• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Điêu diễn cảnh ‘hôn mê’ đến không hề có sơ hở gì, Thôi Nhuận cũng chẳng thèm để ý, nhưng trên mặt gã hiện ra vẻ kinh ngạc và vô cùng khinh miệt.

Loại con kiến này quả nhiên là vô dụng.

Nhưng gã phát hiện người thanh niên võ quan thoạt nhìn chính trực oai hùng dường như rất thống khổ trước ‘thỉnh cầu’ của con kiến này mà.

Phong Đình nói với Thôi Nhuận: “Tuy rằng Linh Môn không thuộc về chúng tôi, nhưng nó thuộc về triều đình, cấp dưới của tôi đã hy sinh rất nhiều mới có thể chiếm được nó từ trong hang ổ của con rết một sừng. Hơn nữa chuyện này tôi đã hội báo với bên phủ Thứ Sử và bên Tư Mã Châu, tôi như thế nào có thể…”

Anh vừa nói xong thì bị một chân của đối phương đá bay.

Phanh!!!

Chiếc kệ bị đánh sập, Thôi Nhuận đứng trên phi hành khí dùng một chân dẫm lên ngực anh.

Do dùng sức, nên Phong Đình hộc ra máu, còn Thôi Nhuận thì lại nhìn xuống từ trên cao, “Mày cho rằng tao cho mày quyền lựa chọn sao?”

“Giết mày, tiểu Linh Môn vẫn sẽ là của tao.”

“Một kẻ hèn, sử Đoàn Luyện của Lăng Thành, vẫn là chức phó, cũng dám uy hiếp tao.”

“Mày cho rằng tên phế vật nhát gan Trần Nhiên kia cứu được mày à?”

Nói xong, dưới chân gã dùng sức, lồng ngực Phong Đình như sắp bị nứt ra, trong miệng cũng không ngừng ói ra máu, ngón tay anh cào ấn trên mặt đất.

Sau khi cậu thanh niên nhìn thấy một màn như vậy, ý thức được động tác ngón tay kia là một ám hiệu, phần ăn ý vẫn có, cho nên cậu chỉ sửng sốt một lúc, rồi chợt cũng giãy giụa khóc kêu, “Đại nhân, đại nhân, đáp ứng gã đi, anh còn có vợ con ở nhà, đừng làm ra hy sinh vô ích, còn có các anh em… Chúng tôi cam tâm tình nguyện bồi anh, nếu anh không giao ra, tôi liền sẽ chết ở đây!”

Cậu rút đao ở eo ra, kề lên cổ mình.

Linh khí của đối phương còn mạnh hơn bọn họ rất nhiều, sức lực cũng lớn hơn bọn họ, cho nên một chân của gã mới có thể khiến cho một người không yếu như Phong Đình bị giẫm đạp thành như vậy.

Hơn nữa, tựa hồ đối phương có bối cảnh rất khủng bố, bọn họ hoàn toàn không còn đường lựa chọn nào khác.

Cuối cùng Phong Đình nhắm mắt lại, suy yếu nói: “Được rồi, tôi sẽ chuyển nhượng tiểu Linh Môn cho cậu. Hy vọng cậu nói được thì làm được, sẽ không thương tổn tới mọi người ở nơi này.”

Trong mắt Thôi Nhuận hiện lên ý mừng, khóe miệng cong lên, “Tự nhiên.”

“Chỉ cần bọn mày biết tốt xấu, tự hiểu được có một số người, vô luận như thế nào bọn mày cũng không đối phó được. Chỉ cần đừng nói bậy ở bên ngoài, bọn mày tự nhiên sẽ bình yên vô sự.”

Lời này của gã hình như có thâm ý, mọi người tự nhiên hiểu được. Nhưng sau khi Phong Đình dùng nửa giờ để chuyển nhượng… Thôi Nhuận nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, ngón tay bỗng giật giật, đang định ấn vào cái nút trên đồng hồ quang não.

Khi mọi người nhìn thấy động tác này của gã, trái tim họ đều run lên.

Đáng chết, gã sẽ không lật lọng, muốn giết bọn họ để bịt miệng!

Làm sao gã dám?

Tuy nhiên, động tác của Thôi Nhuận bỗng sững lại, bởi vì có lời nhắc nhở truyền đến từ trong tai nghe.

“Trần Nhiên và những người khác sắp đuổi tới rồi.”

Tuy Trần Nhiên thật sự chẳng là một nhân vật lớn gì, nhưng sau lưng Trần gia cũng có chút căn cơ, hơn nữa người của Tư Mã Châu cũng không ít, nếu để cho bọn họ thấy được, e rằng sẽ có chút rắc rối để dàn xếp.

Nheo mắt lại, Thôi Nhuận xoa đầu ngón tay…

Đám người Phong Đình chú ý thấy động tác rất nhỏ này của gã, trái tim bọn họ đập mạnh theo từng chuyển động của đối phương.

Cuối cùng, gã vẫn ấn xuống.

Xong rồi!

Khi mọi người đang tuyệt vọng, vảy của Lưu Quang Phi Ngư phóng ra ra mười mấy chùm sáng, như những quả ngư lôi* cực nhỏ bắn ra ở các góc độ khác nhau… Phanh phanh phanh!

(Ngư lôi: một loại vũ khí tự di chuyển trong nước, bên trong mang thuốc nổ)

Chúng nó bắn nổ tung mọi thứ trong xưởng này —— cameras.

Vào ngay lúc đó, con ngươi của Phong Đình cùng với người của sở Đoàn Luyện đều run lên, và họ cũng cảm giác được trong cái liếc mắt vừa rồi của người này khi nhìn bọn họ là có bao nhiêu khinh miệt.

Cuối cùng chứng cứ mấu chốt cũng bị đối phương tiêu hủy mất.

Chỗ tốt duy nhất cũng chỉ dư lại —— hiện tại gã sẽ không giết bọn họ.

Bọn họ sống sót.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Sau khi Thôi Nhuận nhảy xuống địa đạo, có rất nhiều người bị thương, cả bọn mất mát thu thập dọn dẹp chung quanh, định rời khỏi nơi này, mà sau khi Phong Đình nhéo A Điêu… Cô cũng lờ mờ tỉnh lại, câu đầu tiên chính là: “Em không chết sao? Em thật sự không chết sao?”

Sau đó, cô còn hung hăng nhéo Triệu Húc đang nằm trên cáng thương được người khiêng đi ngang qua, hơi thở của người sau vốn đang thoi thóp, trong nháy mắt bị nhéo đau đến mức cả người co giật.

Nhận được từ Triệu Húc +388!

Ồ, cô thật sự còn sống.

Thật giống em gái anh lúc giả ngu giả ngơ, Phong Đình không ngại véo thêm hai cái để cho đối phương tỉnh tỉnh, nhưng cô gái trước mắt này lại rất ma ranh, trước khi anh kịp động thủ đã khóc như mưa.

“Phong đại nhân, nhất định là anh đã phải hy sinh, em luôn vẫn biết, biết anh sẽ không để em phải chết.”

“Em thực xin lỗi anh, anh sẽ không trách em chứ.”

“Nếu anh trách em, em sẽ đi tìm chết!”

Phong Đình: “…”

Kỹ thuật diễn này của cô còn màn kết thúc? Không hề có chút sơ hở nào.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Khi đám người Trần Nhiên chạy tới, A Điêu một bên vừa khóc một bên vừa giúp người của sở Đoàn Luyện kéo thi thể.

Lúc Trần Nhiên đi ngang qua A Điêu, còn nhìn thêm mấy lần, tử họi từ khi nào mà sở Đoàn Luyện còn ngầm thuê lao động trẻ em, cô nhóc gầy suy dinh dưỡng như vậy mà cũng đi làm cu li.

Khóe miệng còn đang ứa máu, đôi mắt sưng y như quả óc chó vậy, đã vậy mà còn khóc lóc sướt mướt.

Cấp thân cha khóc tang cũng bất quá như thế đi.

Mà sau khi A Điêu nhìn thấy Trần Nhiên, cô sửng sốt, nhưng tiếng khóc cũng trở nên chân thật, thảm thiết hơn trước nhiều.

Đậu, cẩu nhà giàu tới.

Hai cha con nhiều năm không gặp, khi gặp lại… Dù chỉ là thoáng qua, nhưng trong nội tâm cả hai đều đột nhiên sinh ra cảm giác ghét bỏ lẫn nhau.

Đã nhiều năm không thấy, Trần Nhiên thế nhưng không bụng bia cùng hói đầu như Địa Trung Hải, mép tóc cũng không cao, còn có bộ dáng tao nhã của một mỹ nam tuổi trung niên khiến người nhìn mê mẩn.

A Điêu: Con đường làm quan của lão thuận lợi như vậy, thật sự không liên quan gì tới gương mặt kia sao?

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Bên trong địa đạo, sau khi Thôi Nhuận nhìn thấy tiểu Linh Môn liềnlập tức kiểm tra linh lực dùng vật cấm kỵ cảm ứng được trang bị sẵn trên trang phục Lưu Quang Phi Ngư gã đang mặc trên người.

“Tiểu Linh Môn cấp một mà lại còn đỉnh cấp*!” Trong mắt Thôi Nhuận hiện lên vẻ mừng như điên, kỳ thật trong tộc đã có một tiểu Linh Môn, nhưng rốt cuộc con cháu đông đảo, linh khí phóng thích lại cố định, chia ra thì sẽ mỏng hơn rất nhiều. Nhưng hiện tại lại có một tiểu Linh Môn đỉnh cấp một, đây tuyệt đối là một ưu thế lớn trong giai đoạn đầu —— đặc biệt hiện tại trật tự quyền lực của các Bộ trong cả nước đang được chỉnh hợp một lần nữa, tu luyện mới là vương đạo!

(Đỉnh cấp/Mãn cấp: gần lên cấp tiếp theo)

Trong mắt Thôi Nhuận hiện lên sự tham lam, thậm chí nghĩ tới việc không đăng báo lên phía gia tộc để chính mình nuốt hết tiểu Linh Môn này, nhưng gã cũng lập tức tỉnh táo lại.

Tiểu Linh Môn không thể mang theo cũng chẳng thể dời đi, hơn nữa gai tộc hẳn đã biết việc xảy ra hôm nay.

Đáng tiếc.

Nhưng lợi ích mang lại cho gã tuyệt đối không hề nhỏ chút nào.

Thôi Nhuận bắt đầu quá trình nhận chủ, nhưng khi mới vừa nhận chủ, gã sửng sốt.

Gian nan như vậy?

Đây dường như không phải là tiểu Linh Môn đỉnh cấp bình thường.

Đúng lúc này, máy truyền tin vang lên, cha gã gọi tới.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Chẳng mấy chốc, Trần Nhiên liền biết vì cái gì mà đám người của sở Đoàn Luyện nếu không phải đang khóc thì gương mặt cũng nặng nề như đưa tang vậy.

Sau khi nhìn thấy Thôi Nhuận đi ra khỏi địa đạo, Trần Nhiên nhận ra đối phương, ánh mắt chợt lóe lên, ông lập tức cong eo hơi cúi đầu, vẻ mặt khách khí: “Không nghĩ tới nhị công tử của Thôi gia cũng ở đây… Thật là khách quý ít đến.”

Nhiệt tình, hữu hảo, hỏi một cái thì hết ba cái là không biết, giả ngu giả ngơ.

Cáo già quỷ quyệt trong quan trường chính là như vậy.

Mà Thôi Nhuận cũng không có ý gì khác, chỉ không nhẹ không nặng nói chuyện phiếm với Trần Nhiên, một bên nói cho đối phương biết chính mình phát hiện tiểu Linh Môn ở chỗ này, người trong gia tộc đang trên đường tới.

Trần Nhiên đã hiểu, rất phối hợp tỏ thái độ chính mình cái gì cũng không biết, nhưng lúc ông cúi đầu, đáy mắt có chút mờ mịt.

Cục diện ngày càng trở nên phức tạp.

Khả năng sẽ gây bất lợi cho ông.

──────── ⋆⋅⋅⋆ ────────

Bên ngoài xưởng rượu, Phong Đình mượn mấy chiếc xe huyền phù bên Tư Mã Châu, rốt cuộc người bị trọng thương cũng không ít cần được chở tới bệnh viện.

Nhưng chiếc mà anh lái cũng chỉ chở theo một người là A Điêu.

Cửa xe vừa đóng lại, sau khi bay được đi vài phút, Phong Đình mở miệng nói: “Anh vừa mới thấy dáng vẻ và thái độ của cha em, thân phận của đối phương hẳn là không tầm thường, cũng chẳng phải người ngu xuẩn vụng về, bằng không cuối cùng gã sẽ chẳng phá huy tất cả cameras.”

Khi A Điêu mới vừa giả vờ hôn mê, anh vốn tưởng rằng cô chỉ là muốn lẩn tránh nguy hiểm rủi ro, không nghĩ tới lúc đó cô dùng sức giữ chặt lấy cánh tay anh, lúc ấy anh liền phản ứng lại —— cô có kế hoạch.

Vì thế anh cũng thuận thế ngụy trang, thậm chí sau đó cũng ra ám hiện cho cậu thanh niên nắm chặt thời cơ phối hợp chung, ba người bọn họ bày ra một vở kịch. Lúc ấy anh nghĩ tới A Điêu rất có thể là muốn lợi dụng cameras trong xưởng ủ rượu, suy cho cùng nếu những bức ảnh lúc đó được lấy làm thành video…thì những ấm ức thiệt thòi phải chịu hôm nay cũng chẳng phải là vô ích.

Nhưng cuối cùng kế hoạch này vẫn là thất bại, cameras bị hủy.

A Điêu vừa đang lấy khăn giấy lau vết máu ở khóe miệng, vừa nhìn tin tức trên điện thoại, cau mày nói: “Đây là chuyện tốt, ít nhất thuyết minh bối cảnh của gã vẫn còn không đủ để có thể làm lơ, bỏ ra tất cả lời gièm pha của ngoại giới, đúng rồi, anh biết Thôi gia ở Kim Lăng sao?”

Phong Đình kinh ngạc, “Thôi gia? Có nghe nói qua, Thôi gia là một trong ba đại gia tộc có tiếng ở Kim Lăng, trong tộc, người tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, có không ít người đang làm quan trong triều. Không những thế, gia chủ của Thôi thị là bá tước, cũng là chỉ huy sứ đóng quân ở Đam Châu, quan tứ phẩm, có thể xem như là nhân vật có thực quyền trong quân đội ở Đam Châu, chỉ đứng sau quyền thế của vị xuất thân từ Vương gia* trong ba đại gia tộc kia – người thống lĩnh đam quân.”

(Vương gia: người nhà họ Vương)

Anh cũng coi như là quan võ, tự nhiên anh cũng có chút hiểu biết về phương diện này, nhưng nếu Thôi gia lấy văn vào triều làm quan văn, rất có khả năng anh liền sẽ chẳng để ý tới.

Tuy nhiên anh lại rất tò mò, làm sao A Điêu biết được đối phương là người của Thôi gia.

A Điêu tự nhiên sẽ không có khả năng nói do bàn tay vàng của bồn cầu, chỉ nói chính mình gặp qua người của Thôi gia ở bến tàu.

Các cấp bậc quan chức khác chưa chắc đã có thể tra được, nề hà Thôi gia là danh môn vọng tộc có tiếng, có quá nhiều tin tức về Thôi gia ở Kim Lăng thành bên kia, cũng thực dễ dàng khiến cho cô biết được gia tộc của đối phương to lớn quyền uy như thế nào.

“Lúc ấy, em đã cảm thấy khí thế kinh người của họ, nhưng hiện tại nhìn lại thì tầm mắt của em vẫn còn quá thấp, quyền lực đáng sợ hơn những gì em tưởng tượng.”

Ngay cả Triệu Du, Trần Nhiên đều không sợ, nhưng ông lại phải cúi thấp đầu trước mặt Thôi Nhuận trước mặt thấp đầu. Đây vẫn là trong trường hợp tộc trưởng Thôi gia – Thôi Dung chỉ là võ quan, không cùng hệ thống cấp bậc với quan văn, ấy vậy mà Trần Nhiên kiêng kị như vậy, có thể thấy được gia tộc của đối phương không nhỏ. Ít nhất có thể thấy được thế lực của Thôi thị ở trong khu vực Đam Châu sẽ tạo thành uy hiếp trí mạng với Trần Nhiên.

Huống chi là bọn họ.

Phong Đình im lặng một lát, nói: “Những điều kiệu lúc trước đáp ứng em không trở thành phế thải, về sau anh sẽ thực tiễn lời hứa của mình, những việc còn lại cứ coi như như là chưa từng phát sinh qua.”

Đối thủ quá mạnh, hôm nay dù phải chịu khuất nhục không kể xiết, nhưng anh cũng không nghĩ lấy trứng chọi đá.

A Điêu lại lắc đầu, vẻ mặt rất nặng nề, trầm trọng.

Trên thực tế, cô cũng được xem như đã kiếm được của hời rất lớn khi nhặt được đến quả trứng biến dị của rết một sừng, nhưng cô suy tính sâu hơn.

“Phong đại nhân, anh có khả năng còn không biết, hiện tại đã không cọn là việc chúng ta có nguyện ý nuốt trôi khẩu khí này mà vứt bỏ những ích lợi đó hay không.”

“Thôi Nhuận cũng mới hơn hai mươi tuổi, lại hoàn toàn đi vào quan trường, còn chưa có thể kế thừa hoàn mỹ các thủ đoạn cẩn thận cùng ngoan độc từ bậc cha chú kia của gã —— lúc trước gã buông tha cho chúng ta, không giết, là bởi vì sợ Trần Nhiên trộn lẫn vào sẽ khiến cho đêm dài lắm mộng, nhưng chẳng bao lâu nữa, người trong gia tộc sẽ nói cho gã biết cái gì mới là nhất lao vĩnh dật*.”

(Nhất lao vĩnh dật/一劳永逸: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)

Phong Đình bẻ tay lái, bay vào trong khu vực Lăng Thành, lúc đang đợi đèn xanh đèn đỏ, anh nặng nề nói: “Bọn họ vẫn sẽ giết người bịt miệng?”

“Ít nhất thì sẽ dùng thủ đoạn dụ dỗ chèn ép con đường làm quan của anh, không cho anh lên chức, còn về phần em thì… Đối với người râu ria như một con kiến, đối phương chỉ cần thuận miệng một câu, toàn bộ trường học ở thành Kim Lăng nào dám thu nhận em.”

Trường hợp tệ nhất chính là bị ám sát, trường hợp khả quan nhất cũng chỉ là kết cục này?

Cảm xúc A Điêu có phần rất tiêu cực, nhưng những lo lắng của cô không phải là không có lý.

Phong Đình kỳ thật cũng nghĩ như vậy, “Nhưng hiện tại video đã bị tiêu hủy —— cho nên lúc trước em cố ý đi dọn thi thể, chẳng lẽ có thiết bị ghi hình cất giấu trên người của một trong số những giáo đồ đó?”

Không hổ là bộ đầu, sức quan sát rất nhạy bén.

A Điêu chậm rãi lấy mắt kính ra, cười với anh, “Hy vọng nó vẫn chạy.”

Đây là mắt kính trên người giáo đồ Chu Viễn, rất có thể nó đã ghi lại tất cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK