• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi suy nghĩ một lúc, Phong Đình liền hiểu được, đúng vậy, những điều kiện cô đề ra mới có lợi nhất cho cô.

Cô lớn lên ở Kỳ Sơn, lại phải trăn trở chạy tới Lăng Thành, chỉ sợ cô cũng đã gặp phải rắc rối ở Trần gia.

Nhìn không ra Trần Nhiên lại là cái dạng người như vậy.

Tuy nhiên, hiện giờ có một lượng lớn quan lại trong triều đình tuyệt đối ủng hộ lợi ích cá nhân và gia tộc, muốn tìm được một quan viên đối đãi hoàn toàn công chính với thứ nữ phỏng chừng chính là lông phượng sừng lân.

Khoa học kỹ thuật đang ngày càng trở nên tiên tiến, thời đại cũng tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng lòng người thì vẫn còn cổ hủ như trước.

Đây là tệ đoan của vương triều phong kiến.

“Được rồi, vậy thì cứ làm theo những gì em nói.”

Phong Đình cũng chẳng phải một người hàm hồ, hơn nữa, bọn họ cũng không còn thời gian để lãng phí, hiện tại Linh Môn chưa chắc hoàn toàn thuộc về hai bên, việc phân chia có thể nói cụ thể sau.

Rốt cuộc, người của Trần Nhiên và phủ Thứ Sử rất khả năng là đang trên đường chạy tới.

Phong Đình là người trong quan trường, hiện tại cũng là quan bát phẩm, tự nhiên biết biện pháp nhận chủ Linh Môn chính thống. Ở trong quá trình chuyển dời, anh nói cho A Điêu một sự kiện —— nhân viên bên Trần Nhiên kia chủ yếu là điều tra truy lùng nội gián, còn có một bộ phận bị giáo đồ xài chiêu ‘điệu hổ ly sơn’ dẫn đi, về phần người của phủ Thứ Sử… Suốt đêm chạy loạn như ruồi nhặng không đầu, cũng bị đánh lạc hướng như người của phòng làm việc Tư Mã Châu, nhưng động tĩnh bên này quá lớn, bọn họ rất nhanh cũng sẽ phản ứng lại.

A Điêu: “Quá trình chuyển giao mất khoảng nửa giờ, chờ anh nhận chủ hoàn toàn, đại khái là mất bao lâu?”

Phong Đình: “Một giờ.”

Kỳ thật anh có thể không hấp thu, Linh Môn ở huyện Kỳ Sơn anh đã không hấp thu mà giao cho quan huyện xử lý, bởi vì kết cấu chính trị của Kỳ Sơn đơn giản, quan huyện đứng đầu, mà anh cũng được xem như một phó lãnh đạo, hai người đã dưỡng thành sự ăn ý sau nhiều năm cộng tác. Nhưng huyện thành suy cho cùng là khác với thành phố, dân cư trú từ mấy chục vạn đến hơn một ngàn vạn, hệ thống chính trị cũng phức tạp hơn rất nhiều. Nếu không nhận chủ, sau khi giải quyết xong việc này, quyền sở hữu còn không biết sẽ thuộc về Trần Nhiên hay vẫn là phủ Thứ Sử hoặc cũng có thể là những người khác tới ‘trích quả đào chiếm của hời’ nữa, tiếng nói của sở Đoàn Luyện ở Lăng Thành là quá nhỏ, huống chi anh cũng chỉ là một phó Đoàn Luyện mà thôi.

Hơn nữa, ngay cả khi anh không để tâm ích lợi, người phía dưới đã đi theo anh liều mạng, dù sao cũng phải ‘uống được một ngụm canh’. (chiếm được một phần lợi ích)

Tiểu Linh Môn này còn mạnh hơn nhiều so với cái ở huyện Kỳ Sơn kia, quan phủ sẽ cho nhiều chỗ tốt cùng lợi ích hơn.

A Điêu cảm thấy một tiếng rưỡi cũng không quá lâu, chỉ cần việc này có thể thành, dù hôm nay cô gặp phải hung hiểm, nhưng cũng có thu hoạch lớn.

Nhưng… Đau quá.

Khi con người rơi vào nguy cơ sinh tử, thần kinh họ thường sẽ căng chặt, tiềm lực bùng nổ, kỳ thật cũng rất hao tổn tinh thần. Hiện tại cục diện đã được giải quyết được phần nào, cô liền cảm giác được thương thế cùng đau đớn khắp người lập tức ập tới, thần kinh cũng co giật liên tục, dường như sẽ nổ tung ngay tức khắc, nhưng hiện tại mọi chuyện còn chưa tới hồi kết hoàn toàn.

Khi Phong Đình còn chưa hoàn chỉnh nắm giữ được Linh Môn này, cô không yên tâm, vì thế cô cố chống một hơi mà canh giữ bên cạnh.

Không chỉ cô, mười mấy người của sở Đoàn Luyện bên trên cũng đã biết tình huống. Bọn họ đều là người phải liều mạng làm việc nuôi gia đình sống tạm qua ngày, hiện tại mắt thấy chỗ tốt lớn nhất này sẽ rơi vào tay người bên mình, dù có ‘húp một ngụm canh’ thì cũng đã đủ bù lại cho nhiều năm họ dốc sức làm việc, như thế nào lại không vui chứ. Họ cảm kích A Điêu rất nhiều, cả bọn đều nghiêm ngặt trông giữ địa đạo bên dưới, cũng nhắn tin bảo những đồng nghiệp ở xưởng cẩn thận một chút, rồi phái thám tử đi giám sát bên ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi điện thoại của A Điêu báo đã qua 70 phút, mắt thấy thắng lợi trong tầm mắt, bỗng có tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía trên.

Một thanh niên chạy đến bên cạnh lối vào địa đạo, rồi trực tiếp nhảy xuống, sốt ruột nói: “Đại nhân, Tiểu Hắc vốn tra xét ở vòng ngoài cùng vừa mới phát ra cảnh báo, có người lại đây, một người, đây là camera chụp được. Sau đó, Tiểu Hắc kêu thảm thiết một tiếng liền không có tín hiệu, tôi hoài nghi hắn bị tập kích! Làm sao bây giờ?”

Cậu nhảy xuống là bởi vì tay Phong Đình lúc này đang vận hành vòng ‘đại chu thiên’ nhận chủ Linh Môn, chẳng thể sử dụng bộ đàm, quang não và các thiết bị khác, cậu chạy tới mở hệ thống để anh xem ảnh chụp.

Phong Đình thấy được, A Điêu bên cạnh đương nhiên cũng thấy được.

Đó là một bóng dáng rất mơ hồ, tương tự với phi hành khí thông dụng của chính phủ, đều là phi hành khí cá nhân. Tuy nhiên, nó lại đơn giản hơn nhiều so với cái quan phủ sử dụng, nhìn cứ như là một thiết bị hình tam giác như phi ngư*, nhưng kết cấu kim loại có vẻ rất chắc chắn, toàn thân phát ra một ánh sáng vàng nhàn nhạt mờ ảo.

(Phi ngư: cá bay. Khúc sau có nhắc tới cái này được đặt tên là phi ngư, nhưng bản thân mình thấy để cá bay thì không hợp lắm vì nó giống như một ván trượt bay nên mình để nguyên nha – Ivy)

Dù sao A Điêu cũng chỉ là một thôn cô, tuy rằng từ nhỏ, cô học rất tạp, nhưng đa phần, cô dành thời gian để mưu sinh kiếm sống, chẳng nhiều thời gian như vậy để ngâm mình trong sự phồn hoa trên internet, nên tầm mắt cũng hữu hạn. Cô chỉ hơi điều chỉnh tốc độ chụp ảnh của thiết bị cùng độ sắc nét của tấm hình, “Tốc độ của thứ này ít nhất gấp ba lần tốc độ của phi hành khí mà các anh sử dụng, không phải là hàng rẻ tiền. Hơn nữa, người này lại còn dám tập kích người các anh một cách trắng trợn như vậy…”

Hoặc là người trong hệ thống quan liêu, cũng có thể là nanh vuốt của thế lực lớn trong giới quyền quý.

Mặc kệ là loại người nào, đối phương hiển nhiên không sợ bọn họ, mà ngược lại là bọn họ sẽ phải e sợ đối phương.

“Vậy phải làm sao bây giờ, đại nhân còn chưa thành công…” Cậu thanh niên cắn răng một cái, “Đại nhân, anh cố lên, chúng tôi đi lên chống đỡ.”

Dựa theo thời gian đồng sự gặp nạn cùng tốc độ của phi hành khí để tính toán, đối phương hẳn rất nhanh sẽ đến đây.

A Điêu tặng không cho bọn họ một cơ hội như vậy, mà dưới sự quản chế của Trưởng Đoàn Luyện ‘cá mặn’ nhiều năm, mọi người mắt thấy sau linh khí trở lại, thời điểm thế giới biến cách đã tới, rất nhiều người đều muốn từ giữa tranh đua một lần. Thật vất vả, vận cứt chó mới đợi được bên trên điều đến một người vừa có tiền đồ vô hạn lại còn có khả năng như Phong Đình, bọn họ cảm thấy có hi vọng, nếu lần này bị trích quả đào, về sau đào đâu ra kỳ ngộ như vậy chứ?

Tiếp tục làm ‘cá mặn’ thêm vài chục năm sao?

Phong Đình cũng không có biện pháp khác, vẻ mặt lạnh băng, chợt tăng cường lượng linh khí phát ra.

“Các cậu kiên trì năm phút.”

“Được!”

Cậu thanh niên đi lên, A Điêu lại rất sầu lo khi nhìn thấy gương mặt Phong Đình đột nhiên trở nên trắng bệch tái mét.

Hiện tại vẫn là giai đoạn đầu sau khi linh khí trở lại, cho dù Phong Đình rất ưu tú, nhưng kỳ thật cũng giống như cô đều là ‘gốc cỏ dại’, tài nguyên thu được trong giai đoạn này là hữu hạn, linh khí trong cơ thể cũng hữu hạn. Sở dĩ việc nhận chủ phải mất một tiếng, chính là bởi vì linh khí trong cơ thể không đủ nên cần tốn nhiều thời gian để vận hành vòng ‘đại chu thiên’, chậm rãi duy trì linh khí cung ứng cho việc nhận chủ, hiện tại Phong Đình muốn giảm bớt thời gian, chẳng khác nào anh đang kiệt quệ linh khí trong cơ thể, đây là có tổn thương.

Nhưng cầu phú quý trong hiểm cảnh.

Đối phương vẫn là quan bát phẩm đó, cho dù cô không xác định được anh có vật dẫn linh khí hay không, nhưng ít nhất anh cũng đạt được kỳ ngộ từ tiểu Linh Môn ở huyện Kỳ Sơn. Hơn nữa, người thuộc sở Đoàn Luyện cũng đều là nhân viên công vụ tại chức, tình cảnh của anh khá hơn của cô nhiều, nhưng dù là vậy thì cũng đành phải liều mạng thôi.

Còn cô thì sao?

A Điêu cũng chẳng khuyên can gì với hành vi không sợ chết này của Phong Đình, chỉ là lòng bỗng có chút xúc động.

Cô cũng không biết bản thân có thể tiếp tục đi học được hay không.

Khi tinh thần A Điêu đang hoảng hốt bất an, đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau cùng tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ phía trên.

Chết tiệt, tới rồi?

Lúc này chỉ mới có hai phút trôi qua thôi mà!

Chẳng lẽ phi hành khí kia còn có thể tăng tốc?

A Điêu còn chưa kịp phản ứng lại, thì nghe một tiếng ‘ong’, Linh Môn hoàn thành nhận chủ, nhưng sắc mặt Phong Đình cũng vô cùng thảm đạm, còn phun ra một ngụm máu lớn.

Hoàn thành?!

Chạy mau!

Trốn đi, đối phương chẳng có cách nào giết được họ, cũng không thể cướp lấy tiểu Linh Môn này. Phong Đình chỉ cần giành trước một bước lập hồ sơ bên quan phủ… Chiếm được công tích là sự thành, đến nỗi sau đó tiểu Linh Môn được phân phối như thế nào thì phải xem tính toán của quan phủ, sẽ không cần lan đến bọn họ.

Lúc Phong Đình cùng A Điêu muốn chạy thoát thông qua địa đạo, bỗng có tiếng nói truyền ra từ bên trong bộ đàm: “Lăn ra đây ngay, nếu không tao sẽ giết đám cấp dưới của mày. Chỉ là kẻ hèn, một sở Đoàn Luyện mà thôi, kỳ thật cũng rất thực bình thường nếu như toàn bộ đều chết trận trong lần dẹp loạn ma linh này.”

Đây là uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp, hơn nữa đối phương tựa hồ rất có tự tin hệ thống quan trường có thể hoàn thành thao tác này.

A Điêu bị dọa, như vậy cũng được à?

Bối cảnh của đối phương mạnh như vậy sao?

A Điêu nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn về phía Phong Đình, lại thấy trên mặt người sau mỏi mệt suy yếu, cũng có chút bất lực, lạnh nhạt.

Làm sao bây giờ?

Lên rồi… Giỏ tre múc nước, hơn nữa sẽ không bị diệt khẩu sao?

Phong Đình hít sâu một hơi, “Đi lên đi, chúng ta không có lựa chọn nào khác, có lẽ có thể đổi được một số lợi ích khác.”

Kêu anh nhìn cấp dưới đều bị giết chết, mặc dù cuối cùng bản thân có thể chạy thoát, nhận được chỗ tốt, nhưng anh lại chẳng thể làm trái với lương tâm được.

A Điêu cúi đầu, quả nhiên không có lựa chọn nào khác.

Thế đạo này vốn chính là như vậy.

“Chờ tý nữa, anh đỡ em lên, em nhớ biểu hiện suy yếu sợ hãi một chút.” Phong Đình dặn dò riêng.

Người thông minh nói một hiểu mười. Không cần anh nói gì thêm thì A Điêu cũng biết đối phương làm vậy là muốn tách cô ra khỏi thế cục, để không bị người nọ chú ý tới việc cô cũng là người tham dự trong cuộc.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Bên xưởng ủ rượu, những người khác của sở Đoàn Luyện trước đó đã tiến hành sơ cứu xử lý cho những đứa trẻ gặp nạn, hai người trong số đó cũng đưa tất cả các trẻ con và những người bị thương nặng khác lên xe chạy tới bệnh viện, còn những người khác thì lưu lại để canh chừng.

Cùng lúc, họ cũng đang chờ đợi Phong Đình nhận chủ Tiểu Linh Môn.

Tất cả mọi người ai cũng lòng đầy chờ mong, nhưng không nghĩ tới… Tiểu Hắc xảy ra chuyện, khi cậu thanh niên chui lên từ địa đạo, bọn họ đang chuẩn bị ứng phó nhân vật đáng sợ sắp đến kia, vốn dĩ trong lòng cũng tính toán xong hết.

Đối phương có thể là rất cường thế, tính công kích mạnh, nhưng bọn họ nhiều ít gì cũng là người của sở Đoàn Luyện, cũng là nhân viên thể chế của triều đình, chỉ cần bày rõ ra thân phận của bản thân, đối phương khả năng…

Ầm! Lúc cánh cửa bị nổ tung, mọi người khiếp sợ không thôi.

Tới quá nhanh!

Hơn nữa, đối phương vừa mới tiến vào liền động thủ.

Lúc A Điêu và Phong Đình ra khỏi địa đạo lên mặt đất, thì thấy được phần lớn người của sở Đoàn Luyện đều bị thương ngã trên mặt đất, trong số đó cậu thanh niên ôm chân trái bị đánh gãy của mình, cơ thể cậu vặn vẹo vì đau đớn.

Mạnh mẽ áp đảo.

Nhưng ánh mắt A Điêu vừa nhìn thấy đối phương ánh, cô nghĩ: Mình đã từng nhìn thấy người này.

Ngày đầu tiên, cô tới Kim Lăng để đến Hộ Bộ giải quyết vấn đề hộ khẩu, ở bến tàu, lúc cô gái thời thượng cúi đầu… Một nhóm thành viên gia tộc quan liêu ở Kim Lăng công khai đi ngang qua để đón người, và gã thanh niên trong đó chính là người này.

Chẳng qua lúc ấy gã mặc áo gấm quan y, hiện tại lại vận một thân võ trang hiện đại bằng kim loại mạ vàng, chân thì đang đạp trên phi hành khí hình tam giác như phi ngư kia, chẳng có cảm giác gì khác, chỉ một chữ thôi —— đều là TIỀN.

Ở cự ly gần, A Điêu đã nhận ra cái phi hành khí kia, bởi vì dù có tầm nhìn hạn hẹn đi nữa thì cô cũng từng nhìn thấy nó trong các quảng cáo che trời lấp đất trước đó. Loại phi hành khí này tên là Lưu Quang Phi Ngư, chỉ cái phi hành khí này thôi cũng đã là 700 vạn tinh tệ, lại nhìn hoa văn của võ trang trên người gã, phỏng chừng là cùng một bộ với phi hành khí này, vì vậy giá cả còn đắt hơn nữa.

Hơn một ngàn vạn tinh tệ lận đó.

Đây là người sao? Đây rõ ràng là ‘một đống tinh tệ’ hình người biết đi mà.

Trái tim A Điêu run rẩy, còn khi Phong Đình nhìn thấy một màn như vậy, đáy mắt tối sầm lại, anh mở miệng: “Chúng ta đều là người của sở Đoàn Luyện, không biết thân phận của cậu là? Là cậu đã tấn công Tiểu Hắc?”

“Bọn mày không cần phải biết thân phận của tao là gì. Nguyên lai người nọ tên là Tiểu Hắc, yên tâm, nó chưa chết đâu, chẳng qua bị tao đánh hôn mê mà thôi. Mày đã nhận chủ tiểu Linh Môn phía dưới rồi nhỉ.”

Khi nói những lời này, gã đã liếc nhìn A Điêu một cái.

Cuối cùng, gã vẫn cảm thấy người nhận chủ là Phong Đình, bởi vì gã nhìn ra tình trạng suy yếu của Phong Đình là do khô kiệt linh khí gây ra, phỏng chừng nhận ra gã sắp đuổi tới, nên gấp gáp nhận chủ.

Nhưng có ích lợi gì đâu?

Gã cảm thấy thật nực cười, biểu tình hiện rõ trên mặt chẳng thèm che dấu.

A Điêu đã chú ý tới ánh mắt của gã, trong lòng sợ hãi, hận không thể biến mất tại chỗ, nhưng tưởng tượng đến việc tiểu Linh Môn bị đối phương cướp mất… những lợi ích đám người Phong Đình đã hứa với cô còn có hiệu lực hay không nhỉ?

Phỏng chừng không thể, đây không chỉ là vấn đề lợi ích, chỉ sợ tính mạng và sự an toàn của bọn họ đều bị đe dọa, ăn bữa hôm lo bữa mai.

A Điêu cúi đầu, nhìn về một chỗ nào đó, ánh mắt có chút đăm đăm, đúng rồi, đồ vật kia là… Có!

Một tia sáng chợt lóe lên dưới đáy mắt cô.

“Tự nguyện hiến Tiểu Linh Môn cho tao, tao có thể không giết bọn mày, nếu không…”

Người này không nhiều lời, gã mỉm cười, ngón tay nhấn vào đồng hồ quang não trên cổ tay. Ánh sáng của Lưu Quang Phi Ngư dưới chân gã biến thành màu đỏ như máu, tựa hồ bổ sung năng lượng, tiếp theo bên trên phần vỏ giáp mở ra mấy cái lỗ lộ ra vài cổng phóng, hiển nhiên có thể tung ra nhiều làn đạn công kích cùng một lúc, đến nỗi là dạng công kích gì, A Điêu không hiểu, nhưng Phong Đình những người khác phỏng chừng biết.

Vì vậy sắc mặt Phong Đình trở nên tái nhợt.

Nhưng anh còn chưa kịp nói gì, bỗng nhiên nhìn thấy thân thể của người bị hại yếu ớt được mình ‘dìu’ đang lung lay sắp ngã, cô đột nhiên bưng kín ngực, miệng lập tức phun ra máu, ngay sau đó vội vàng túm chặt lấy cánh tay anh…

“Phong đại nhân, cho gã đi, mau cho gã đi.”

“Các anh chỉ mất đi một cái Linh Môn, nhưng em sẽ chết đó!”

“Em không muốn chết, em thật sự không muốn chết, em…”

Thanh âm của cô ngày càng yếu, ánh mắt cũng dần dần trở nên vô thần đờ đẫn, đây là quá trình thay đổi nhanh chóng nhưng lại có thể khiến người xem thật sự có thể cảm giác được sự chuyển đổi dần. Tiếp theo, cảm xúc của cô đạt tới đỉnh điểm, sợ hãi, bất an, áy náy cùng với khẩn cầu đều chồng lên nhau. Cuối cùng, những cảm xúc mạnh liệt ấy như đào rỗng tất cả khí lực của cô, cơ thể như chết bất đắc kỳ tử, mất đi linh hồn, tiếp theo trợn trắng mắt suy yếu rồi tê liệt ngã xuống… Cứ như vậy liền ngất đi.

Phong Đình: “…”

Lợi hại.

Trong lịch sử, kỹ thuật diễn xuất từng được chia thành ba trường phái kịch lớn trên thế giới, gọi chung là Mai Tư Bố* và một số trường phái khác, chẳng như trường phái thể nghiệm, trường phái biểu hiện cùng với trường phái phương pháp*.

(Mai Tư Bố – 梅斯布 là chữ đầu trong tên của 3 trường phái kịch lớn trên thế giới ghép lại: Hệ thống kịch của Stanilavsky – 斯坦尼拉夫斯基演剧体系, lý thuyết kịch của Brecht – 布莱希特演剧理论 và kịch của Mai Lan Phương – 梅兰芳的戏曲.)

(Trường phái thể nghiệm – Experimentalism: Trước khi nhập vai, ngoài việc phân tích tính cách nhân vật, hình tượng nghệ thuật đặt trong tổng thể kịch bản, diễn viên còn phải thâm nhập thực tế để hiểu biết về đời sống, tâm lý nhân vật rồi biến chuyển khởi đầu từ đời sống và kết thúc bằng tác phẩm.)

(Trường phái biểu hiện – Expressionism: tìm hiểu tính cách nhân vật một cách khắc kỷ nhằm tạo nên ‘Khuôn mẫu lý tưởng’, mỗi lần trình bày, diễn viên chỉ việc tái hiện lại một cách chân thực, chính xác hình tượng đó giống như chiếc gương phản chiếu trên sân khấu.)

Tuy rằng sự hiểu biết của anh về nghệ thuật hiểu biết không nhiều, nhưng vợ anh đã từng nuôi giấc mộng trở thành ngôi sao, có từng nói qua điểm đặc thù của trường phái thể nghiệm, lúc ấy nghe không hiểu, hiện tại anh đã biết rõ.

Cô gái A Điêu phỏng chừng chính là phần tử cuồng nhiệt của trường phái thể nghiệm, bởi vì cô đã thể hiện một cách hoàn hảo —— tôi lừa người đến độ ngay cả chính mình cũng bị lừa, tôi phát điên liền ngay cả bản thân cũng thật sự cho rằng chính mình bị điên mất rồi.

Nói ngất xỉu cũng làm thật khiến toàn thân đều đạt tới trạng thái ‘hôn mê’.

Không chê vào đâu được.

Trước lúc ‘hôn mê’ trong nháy mắt, A Điêu nhận được nhắc nhở của bồn cầu.

Nhận được từ Phong Đình +799!

Nhận được từ Thôi Nhuận +299!

Nhưng cô đành phải vậy, cô đã hoàn toàn đắm chìm vào màn biểu diễn.

Cô hôn mê, một người hôn mê như thế nào còn có thể tính toán niệm lực đâu chứ.

Nếu cô là một thân cây, thì nhất định phải không nhúc nhích, thừa nhận mưa gió phiêu bạc.

Nếu cô là một đóa hoa, thì nhất định phải nhu nhược đáng thương, không nơi nương tựa.

Nếu cô là một cây trà, thì nhất định phải tỏa ra mùi trà xanh cực nồng…

Đây là màn biểu diễn của cô.

Nhưng hóa ra người này tên là Thôi Nhuận?

Tác giả có lời muốn nói: Chớ hoảng sợ, giai đoạn trước khi cô còn nhỏ yếu, thời điểm gian nan nhất sắp đi qua, Thôi Nhuận này sẽ phải trả giá rất đắt ~~ ăn vào cái gì đều phải nhổ ra hết.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Hệ thống kịch của Stanilavsky (斯坦尼拉夫斯基演剧体系): gồm hướng dẫn sự tập trung, luyện giọng nói, biểu diễn hình thể, quan sát, thiết lập ký ức, cảm xúc… để giúp diễn viên ‘trở thành’ nhân vật. Stanislavski đã phát triển một hệ thống ‘tiên đoán về nghệ thuật trải nghiệm’, khuyến khích các diễn viên có những phản ứng và trải nghiệm chân thực về cảm xúc, thể hiện những hình thái phức tạp dễ bị tổn thương theo cách thức nhẹ nhàng và tĩnh lặng hơn. Nhờ vậy mà tính chân thực đã được sản sinh. Đây được xem là kỹ thuật diễn xuất ‘tối thượng’, đỉnh cao trong giới diễn xuất, bởi sự tự nhiên và thuyết phục của nó. Tuy nhiên, để đạt được cảnh giới này, không ít diễn viên phải trả giá bằng chính sức khỏe, tinh thần và cả tính mạng của mình.

Lý thuyết kịch của Brecht (布莱希特演剧理论): phương pháp gián cách (lạ hóa) của Brecht cách tân cho thể loại kịch nhằm hướng tới tính giáo dục thực tiễn cho một loại hình nghệ thuật mà từ trước đến nay chỉ lưu tâm tới mục đích giải trí. Brecht chủ trương sân khấu kịch phải trình diễn những điều mới lạ, gây ngạc nhiên, làm cho người ta suy nghĩ. Việc ‘lạ hóa’ sân khấu khiến khán giả không còn ảo tưởng sân khấu giống cuộc đời thực, khiến luôn thắc mắc, ngạc nhiên, tự vấn về những điều xảy ra trên sân khấu, nghĩa là họ luôn tỉnh táo và suy tư. Tạo được hiệu quả đó có nghĩa là đã ‘gián cách’ người xem với sân khấu, ‘gián cách’ cả xung đột và hành động trong kịch.

Có câu: Nếu như Stanislapski muốn người nghệ sỹ phải hoàn toàn ‘ăn nhập’ với vai diễn để lôi cuốn khán giả vào cảm xúc của sự giả định (đóng vai) thì Becton Brecht lại muốn họ tỉnh táo. Cũng có quan điểm cho rằng khi xem kịch của thể hệ Stanislapski chúng ta chỉ cần trái tim nhưng khi xem kịch theo trường phái ‘gián cách’ của Becton Brecht chúng ta phải cần có cả khối óc nữa.

Kịch của Mai Lan Phương (梅兰芳的戏曲): Mai Lan Phương dựng những vở kinh kịch mới mang đề tài đương đại, góp sức đổi mới nghệ thuật vũ đạo, âm nhạc trong kinh kịch, tạo nên phái nghệ thuật riêng. Mai Lan Phương dung hoà hình thức biểu diễn của Thanh Y (vai đào trong hí khúc), Hoa Đán (vai nữ có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá), Đao Mã Đán (vai nữ giỏi võ trong hí khúc) lại thành một. Nghệ thuật của Mai Lan Phương vừa bình dị, dễ gần vừa tinh thông rộng lớn.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Ivy: lúc đi tra nghĩa để ghi chú thích thì mình kiếm thấy những thông tin rất hay. Nhưng nghĩ lại, chú thích quá nhiều dễ gây loãng truyện mà người đọc thì chưa chắc đã dành thời gian đọc cho hết nên quyết định chú thích ngắn thôi nhưng cắt qua cắt lại sao mà vẫn còn dài quá huhuhu… Ngoài ra mình không tra được cái trường phái diễn phương pháp là gì, lúc nào kiếm được thì mình sẽ bổ sung sau nhé.

PS: Có một câu mình khá thích khi đi dò về các trường phái: ‘Mọi sự thái quá trong cách thức thể hiện dù theo thiên hướng cảm tính như Thể nghiệm, hay là lý trí như Biểu hiện đều tạo ra những rào cản ngăn trở đi đến chân trời sáng tạo.’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK