Trời mưa như trút nước, Khiết Băng đẩy mạnh cửa xe xông ra bên ngoài. Cao Minh Viễn vội đuổi theo cô, giữa màn mưa lạnh buốt, ghì chặt người con gái kia vào lòng.
“Buông ra, anh buông tôi ra…”
Mặc cho Khiết Băng vùng vẫy, liên tục đấm mạnh vào lưng hắn, Cao Minh Viễn vẫn ôm lấy cô cứng ngắc. Mưa tuôn trắng xóa mặt đường, lạnh thấu xương thấu tủy. Khuôn mặt Khiết Băng ướt nhòa nước mắt, cả người run rẩy vì lạnh. Cô nấc nghẹn lên từng tiếng, một hồi lâu thì không còn sức phản kháng lại.
“Khiết Băng, đừng sợ, đừng sợ… Có tôi ở đây rồi.”
Cao Minh Viễn dịu dàng xoa làn tóc ướt, chầm chậm nói từng câu an ủi. Cô khóc đến kiệt quệ sức lực, dần dần ngất lịm đi trong vòng tay của hắn.
Người đàn ông kia đưa Khiết Băng về nhà của mình, suốt đêm túc trực bên giường, lau mồ hôi trên trán cho cô. Trong cơn mê man trôi dạt về miền ký ức, cô nhớ đến người anh trai của mình.
Đã từ rất lâu rồi, khi ấy có hai đứa trẻ cùng nhau đi chơi công viên. Người anh căn dặn em gái ngồi yên một chỗ, đợi cậu bé đi mua kem trở về. Nhưng rồi cậu bé ấy ham chơi, mải mê đi theo đoàn người của gánh xiếc mà quên mất em gái mình. Cô bé cứ đợi mãi, đợi mãi, cuối cùng vẫn không thể gặp lại anh trai mình…1
“Anh trai… anh đang ở đâu, đừng bỏ rơi em… hức…”
Ai cũng bỏ rơi Khiết Băng, cả cha mẹ, anh trai và cả Thẩm Hạo Khanh nữa. Không một ai giữ đúng lời hứa của mình!
“Đừng sợ, tôi vẫn ở đây. Ở ngay bên cạnh em…” Cao Minh Viễn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy ra hai bên gò má cô. Tâm trạng trùng xuống khi nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, nhăn nhó vì đau đớn kia. Khiết Băng cứ như vậy thật khiến người ta phải đau lòng.
Hắn tự hỏi có phải bản thân mình rất quá đáng không? Vì thù hận cá nhân với Thẩm Hạo Khanh mà vô tình làm tổn thương cô gái nhỏ.
Nhưng nếu bắt Cao Minh Viễn dừng tay lại, hắn không thể!
Mưa kéo dài suốt một đêm, đến sáng hôm sau, Khiết Băng tỉnh dậy trong trạng thái toàn thân đau nhức, đầu óc quay cuồng. Cô miễn cưỡng mở to hai mắt, mơ hồ nhìn cảnh vật xung quanh căn phòng.
“Đây là đâu?”
Sự lạ lẫm trước mặt càng làm Khiết Băng thêm hoang mang, mất khoảng một lúc, cô mới nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua. Cô dầm mưa, sau đó mệt mỏi quá mà ngất thiếp đi… hình như lúc đó cô ở cùng với Cao Minh Viễn!
“Tỉnh dậy rồi sao?”
Vừa mới nhắc đến, hắn đã đứng trước cửa phòng, bộ dạng khoanh tay trước ngực thật bất cần. Hắn nhìn cô gái còn đang ngồi nghệch ra trên giường, hất mặt nói:
“Mau ra ngoài ăn sáng đi. Nếu còn không nhanh lên, tôi sẽ ăn luôn phần cô đó.”
Khiết Băng tỉnh dậy đã là giữa trưa, bụng cô kêu lên òng ọc vì đói. Cao Minh Viễn đi ra ngoài, cô rời khỏi giường, lẽo đẽo đi sau lưng hắn.
Cô cầm bánh mì sandwich trên bàn ăn ngon lành, vừa nhai vừa lí nhí khen hắn nấu ăn ngon. Cao Minh Viễn nhún nhẹ vai, nói:
“Mấy món này đều đặt từ bên ngoài cả.”
Khiết Băng suýt nghẹn, ngượng ngùng chữa lại: “Thế xem như tôi chưa khen anh đi.”
Cao Minh Viễn không nói gì, ngồi tập trung ăn cho xong “bữa sáng.” Hắn vừa đi rót cốc nước, Khiết Băng liền nhận được điện thoại từ Thẩm Hạo Khanh.
“Cô đi đâu cả đêm hôm qua hả? Mau về nhà ngay cho tôi.”
Nghe giọng điệu là biết người đàn ông kia đang tức giận đến mức nào, chỉ là Khiết Băng hiện tại không muốn về. Cô nhớ lại cảnh tượng tối qua Thẩm Hạo Khanh quỳ xuống cầu hôn Ninh Khiết Quỳnh, lòng chợt buồn tê tái.
“Tôi có đi đâu thì liên quan gì đến anh? Bây giờ tâm trạng tôi không được tốt, bao giờ cảm thấy ổn tôi sẽ về.”1
Khiết Băng tắt ngang máy, lần đầu tiên cô có thái độ không tốt với Thẩm Hạo Khanh như vậy. Dù sao hắn cũng không để cô vào mắt, Khiết Băng không cần tỏ ra khiêm nhường.
“Buổi tối nay Thẩm Hạo Khanh sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng Ninh Khiết Quỳnh về nước, cô có biết không?” Cao Minh Viễn đặt cốc nước lên bàn, thong thả nói một câu.
Sống lưng Khiết Băng cứng đờ, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, định nói gì đó nhưng lại thôi. Khiết Băng cười khẩy, không hiểu vì sao Cao Minh Viễn luôn rõ những chuyện liên quan đến Ninh Khiết Quỳnh, cũng không hiểu vì sao hắn phải nói chuyện này cho cô biết.
“Chuyện đó… không liên quan đến tôi.”
Khiết Băng ăn xong rồi thì rời khỏi nhà Cao Minh Viễn, cô không về biệt thự Thẩm gia mà đi dạo quanh phố, suốt cả quá trình, người đàn ông kia luôn bám theo sau lưng cô.
“Buổi tối nay Thẩm Hạo Khanh sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng Ninh Khiết Quỳnh về nước, cô có biết không?” Cao Minh Viễn đặt cốc nước lên bàn, thong thả nói một câu.
Sống lưng Khiết Băng cứng đờ, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông này, định nói gì đó nhưng lại thôi. Khiết Băng cười khẩy, không hiểu vì sao Cao Minh Viễn luôn rõ những chuyện liên quan đến Ninh Khiết Quỳnh, cũng không hiểu vì sao hắn phải nói chuyện này cho cô biết.
“Chuyện đó… không liên quan đến tôi.”
Khiết Băng ăn xong rồi thì rời khỏi nhà Cao Minh Viễn, cô không về biệt thự Thẩm gia mà đi dạo quanh phố, suốt cả quá trình, người đàn ông kia luôn bám theo sau lưng cô.
Cô mệt mỏi, dừng lại hỏi hắn:
“Anh muốn gì nữa? Sao cứ bám theo tôi mãi thế?”
“Đường này của nhà cô sao? Tôi đi đâu là chuyện của tôi, cô cấm đoán được chắc?”
Khiết Băng thật hết cách với Cao Minh Viễn, đành phải mặc kệ hắn. Suốt buổi chiều rong ruổi trên đường, cuối cùng cô dừng lại ở trước cửa một quán bar lớn.
“Này! Cao Minh Viễn, vào đây uống cùng với tôi vài ly đi!”
Danh Sách Chương: