tinh như bọn họ thì hoàn toàn không đủ, cho nên không thể bắt được ‘sóng’. Nhưng bản thân hắn cũng không hẳn là ngu xuẩn hoàn toàn, cũng chưa tới mức là đồng đội heo, cho nên Tưởng Xuân chỉ sửng sốt một chút, mặt lộ vẻ khó hiểu, rồi hỏi theo bản năng: “Hai người…”
Thanh âm của hắn bỗng im bặt.
Bởi vì trên cổ hắn có nhiều thêm một đường máu, bị chém từ phía sau, giống như đang cắt một chiếc bánh kem vậy. Vết cắt rất ngọt và hoàn hảo. Giữa phần đầu với cổ không có chia lìa, chỉ có một vết rạch, một bàn tay vươn tới từ phía sau, nắm lấy tóc của hắn, nhấc lên.
Cái đầu đã bị nhấc lên.
Cái gọi là ‘nâng đầu tới gặp’ —— lập tức được thể hiện trình bày một cách chân thật.
Trên mặt Tưởng Xuân vẫn còn lộ ra vẻ nghi hoặc.
Có người đang nhấc cái đầu của một trong số vị khách bên ngoài đang đứng trên cầu thang và mỉm cười với bọn họ. Phía sau lưng hắn là ánh đèn sáng sủa sạch sẽ của cửa hàng tiện lợi, đằng trước là ánh đèn tối tăm mịt mờ của phòng bếp.
Nụ cười của hắn hiện ra vẻ quỷ dị dưới ánh đèn phản quang.
Phụt ~~~ Máu loãng điên cuồng trào ra từ mạch máu ở cổ, mà ở ngay giây phút hồi hộp đó, Chương Trình và A Điêu buông nhau ra, một người lăn vòng ngay tại chỗ, người kia thì né sang một bên.
Sau khi A Điêu né tránh đòn tấn công bằng cây bút điện trong tay nữ nhân viên vốn đang dẫn đường ở phía trước, cô lập tức lộn ngược lại, tránh thoát đánh úp bằng đồ bấm móng tay của Chương Trình để không bị cứa cổ. Cô giẫm lên vách tường, và bám vào trên đó như một con nhện, nhưng Chương Trình cũng không tiếp tục truy kích, mà lập tức chạy về phía cửa, tìm cách chạy trốn.
Xoát, một người bỗng xuất hiện ở cửa sân sau, đá gã một cái.
Chương Trình linh hoạt trốn về phía sau, lại bị người đàn ông ở trên cầu thang cho ăn một nắm đấm đầy bạo lực.
Bước chân Chương Trình khéo léo di chuyển để né tránh đòn tấn công đó, ánh mắt gã nheo lại lộ ra tia hung ác, ấn lên chiếc đồng hồ trên cổ tay.
Trong chốc lát, đồng hồ phát ra ánh sáng chói mắt khắp cả căn bếp, Chương Trình nhân lúc ánh sáng trắng lóa lên mà chạy về cửa ra. Còn A Điêu vốn đang nhắm mắt, cũng lẻn về phía cửa… Bỗng một cơn đau nhói ở cổ truyền tới, khiến toàn thân cô tê liệt trong nháy mắt.
Lộp bộp hai tiếng.
Ánh sáng trắng nhanh chóng lịm đi, Chương Trình bị đá vào trên tường, phun ra một ngụm máu lớn.
Còn A Điêu đã bị bóp cổ. Một cây bút điện kề sát cổ không ngừng truyền điện vào trong cơ thể cô. Dòng điện cực mạnh đang điên cuồng giết chết sinh lực của A Điêu, chỉ cần tới một lượng điện nhất định, cô sẽ chết.
Mà Chương – anh em cùng cảnh ngộ với cô – Trình thì bị người đè đầu xuống đất, còn dùng lưỡi dao mỏng kèo vào cổ hắn.
“Từ từ.”
Người đàn ông đứng ở cửa sau bước ra khỏi bóng râm, lộ ra khuôn mặt có chiếc mũi ưng* dưới ánh đèn mờ. Hắn cũng không phải là một trong số khách hàng và nhân viên cửa hàng, hiển nhiên là người tránh ở sân sau của cửa hàng, nghe tiếng tới xử lý.
(Mũi ưng: sống mũi hẹp, nổi cao và cao gần bằng chuẩn đầu. Phần đầu mũi nhọn, dài và quặp vào như mỏ diều hâu. Là mẫu người nhẫn tâm, chỉ cần đạt được mục đích thì sẵn sàng xuống tay với người khác.)
Chương Trình không yếu, phàm là đối tiền nhiệm gì một người đều có năng lực thoát thân, nhưng gã đối mặt với hai người, mà bên này… à, A Điêu đã bị nữ nhân viên giật điện.
“Bọn họ chắc là đều đã từng có hấp thu linh khí, khả năng trong cơ thể có vật dẫn linh khí.”
“Vậy giết chúng thì không phải là có thể lấy được vật dẫn tới tay, vậy tại sao lại không giết?” Nữ nhân viên chẳng còn vẻ ngoan ngoãn dễ thương lúc trước, nay đáy mắt lại lộ ra vẻ ngoan độc.
“Mày có ngu quá không đó? Với cấp độ này của chúng nó thì chẳng thể sử dụng linh năng đâu, đã vậy thì sao có thể đem dung nhập vật dẫn linh khí vào trong cơ thể được chứ hả? Vật dẫn linh khí chắc chắn là bị chúng nó giấu ở địa phương khác.”
Người đàn ông này cũng xem như có kiến thức, cũng không giống Tưởng Xuân ‘chó cùng rứt giậu’ nhìn chằm chằm A Điêu không bỏ như vậy, thế nhưng việc hắn muốn lưu trữ mạng của hai người như có ý đồ khác.
“Ông chủ có lệnh, bên quan phủ kia đã đoán được chúng ta bắt sống đám trẻ con kia vì có mục đích nào đó, nên đã tăng cường giám sát giao thông vận chuyển, nếu chúng ta muốn vận chuyển đám nhóc này đi tuyệt đối là không khả năng, ấn theo kế hoạch B, tối nay bắt đầu.”
“Tối nay?”
Cả bọn kinh ngạc, nhưng vẫn là nhìn về phía hai người A Điêu.
Thì ra là thế, khó trách sẽ cần tới hai người này.
Lúc A Điêu nhìn thấy Chương Trình bị người đánh ngất, nữ nhân viên cũng tăng mạnh lượng điện trong cây bút…
Bùm.
Cả hai đều ngã xuống.
Trước khi hôn mê, một ý niệm nảy lên trong đầu A Điêu: Cái điểm bố trí ngụy trang của phủ Thứ Sử hiển nhiên đã bị nhóm tội phạm ra tay tàn sát trước rồi sau đó lại bọn chúng thay thế thân phận. Cô sao lại xui xẻo vừa lúc đụng phải điểm bố trí này vậy chứ, nhất định là do hai con chó Tưởng Xuân cùng Chương Trình hại cô!
Nhưng cô đã báo quan, lão cẩu Trần Nhiên kia có tới kịp cứu cô?
──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────
Sở Đoàn Luyện ở Lăng Thành, nhận được tình hình nguy hiểm vừa được chuyển qua từ bên phòng làm việc Tư Mã Châu, liền lập tức bắt đầu hành động.
Kỳ thật vị trí của sở Đoàn Luyện rất xấu hổ, vừa không thuộc dưới quyền quản hạt của quan phủ, lại không lệ thuộc vào quân bộ, nhưng nếu thật sự muốn nhúng tay vào thì đều có thể trộn lẫn, thường thì những người tài không có bối cảnh sẽ bị phân phối đến nhánh này để làm cu li, cho nên Trần Nhiên chuyển việc này qua đền cũng là điều dễ hiểu.
Trưởng Đoàn Luyện là một ông lão 5-60 tuổi Phật hệ*, trước kia trên chiến trường lui ra tới, đã sớm tiến vào giai đoạn dưỡng lão nên mặc kệ mọi việc, gặp được chuyện cũng là có thể trì hoãn liền trì hoãn. Nhưng Phó Đoàn Luyện mới tới thì lại không như vậy, là một thanh niên trai tráng chính trực, khí phách hăng hái, nên sau khi nghe được tin tức truyền đến từ máy liên lạc thì nhướng mày.
(Phật hệ: biểu tượng cho một cuộc sống không còn dục vọng, phương thức chung sống hòa bình, không mâu thuẫn, không đối đầu, càng không có phản kháng)
Nội dung tường thuật + văn bản = một cô gái mới nhìn thấy không lâu trước đây.
Trùng hợp như vậy? Cô bé đó như thế nào lại tới Lăng Thành? Thư đề cử của anh cho cô chỉ có thể sử dụng ở Kim Lăng thôi mà.
Phỏng chừng, nếu không phải cô gặp phải sự cố ở trường cao trung Kim Lăng thì chính là có vấn đề bên Hộ Bộ kia.
Phong Đình không hề nghĩ ngợi nhiều nữa, trực tiếp mang theo người đi ra ngoài phá án, xe phi hành nhanh chóng bay đến hiện trường xảy ra sự việc.
Chiếc xe ở đó, và xe đạp bị hỏng cũng vậy.
Trên mặt đất không máu, mà chẳng có ai ở đây.
“Hình như cô gái đã chạy thoát, nhưng có người ở đuổi theo cô ta, hai người.”
Phong Đình dẫn người nhanh chóng đuổi theo dấu vết, bởi vì có xe phi hành có thể quan sát được hết các đường ngang ngõ tắt từ trên cao. Bọn họ nhanh chóng đuổi theo tới ngã tư đường, ánh mắt lướt nhìn quanh thì thấy tất cả các cửa hàng bên đường đều đóng cửa. Bởi vì có vụ án bắt cóc xảy ra ở gần đây khiến mỗi người cảm thấy bất an, nên trên cơ bản thì giờ này chẳng còn ai đi ra đường nữa, cửa hàng tự nhiên cũng đóng cửa.
Ngoại trừ một số cửa hàng tiện lợi và siêu thị mở cửa 24/7.
“Đội trưởng, người không thấy, có phải đã trốn đi nơi khác hay không?”
“Để tôi đi kêu người đi kiểm tra camera theo dõi, xem bọn họ…”
Phong Đình giơ tay, “Không cần, bọn họ tiến cửa hàng tiện lợi.”
Cửa hàng tiện lợi?
Ánh mắt của mọi người dừng trên cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa, bỗng có người nhận ra: “Cửa hàng này tối hôm qua vẫn mở cửa, lúc đi tuần tra tôi có nhìn thấy, cái nhãn hiệu này là thuộc sở hữu của thương nhân, quy định mở cửa 24/7. Cho dù trong khoảng thời gian gần đây, những cửa hàng tiện lợi như vậy đều đang chuẩn bị đóng cửa vào ban đêm để lẩn tránh rủi ro, nguy hiểm, nhưng hiện tại tôi còn chưa nghe thấy thông báo nào.”
“Tôi sẽ liên hệ với tổng công ty của bọn họ…”
Khi cấp dưới liên hệ với bên công ty, Phong Đình lại liên hệ với phòng làm việc của Tư Mã Châu, người tiếp điện thoại lại là Trần Nhiên.
Phẩm cấp phân biệt, ấy vậy mà Trần Nhiên sẽ tự mình nói chuyện với anh.
Tối nay đã định trước là sẽ không tầm thường.
Nghe Phong Đình nói, Trần Nhiên lại nhíu mày, lại lần nữa xác định lại vị trí của cửa hàng kia, “Tình huống không đúng! Phong đại nhân, cửa hàng này hẳn là điểm bố trí ngụy trang của phủ Thứ Sử, tối nay còn chưa truyền đến tý tiếng động tĩnh là sẽ có hành động gì, những người ở điểm bố trí này sẽ không dễ dàng di động, trừ phi…”
Mẹ nó! Phong Đình đã biết tình huống nghiêm trọng, lập tức đạp cửa xông vào.
Danh Sách Chương: