Sáng nay Khiết Băng tự tay thắt cà vạt cho Thẩm Hạo Khanh. Mặc dù cô đã dành thời gian ba ngày để xem hướng dẫn trên điện thoại, nhưng đến lúc thực hành trên người hắn, chân tay cô cứ lóng ngóng, buộc vào rồi lại tháo ra tận mấy lần.
“Đừng siết vào nữa, cô muốn chồng của mình ngạt thở chết sao?” Thẩm Hạo Khanh giữ tay Khiết Băng lại. Cô kéo cà vạt vào sát cổ hắn, đến nổi người đàn ông kia sắp thở không nổi nữa rồi.1
Hắn tự mình điều chỉnh mối thắt cho phù hợp, thật không còn lời nào để nói với cô gái kia. Thẩm Hạo Khanh liền cảm thấy trên người Khiết Băng đúng là hội tụ đầy đủ yếu tố của một kẻ vô dụng!1
Khiết Băng xịu mặt, khó chịu với cái dáng vẻ khinh khỉnh của Thẩm Hạo Khanh đang nhìn mình. Dù sao cô cũng cố gắng hết sức rồi, hắn ít nhất nên cảm ơn lấy một tiếng chứ?
Nhưng mà ban nãy hắn tự nói bản thân là chồng của cô sao? Nghĩ đến đây Khiết Băng lại vui vẻ trở lại, cô ôm lấy cánh tay Thẩm Hạo Khanh, vùi mặt vào vai hắn nũng nịu:
“Chồng, một lát nữa em đến công ty của anh nhé?”
Thẩm Hạo Khanh dứt khoát lắc đầu, không cho Khiết Băng tùy tiện đến Thẩm thị. Chẳng là dạo gần đây, ngày nào cô cũng đến công ty ngồi một chỗ xem hắn làm việc, khiến cho người đàn ông này không thể tập trung được.
Quan trọng là chân của cô gái này đang bị thương, vì thế không nên đi lại lung tung mà làm ảnh hưởng đến tốc độ phục hồi vết thương. Cũng bởi vì Khiết Băng quá hậu đậu, buổi chiều hôm trước cùng dì Hạ ra vườn hoa liền vấp phải nhánh cây lớn mới bị thợ làm vườn đốn hạ. Cô ngã sấp người ra đất, đầu gối trầy trụa một mảng lớn.
Ban nãy Thẩm Hạo Khanh giúp Khiết Băng thay băng gạc, vết thương vẫn còn rỉ ra chút máu đỏ. Hôm nay dù cô có năn nỉ hắn bằng cách nào, người đàn ông này cũng sẽ tuyệt đối khước từ.
“Không được đi đâu hết, cô cứ ngoan ngoãn ở nhà cho tôi.”
Thẩm Hạo Khanh xuống dưới xe chuẩn bị đến Thẩm thị, Khiết Băng liền bám theo sau, định bụng năn nỉ hắn. Sắc mặt người đàn ông kia trở nên nghiêm nghị, hắn gọi dì Lý lên dặn dò:
“Hôm nay dì nhớ trông chừng Khiết Băng, đừng để cô ấy rời khỏi biệt thự.”
Sau đó Thẩm Hạo Khanh mới yên tâm đi làm. Suốt buổi sáng Khiết Băng ở nhà xem truyền hình ngoài phòng khách, lúc nào cũng có sự giám sát của dì Lý giám. Cô không hiểu vì sao Thẩm Hạo Khanh lại cấm cô không được đến công ty của hắn nữa, nhưng cứ ở nhà thế này thì chán lắm.
Nghĩ bụng, Khiết Băng quyết định trốn ra ngoài! Nhưng trước hết cô phải thoát khỏi tầm mắt của dì Lý trước đã.
“Dì Lý, dì lên phòng lấy giúp tôi quyển sách đặt trên đầu giường với.”
Bà ấy không ngần ngại gì mà đồng ý. Dì Lý vừa mới đi khuất, Khiết Băng đã cầm theo điện thoại, thực hiện ý định bỏ trốn.
Biệt thự đang sửa chữa tường rào, cô tận dụng ngay đoạn tường thấp đang được trùng tu lại, trèo ra bên ngoài.1
Cô đi nghênh ngang trên con đường lớn, tự hào vì chiến công trèo tường “hiển hách” của mình. Nhưng còn chưa vui mừng được bao lâu, ngay khi Khiết Băng rẻ sang một con đường khác, cô đã tông sầm vào một chiếc ô tô xa xỉ.
“Ui cha!” Cô ngã sõng soài ra đường, lần này thì hay rồi, vết thương ở chân chưa kịp lành bây giờ lại nặng hơn.
Hai cánh tay Khiết Băng cũng bị trầy sơ. Cô nhăn mặt đau đớn, tay chống xuống đất để ngồi dậy thì chủ nhân chiếc xe ô tô đi đến.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Khiết Băng ngước lên nhìn chàng trai với mái tóc bạch kim đứng trước mặt. Mẹ nó! Nhìn cô giống không bị làm sao à? Cái tên kia còn không thèm đỡ cô dậy.
“Có sao đấy! Anh xem, tay chân tôi chảy máu hết rồi này.”
Khiết Băng không có ý định ăn vạ, chỉ là người đàn ông đỗ xe không đúng nơi quy định làm cô rất bực mình.
“Tôi thấy hình như không sao mà! Chân của cô là vết thương cũ có phải không?”
Bị hắn ta vạch trần, Khiết Băng không nói được câu nào. Cô nghĩ càng dây dưa càng thêm phiền, thế nên nhắc nhở hắn mấy câu về quy định đỗ xe cho xong chuyện.
Ai ngờ người đàn ông này không để Khiết Băng đi. Hắn ta mời cô một bữa cơm, xem như chuộc lỗi. Khiết Băng khách sáo từ chối, nhưng người đàn ông kia cứ nằng nặc thuyết phục cô.
“Cũng đã gần mười một giờ trưa rồi, tôi biết có một nhà hàng rất ngon ở gần đây, chúng ta đến đó dùng bữa nhé!”
Khiết Băng hơi do dự, vì dù sao cũng là người lạ, còn là đàn ông nữa nên không thích hợp lắm. Vậy mà đúng lúc này bụng cô bắt đầu sôi lên sùng sục vì đói.
“Tôi biết cô đang đói, đừng từ chối thành ý của người khác nữa.”
Hết cách, Khiết Băng đành đi ăn trưa cùng hắn. Cô ngồi lên xe của người đàn ông này, thoáng cái năm phút sau đã đến nhà hàng cao cấp mà hắn nói.
Thực đơn trải dài tận mấy trang, Khiết Băng nhìn qua một lượt rồi bắt đầu gọi món.
“Cái này, thêm cái này, cả món này nữa…” Cô chỉ cho nhân viên những món mình yêu cầu.
Người đàn ông kia vẫn đang quan sát Khiết Băng từ nãy đến giờ, khóe môi hắn mang ý cười nhẹ, nếu không nhìn kỹ sẽ khó nhận ra. Trong lúc chờ đợi thức ăn được đem lên bàn, hắn ta mới nghiêng đầu lịch thiệp:
“À, giới thiệu một chút, tôi tên là Cao Minh Viễn. Rất hân hạnh được làm quen với cô!”
Danh Sách Chương: