Mục lục
Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ác Ma Tổng Tài – Mau Buông Mẹ Bé Nhỏ Ngốc Nghếch Của Bảo Bối Ra - Chương 127: Rất Khó Chịu




Đằng Tại Hi cũng mở to mắt nhìn thân thể đang lao xuống của Noãn Noãn, dù cho hiện tại anh có chạy lại cúng không còn kịp nữa rồi
Noãn Noãn cho là mình nhất định sẽ bị ngã chết, thế nhưng phía sau lại có người ôm lấy eo của cô, kéo cô lại, quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp gương mặt tuất tú của Đằng Tử Hạo cô mới thở ra mộ hơi, “Tử Hạo…”
Đằng Tử Hạo nhẹ nhàng buông Noãn Noãn ra, nhíu lại chân mày khẽ liếc mắt nhìn Đằng Tại Hi dưới cầu thang, sau đó lại nhìn Noãn Noãn nói, “sao em lại không cẩn thận nữa rồi? Té xuống thì biết làm sao bây giờ?”
Noãn Noãn nhất thời cười ngây ngốc, “không phải anh đã cứa em rồi sao! em không sao mà!”
Đằng phu nhân cũng ở một bên thấy được toàn bộ quá trình, nhất thời nhướng chân mày, trầm giọng nói, “biết rõ mình sẽ ngã mà vẫn làm, đây không phải là muốn hại người khác sao!”
Đằng Tại Hi mắt lạnh khẽ liếc nhìn bọn họ rồi liền xoay người ly khai, chỉ để lại một tiếng hừ !
Đằng Tử Hạo nhìn thấy như vậy, liền nói với Noãn Noãn, “Noãn Noãn em và cậu chín có chuyện gì vậy? em suýt chút nữa té ngã mà cậu ấy cũng không thèm quan tâm là sao?”
Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời cúi đầu, lắc đầu, nhỏ giọng nói, “em không sao , anh không cần lo lắng cho em đâu !” Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Đằng phu nhân nhỏ giọng nói, “giờ em sẽ về phòng của mình, sẽ không gây phiền phức cho mọi người nữa !”
“em gây phiền phức cho ai khi nào chứ? Ai nói em phiền phức?” Đằng Tử Hạo quay đầu liếc sang Đằng phu nhân trầm giọng nói, “Không ai nói ưm là phiền phức cả, em muồn làm gì thì làm không cần để ý đến ai cả!”
Cô muốn làm gì ư? cô chỉ là muốn cùng Tại Hi giải thích rõ mà thôi, thế nhưng anh đâu có thèm nghe cô nói một lời, có lẽ anh đã chán ghét cô!
Nghĩ như vậy, tâm tình của Noãn Noãn lại giảm xuống thấp hơn, cô cúi đầu, không nghe gì nữa, rồi thở dài!
Đằng phu nhân không để ý đến bọn họ, đã đi xuống lầu, mà Đằng Tử Hạo cũng nhìn đồng hồ, đã đến giờ anh phải đến trường, lập tức nói với Noãn Noãn, “anh phải đi rồi, còn em? Em vẫn muốn trở về phòng hay như thế nào?”
“Tự em trở lại là được rồi!” Noãn Noãn gượng ép cười nhìn Tử Hạo, cô muốn che giấu chua xót của mình, đưa mắt nhìn hắn rời đi
Còn cô thì cô đơn bất đắc dĩ, thở dài một hơi rồi quay trở về phòng
Liên tiếp mấy ngày, Đằng Tại Hi đều không để ý tới Noãn Noãn, mỗi khi cô muốn muốn nói chuyện với anh, anh lại giống như là nghễnh ngãng, làm bộ không nghe thấy gì, coi cô như một người trong suốt
Điều này làm cho Noãn Noãn tâm tình dị xuống thấp, mỗi ngày cô là thở dài, rất khó chịu, Tại Hi tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Bây giờ cô tình nguyện anh cho cô một tờ đơn ly hôn còn tốt hơn là cứ kéo dài tình trạng của hai người như hiện tại Cô thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì, nếu anh tức giận với cô thì anh cứ mắng mỏ cô đi
Tối nay, Noãn Noãn vẫn không ngủ được, cô lặng lẽ nằm chờ Tại Hi trở về, để cùng anh nói rõ ràng kim đồng hồ vừa vang lên điểm mười hai giờ thì Đằng Tại Hi cũng đồng bước vào phòng, Noãn Noãn lập tức ngồi dậy, đứng lên đi về phía anh
“anh rể, anh đã trở về? có muốn tắm không? Em đi pha nước cho anh nhé?” vết thương trên chân Noãn Noãn vẫn chưa tốt hẳn, vì thế bước đi của cô cũng chưa được ổn cho lắm
Đằng Tại Hi một bên cởi áo khoác, một bên nhìn cô, lúc này mới phát hiện, chân của cô có thương tích, không khỏi nhướng mày, trầm giọng hỏi, “chân của cô bị sao? tôi không nhớ chân cô từng bị thương trước đó!”
Noãn Noãn nghe vậy, nhất thời ngẩn ra, rất nhanh lại lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói, “Chân của em chỉ là không cẩn thận nên bị trẹo một chút thôi, em không sao hết! anh không cần lo lắng cho em!”
“tôi việc gì phải lo lằng cho cô? Đừng tự đánh giá mình quá cao!” Đằng Tại Hi hừ lạnh một tiếng, lướt qua Noãn Noãn đi vào phòng tắm Noãn Noãn lập tức nắm lấy vạt áo của Tại Hi, hai mắt đỏ ngầu nhìn anh
“anh rể, anh vẫn còn giận em sao?” tay Noãn Noãn nắm chặt vạt áo của Tại Hi, cô rất sợ hãi anh vẫn tiếp tục giận mình, giống như thái độ bây giờ của anh cũng làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, cô không muốn anh tiếp tục giạn dữ với cô nữa
Đằng Tại Hi giật tay của Noãn Noãn ra, gương mặt trầm lặng, lạnh giọng nói, “việc gì tôi phải giận cô? Cô cho mình là ai? Cô có đáng để tôi phải bực tức hay không?”
Nói xong, Tại Hi liền giật mạnh cánh tay của Noãn Noãn ra khỏi người, dịch nguwoif tạo khoảng cách với cô Noãn Noãn hai mắt heo đỏ nhìn bàn tay của mình, cắn cắn môi dưới, vẻ mặt bi thương, chẳng lẽ lâu như vậy, anh vẫn còn tức giận cô sao?
Khi Tại Hi vào phòng tắm tắm rửa, thì Noãn Noãn đang ngồi ở ngoài không ngừng suy nghĩ tìm cách xem rốt cuộc cô nên làm gì thì anh mới có thể tha thứ cho cô, mới có thể hết giận với cô
Đằng Tại Hi vừa đi ra khỏi phòng tắm, Noãn Noãn lập tức chạy lại, lấy lòng nói, “anh rể, anh để em giúp anh lau tóc được không anh?”
Cô muốn đụng chạm vào Tại Hi, thế nhưng lại bị anh né tránh, tựa như cô là một loại vi khuần gây bệnh truyền nhiễm vậy một lần nữa anh né tránh cô, khiến cho cô cảm thấy bi thương tận cùng
Noãn Noãn đứng ở tại chỗ thẫn thờ nhìn Tại Hi, vẻ mặt luống cuống, lại không biết chính mình còn có thể làm những gì, cô thực sự rất muốn khóc!
Vừa nghĩ như vậy, đôi mắt cô lại bắt đầu đỏ rực lên, Noãn Noãn len lén xoa đi ánh mắt của mình, thanh âm khàn khàn nói, “anh rể, anh còn đang giận em phải không? Anh nghe em giải thích đi mà, em chỉ là… “
“cô câm miệng lại cho tôi! Tôi chán ghét những lời cô nói, chán ghét con người cô, chán ghét mọi thứ thuộc về cô!” Đằng Tại Hi nói, một chút tình cảm cũng không lưu lại, điều đó lại khiến cho đôi mắt Noãn Noãn thêm đỏ ngầu!
Noãn Noãn hít sâu một hơi, cúi đầu, nhìn ngón tay của mình đờ ra, tâm tình rơi xuống đến cực điểm
Nghĩ đến việc cô làm cho anh chán ghét như thế, có phải cô nên biến mất khỏi tầm mắt của anh?
Đằng Tại Hi lại hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Noãn Noãn, cầm văn kiện của mình, đến thư phòng bên cạnh nghỉ ngơi, nếu không anh sẽ không thể nghỉ ngơi với cô gái này mất!
Đến tận lúc Tại Hi mở cửa rời đi, Noãn Noãn cũng không dám bám theo anh nữa, trong lòng cô lúc này vô cùng sợ hãi, sợ hãi anh sẽ không bao giờ cần cô nữa!
Noãn Noãn vô lực ngồi trên ghế sa lon, hai tay bưng mặt mình, hai vai bắt đầu run rẩy, chất lỏng ấm nóng từ khóe mắt từ từ chảy xuống, Noãn Noãn cảm giác trái tim mình đau đớn tận cùng!
Anh có thể đừng vô tình lạnh lùng đối xử với cô như vậy hay không? cô thực sự, thực sự rất sợ! hoàn toàn không muốn chuyện này tiếp tục xảy ra
Di động hai chân tiếp tục đứng dậy, đi đến bên ngoài thư phòng của Đằng Tại Hi, đứng trước cửa nhìn cửa phòng đang đóng chặt, Noãn Noãn hít một hơi thật sâu, khẽ gõ cửa, sau đó thật cẩn thận từ từ vặn tay nắm cửa, mở cửa cô trần trừ không biết nên mở miệng như thế nào cho phải
“xin lỗi, cho tôi qua một chút?” Phía sau đột nhiên xuất hiện một giọng nữ, Noãn Noãn bỗng dưng lại càng hoảng sợ, quay đầu lại, liền bắt gặp gương mặt đắc ý của Tiếu Tiêu
Cô lập tức tránh sang một bên, cắn môi nhìn cô ta tự hỏi, không biết tại sao cô ta lại ở đây ?
Tiêu Tiêu liếc Noãn Noãn cười lạnh mấy tiếng, khi quay đầu đi lại là vẻ mặt rạng rỡ, đi vào thư phòng, “Tại Hi, em tới!”
Đằng Tại Hi giương mắt nhìn Tiếu Tiêu, trầm giọng nói, “Tiến vào rồi đóng cửa lại!”
Noãn Noãn đứng ở phía sau Tiếu Tiêu nhất thời ngẩn ra, bước chân ý định đi vào liền dừng lại, kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông đang ngồi ở bên trong
Tiêu Tiêu nghe vậy, lập tức xoay người lại, nhìn Noãn Noãn cười một cách dối trá, nói, “Ha ha, xin lỗi nha, Tại Hi nói phải đóng cửa, tôi cũng không còn cách nào khác!”
Nói xong, cô ta rất tự nhiên đóng lại của phòng trước mặt Noãn Noãn, cắt đứt tầm mắt của cô!
Noãn Noãn nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, thở dài, quả nhiên cô vẫn không làm gì được!
Noãn Noãn rũ đuôi mắt xuống, mang theo tâm tình bi thương xoay người bỏ đi, mới đi được vài bước, cô lại ra có người đang đứng trước mặt mình, ngẩng mặt lên nhìn, cô khẽ gọi, “Tử Hạo…”
Đằng Tử Hạo nhíu lại mi nhìn nụ cười khổ sở của cô, tay anh bỗng đưa lên xoa xoa tóc của cô như một hành động an ủi, nắm lấy tay Noãn Noãn, nói, “ở nhà buồn lắm phải không, chúng ta ra vườn hoa thư giãn một chút nhé! Em có muốn đi không?”
Noãn Noãn lập tức gật mạnh đầu “Được ạ!”
Trong thư phòng, Tiếu Tiêu đứng nhìn đánh giá một hồi cách bài trí của căn phòng, tấm tắc lên tiếng nói, “Quả nhiên là Đằng Tại Hi, phong cách này khiến người ta vừa nhìn đã biết chủ nhân của nó là ai! Đơn giản mà trang nhã! Tại Hi nhiều năm như vậy mà phong cách của anh vẫn không thay đổi chút nào!”
Đằng Tại Hi để bút trong tay xuống, đôi mắt híp lại nhìn Tiếu Tiêu “Tìm tôi có chuyện gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm anh sao?” Tiêu Tiêu mỉm cười đi về phía anh, hai tay chống trước bàn làm việc, đôi mắt phượng phát ra những làn sóng hấp dẫn dụ hoặc như là muốn câu dẫn ai đó, thế nhưng đối phương là Đằng Tại Hi, nên phương án câu dẫn này đã bị thất bại một cách triệt để!
Đằng Tại Hi hơi nhích lại gần Tiếu Tiêu, lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói, “Không được! Tôi không phải là người rảnh rỗi như!”
Tiêu Tiêu lập tức cất tiếng cười vang, đặt mông ngồi lên trên bàn, nhìn chằm chằm vào Đằng Tại Hi, “thật làm cho người ta thương tâm mà! Đằng Tại Hi anh không thể nói với em nhưng lời nói tình cảm hơn một chút sao? Nói gì thì nói em và anh cũng đã từng có quan hệ thân mật thể xác nha!”
Đằng Tại Hi ánh mắt băng lãnh đến xương tủy, lạnh lùng trừng Tiếu Tiếu, “Tiếu Tiêu, tôi khuyên cô nên để ý đến cái miệng của mình, đừng để người khác nghe thấy những lời không nên nghe, sau này xảy ra chuyện gì đừng nói là tôi chưa từng cảnh cáo cô!”
Tiêu Tiêu lập tuwcsthu hồi ánh mắt giễu cợt, đứng xuống khỏi bàn, đi tới trước mặt Đằng Tại Hi, nhìn anh, “Xem ra ngoại trừ công việc ra anh sẽ không nói chuyện khác với em!”
Đằng Tại Hi giương mắt nhìn thẳng cô, cười lạnh, “Tôi với cô ngoại trừ công việc, thì chẳng còn chuyenj gì để nói hết!”
Tiêu Tiêu nhún nhún vai, nói, “Được rồi, anh đã không chịu nói chuyện với em, như vậy chúng ta nói chuyện công việc đi Hôm qua, người của công ty Thịnh An đã đến tìm anh…”
Nói đến công việc, hai mắt Đằng Tại Hi chợt lóe, bắt đầu cùng Tiếu Tiêu thảo luận!
Thật sự mà nói, Tiêu Tiêu là một thư ký giỏi, là trợ thủ đắc lực trong công việc của anh, đáng tiếc, cô chỉ có thể là thư ký của anh mà thôi!
Noãn Noãn cùng Đằng Tử Hạo ngồi ở trong vườn hoa, có gió thổi thoang thoảng mát mẻ, cùng những tia nắng rực rỡ ấm áp, thế nhưng tâm tình cuẩ cô vẫn không tăng lên chút nào!
Đằng Tử Hạo kể rất nhiều chuyện cười, nhưng Noãn Noãn vẫn không thể cười nổi, ánh mắt cô chứa đầy phiền muộn!
“Noãn Noãn, em có chuyện gì không vui, nói cho anh nghe với được không? Nhìn thấy em như thế này khiến anh càng buồn hơn!” Đằng Tử Hạo ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn, lo lắng nhìn cô
Noãn Noãn bĩu môi nhìn anh, thở dài, “Tử Hạo, trái tim của em đau quá, đau quá a!”
“Vậy em nói xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra! Em không nói làm sao anh biết em đau như thế nào?” hait ay Đằng Tử Hạo từ gương mặt xuống ôm lấy hai vai, nhìn cô, “Nếu như em coi anh là bạn của em thì em hãy nói cho anh nghe mọi chuyện, như vậy anh mới có thể nghĩ cách giúp em được chứ!”
“anh rể…” nhác đến Đằng Tại Hi, trái tim Ôn Noãn Noãn lại bắt đầu đau đớn, “em làm anh ấy tức giận, anh ấy không chịu để ý đến em nữa…”
“Quả nhiên lại vì cậu chín!” Đằng Tử Hạo không nói gì lắc đầu, “Nói đi, em cùng cậu chín xảy ra chuyện gì? Em đã làm gì để cậu ấy phải tức giận?”
Bởi vì là Đằng Tử Hạo, Ôn Noãn Noãn liền đem sự tình đều nói cho anh, sau khi nói xong, cô tỏ vẻ cầu xin, “Tử Hạo, anh nói xem em phải làm sao bây giờ? Anh rể vẫn đang giận dỗi với em, hơn nữa em cũng đâu có sai phải không? Lẽ nào em không thể có bạn bè được sao?”
Đằng Tử Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi vỗ vỗ bả vai của cô “haizz, ai bảo em thích cậu chín của anh làm chi, tính chiếm giữ của cậu ấy đến bây giờ em mới biết hay sao!”
“vậy em nên làm gì mới được đây!” Noãn Noãn nằm bò lên bàn, thở dài, “em chỉ muốn kết bạn mà thôi, nhưng cũng không muốn làm anh rể nổi giận a!”
“Nếu như em còn tiếp tục gặp gỡ Triển Lệ Ương, cậu chín nhất định sẽ nổi giận với em! Vì thế em nên suy nghĩ lại một chút xem thế nào cho phải!” Đằng Tử Hạo cũng không ra nghĩ phương pháp gì a, tính tình cậu chín nhà hắn hắn hiểu rất rõ, hiện tại mới chỉ là tức giận mà thôi, nếu hắn mà nổi giận lên thì không biết như thế nào đâu!
Noãn Noãn lần thứ hai lại thở dài, vô lực che hai mắt của mình, “Hiện tại em cũng chỉ muốn anh ấy không giận dỗi với em nữa, đừng xem em như người vô hình nữa, bởi vì trái tim của em đang vô cùng khó chịu!”
Đau lòng như thể sắp chết, thế nhưng ai có thể giúp cô đây? cô thực sự rất khó chịu a!
“Vậy em mau đi giải thích cho rõ với cậu ấy đi! Chỉ cần em nói ra mọi chuyện cậu ấy sẽ tha thứ cho em ngay thôi!” Đằng Tử Hạo cũng nằm bò lên bàn nhìn, vào Noãn Noãn, đưa tay xoa xoa tóc cô, động tác của hai người vô cùng thân mật!
Noãn Noãn nhìn anh, không khỏi nở nụ cười, Đằng Tử Hạo cũng nở nụ cười, hai người đột nhiên cứ như vậy ngây ngô cười với nhau, cũng không biết đối phương đang cười cái gì!
Lúc này, Đằng phu nhân được Đằng Hỉ Viện đỡ đi dạo, đi tới vườn hoa liền bắt gặp hành động thân mật của hai người Noãn Noãn và Tử Hạo, nhất thời kinh sợ trưng mắt nhìn hai người họ, quát “Hai đứa đang làm cái trò gì đó hả?! Ai cho các ngươi ngồi ôm ấp nhau như vậy? Xa nhau! Lập tức cấp cách xa nhau ra cho ta!”

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK