Ngoài đường, Dương Trạch và Cao Minh Viễn đang ráo đi tìm Khiết Băng. Hai người đi một vòng lớn khắp thành phố, hỏi thăm không biết bao nhiêu người nhưng vẫn không tìm thấy cô.
Dương Trạch ngồi xuống ghế đá trong công viên nghỉ mệt, đúng lúc nghe điện thoại của Thẩm Hạo Khanh.
“Đã tìm thấy người chưa?”
“Vẫn chưa thấy.”
Thật ra hắn cũng đang đi khắp nơi tìm cô. Thẩm Hạo Khanh đến công viên mà hai người từng đi, nhưng vẫn không thấy cô đâu. Hắn để xe ở bên lề đường, rồi rảo bước trên con đường vắng, bất giác nhìn thấy một cây hoa tử đằng đang độ hoa nở rộ.
Thẩm Hạo Khanh ngước lên chạm nhẹ vào một cánh hoa tử đằng máu tím, trái tim bỗng truyền đến cảm giác đau nhói. Hắn khẽ thở dài, do dự một hồi mới nói:
“Sở Trạch, có thể giúp tôi điều tra một chuyện không?”
“Là chuyện gì?” Anh hỏi.
Hắn nói ra nghi ngờ trong lòng mình, dù có hơi vô căn cứ nhưng hắn vẫn muốn làm sáng tỏ mọi chuyện. Lúc trước Ninh Khiết Quỳnh nói mình cũng bị bắt cóc nên mới gặp được Thẩm Hạo Khanh ở căn nhà kho cũ, nhưng mà hắn lại cảm thấy có gì không đúng lắm.
Nếu đổi lại là Khiết Băng, khả năng đó sẽ cao hơn rất nhiều! Thẩm Hạo Khanh bấy giờ mới sợ bản thân nhận nhầm người.
“Được. Tôi giúp cậu điều tra. Nếu như cậu thật sự nhận nhầm người, vậy hãy chuẩn bị tâm lý bù đắp cho cô ấy đi.” Sở Trạch nói xong thì tắt máy.Thẩm Hạo Khanh đến Thẩm thị trong trạng thái mệt mỏi. Hắn nằm dài ra ghế sofa, công việc chất đống không muốn màng đến. Mấy ngày rồi vẫn không tìm ra tung tích của Khiết Băng, lúc nào hắn cũng mang tâm trạng nặng nề khó tả.
Thư ký của Thẩm Hạo Khanh gõ cửa vào phòng, bộ dạng anh ta rất gấp gáp, trên tay còn cầm theo điện thoại. Anh ta lay nhẹ bả vai hắn, nói vội:
“Chủ tịch! Ninh gia vừa gọi đến nói tiểu thư Khiết Quỳnh cắt tay tự vẫn. Hiện tại cô ấy đang cấp cứu ở bệnh viện A gần trung tâm thành phố.”
Thẩm Hạo Khanh nhíu mày, đầu óc còn mơ màng trong giấc ngủ chập chờn. Mất một lúc mới tiếp nhận được thông tin từ thư ký của hắn. Hắn ngồi bật dậy, lách qua khỏi người anh ta, chạy nhanh xuống hầm giữ xe.
Hắn lái xe một mạch đến bệnh viện, lao nhanh đến phòng cấp cứu. Ninh đại phu nhân vừa thấy hắn đã hung hăng xông tới, chỉ trích:
“Thẩm Hạo Khanh, tất cả là tại cậu. Khiết Quỳnh thành ra nông nỗi này đều do cậu ban cho đấy. Đồ thằng đàn ông tồi!”
Hắn đứng yên để mặc bà ta sỉ vả, ánh mắt luôn hướng về phía phòng cấp cứu. Ninh lão gia sốc đến nỗi ngất xỉu tại chỗ, hiện tại còn đang nằm trong phòng hồi sức.
Một tiếng sau, Ninh Khiết Quỳnh được đẩy ra ngoài, đưa về phòng bệnh. Ninh đại phu nhân ngồi bên giường bệnh khóc ầm ỉ, liên tục than vãn, thương thân trách phận thay Ninh Khiết Quỳnh:
“Con gái mệnh khổ của ta, sao con lại ra nông nỗi này? Nếu con chết, ta sống còn có ý nghĩ gì nữa.”
Rồi bà ta quay sang Thẩm Hạo Khanh, tiếp tục trách hắn:
“Là do cậu! Thẩm Hạo Khanh, cậu trả lại con gái cho tôi đi. Nó vì cậu phải chịu bao tổn thương, sao cậu dám đối xử với nọ vậy hả?”
Hắn không nói gì, chỉ đứng bất động bên cạnh giường bệnh như một bức tượng. Một lâu sau khi thuốc mê hết tác dụng, Ninh Khiết Quỳnh mới tỉnh lại.
“Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi… huhu…”
“Mẹ đừng khóc. Con không sao!”
“Sau này đừng dại dột như vậy nữa…” Bà ta khóc thút thít.
Ninh Khiết Quỳnh gượng cười, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố tỏ vẻ rất ổn. Cô ta nắm lấy tay Mộc Tuệ, yếu ớt cất giọng:
“Đều là do con lựa chọn, mẹ cũng đừng trách Hạo Khanh.”
Hắn bước đến, vén nhẹ mấy sợi tóc trên trán Ninh Khiết Quỳnh. Cô ta buông tay Mộc Tuệ ra, nắm lấy tay hắn:
“Hạo Khanh, anh đến rồi.”
Hắn gật đầu, dịu dàng nói: “Anh đây.”
Ninh Khiết Quỳnh rưng rưng như sắp khóc, bàn tay yếu ớt níu giữ Thẩm Hạo Khanh. Lần này cô ta lựa chọn mạo hiểm cả tính mạng chính là muốn giữ chặt lấy hắn.
“Em cứ tưởng anh không quan tâm em nữa, sau đó sẽ bỏ rơi em…”
“Nói bậy! Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.” Hắn vội trấn an cô ta.
Không khí cảm động bất ngờ bị cắt ngang vì sự xuất hiện của Sở Trạch. Anh từ bên ngoài hớt hải chạy vào, không quan tâm những người khác trong bệnh viện mà chạy đến ngay trước mặt Thẩm Hạo Khanh, thúc giục:
“Thẩm Hạo Khanh, Khiết Băng trở về Thẩm gia rồi.”
Hắn sững sờ, người con gái mấy ngày nay hắn tốn công tìm kiếm đã trở về rồi. Thẩm Hạo Khanh liếc nhìn Khiết Quỳnh, trong lòng dâng lên chút cảm giác áy náy. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn quyết định rời đi.
“Khiết Quỳnh, xin lỗi em. Anh có chuyện gấp, một lát nữa sẽ quay lại.”
“Cậu…” Ninh đại phu nhân há hốc miệng, như thể không tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Mặc cho bà ta giữ hắn lại, Thẩm Hạo Khanh vẫn dứt khoát rời khỏi phòng bệnh. Hắn trở về Thẩm gia, tìm kiếm Khiết Băng.
“Dì Lý, Khiết Băng đâu rồi?”
“Thiếu phu nhân vừa mới rời đi. Thiếu gia à, cô ấy có để lại cái này cho cậu.”
Nói rồi, dì Lý lấy ra một phong bì thư đưa cho Thẩm Hạo Khanh. Hắn vội mở ra, bên trong là giấy ly hôn viết tên hắn và Khiết Băng.
Cô đã ký vào đó, như thể sẵn sàng ly hôn với hắn.
Danh Sách Chương: