• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

hương Tiểu Nhu vẫn không nhúc nhích nhìn cậu, có chút khẩn trương, lỗ tai đều đỏ.

Trong đầu bỗng nhiên hiện lên vài hình ảnh kiều diễm.

Cảnh này khiến cô càng thêm hoảng loạn, hơn nữa cảm thấy rất thẹn, lo lắng bị cậu nhìn ra cô đang miên man suy nghĩ. Phương Tiểu Nhu nhìn Cố Dịch An trong khoảng cách rất gần, lông mi cậu nồng đậm, tựa lông chim, cào nhẹ hai cái vào lòng cô.

Dọa cô lập tức thu hồi tay, gương mặt đỏ bừng nhìn cậu.

Ánh mắt kia giống như con thỏ chấn kinh.

Cố Dịch An nhịn không được ý cười, đem lát khoai kia ăn luôn, sau đó cười với cô.

“Rất ngọt.”

Lỗ tai Phương Tiểu Nhu càng nóng hơn.

Rõ ràng là nói lát khoai rất ngọt, chính là không biết vì cái gì cô nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu có chút ái muội, làm lòng cô ngọt ngào.

Mùa hè nhanh chóng đi qua, trời vẫn nóng như vậy.

Lúc này vào buổi tối, gió đêm phơ phất, vừa rồi cô còn cảm thấy có chút lạnh rất thoải mái, lúc này lại cảm thấy có điểm nóng. Còn có chút buồn, cô cảm thấy có chút thở không nổi.

Có đồ vật gì kỳ quái tràn ngập trong không khí.

Phương Tiểu Nhu trộm vui vẻ, đầu quả tim thấm đượm suy nghĩ ngọt ngào, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút.

Hai người ngồi rất gần, Cố Dịch An không nói nữa, chỉ là đôi mắt cậu thường dừng ở trên người cô.

Phương Tiểu Nhu liền tận lực nghiêm túc chỉnh sửa dáng ngồi cho đoan chính, lo lắng bộ dáng của mình khó coi.

Nhìn cô ngồi nghiêm chỉnh thậm chí có chút khẩn trương Cố Dịch An liền nhịn không được cười, tiếng cười của cậu trầm thấp, thập phần dễ nghe. Nháy mắt liền xâm nhập vào lỗ tai Phương Tiểu Nhu, rất có từ tính, làm người nghe nhịn không được miên man bất định với loại thanh âm này.

“Sao không ăn?”

Cậu đến gần, khi nói chuyện hơi thở ấm áp phả vào trên cổ Phương Tiểu Nhu, cảm giác hơi nhột.

Cô khẩn trương muốn dịch ra xa một chút nhưng lại luyến tiếc cách cậu quá xa, thân thể không phối hợp.

Phương Tiểu Nhu không nói một tiếng, bản thân cô cũng không biết nên nói gì, nên cái gì cũng chưa nói.

Vì để giảm bớt không khí xấu hổ kỳ quái này cô liền bắt đầu ăn khoai lát. Khoai lát khá ngon, còn rất giòn, là vị dưa chuột mà cô thích nhất, nhưng khi ăn cô có chút thất thần.

Trong đầu luôn hồi tưởng về ánh mắt vừa rồi của cậu, ánh mắt đó mang theo độ ấm của lửa nóng, cảm giác giống như trên mặt băng bỗng nhiên có một đoàn lửa được đốt lên. Lại nghĩ đến hành động ngồi gần của cậu vừa rồi, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy lông mi của cậu.

Cô cũng cảm nhận được từng đợt hô hấp của cậu.

Phương Tiểu Nhu vừa suy nghĩ vừa ăn khoai lát, cũng không biết bản thân ăn vài miếng, dù sao khi nhai cô luôn cảm giác người bên cạnh đang nhìn cô.

Cô vẫn luôn làm bộ không biết, rốt cuộc giả vờ không nổi nữa, ăn luôn một đống khoai lát rồi ngẩng đầu nhìn cậu.

Phương Tiểu Nhu chớp chớp đôi mắt, có ánh sáng đang lập loè, cô hơi há mồm vừa định nói chuyện bỗng nhiên cậu lại đưa tay lại đây.

Trong nháy mắt cô vẫn duy trì tư thế vừa rồi, cả người cứng đờ, trong ánh mắt chỉ có gương mặt cậu đang đong đưa.

Càng ngày càng gần.

Sau đó cô cảm giác bên môi một đợt ấm áp, lòng bàn tay cậu chạm vào làn da hơi lạnh của cô, sau đó ôn nhu khẽ vuốt hai cái.

Như là lau gì đó cho cô.

Hẳn là bên miệng vẫn còn bột khoai lát.

Phương Tiểu Nhu phát ngốc, vừa kinh hách vừa khẩn trương, tim đập nhanh đến nỗi hít thở không thông.

Lần đầu tiên cô dựa vào cái nam sinh gần như vậy, lần đầu tiên bị nam sinh sờ khóe miệng, tuy rằng là Tiểu Mã ca ca của cô, nhưng bọn họ đều đã trưởng thành.Cô đã là một thiếu nữ, cậu cũng là một thiếu niên.

Không còn giống như khi còn nhỏ.

Cái loại rung động xa lạ này làm cô có chút hoảng.

Phương Tiểu Nhu không biết bộ dạng ngốc nghếch của cô trong mắt Cố Dịch An có bao nhiêu là đáng yêu, ngoan ngoãn làm người khác muốn ôm vào trong lòng ngực rồi sờ tóc, ánh mắt cậu càng thêm ôn nhu, trong lòng giống như có một hạt giống đang lặng lẽ nảy mầm.

Nhưng ngay lúc này, chung quanh đình bỗng nhiên truyền đến âm thanh nói chuyện, còn có tiếng bước chân.

Có người lại đây.

Phương Tiểu Nhu dường như bỗng nhiên bừng tỉnh, đỏ bừng mặt chạy nhanh nhằm tạo khoảng cách với Cố Dịch An.

Khi hai người kia đi qua, nhìn thoáng vào trong đình, sau đó liền dời đi tầm mắt, cũng không có đến bên này, lập tức rời đi.

Phương Tiểu Nhu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẩn trương như đang làm chuyện gì mờ ám.

Sau khi hai người đó đi thì cũng không có an tĩnh bao lâu, rất mau liền càng ngày càng nhiều người đi qua, vừa nói chuyện vừa đi. Thanh âm ồn ào nhốn nháo trở nên rất gần, Phương Tiểu Nhu nhìn thoáng qua, hình như bọn họ đều về ký túc xá, đây là tan học?

Cố Dịch An bỗng nhiên nhớ tới chuyện cậu đáp ứng người nào đó phải đi về làm bài, không nghĩ tới đi một mạch đến giờ tan học.

Tuy rằng hẳn là gần hết thời gian tự học, nhưng cậu không thể trở về làm bài.

Hiện tại cậu không muốn làm bài gì cả.

Cố Dịch An mang theo ý cười hỏi cô, “Phải đi về sao?”

Phương Tiểu Nhu định lắc đầu nhưng lại ngại, đành phải gật đầu.

Xem tình huống này chắc vẫn chưa có điện lại, các bạn học đều về ký túc xá.

Tiếp theo hai người đều đứng lên, Phương Tiểu Nhu còn muốn tạm biệt Cố Dịch An, không nghĩ tới cậu lại ôm một đống đồ ăn vặt của cô rồi nói “Anh đưa em trở về, bằng không nhiều đồ như vậy em cũng không cầm hết được.”

Nhiều đồ ăn vặt như vậy……

Phương Tiểu Nhu có chút thẹn thùng cười cười, “Vâng ạ.”

Cố Dịch An cũng không cảm thấy cậu ôm một đống đồ ăn vặt có bao nhiêu quái dị, cùng Phương Tiểu Nhu ra khỏi đình, định đưa cô về ký túc xá nữ.

Hai người mới ra đình, thế nhưng đụng phải một người.

Phương Tiểu Nhu bị hoảng sợ, sau đó lập tức vỗ vỗ ngực.

Người kia cũng bị bọn họ dọa sợ, cũng hít sâu một ngụm, sau đó thấy Phương Tiểu Nhu bên cạnh Cố Dịch An cô ấy liền kinh ngạc há to miệng. Sau đó cô ấy lại chớp chớp mắt, giống như không thể tin được cảm thấy bản thân đang nằm mơ.

Người này là Cố Dịch An không phải sao?

Sao anh ta lại lén lút ở chỗ này? Hơn nữa, trên tay ôm một đống đồ ăn vặt?

Chuyện này thật sự khác với bộ dáng cao lãnh thường ngày của cậu một trời một vực, quá quái dị.

Cô ấy chấn kinh nhìn Cố Dịch An, sau đó lại đem tầm mắt dời đến trên người Phương Tiểu Nhu.

“Cậu……Hai người……”

Phương Tiểu Nhu bị cô ấy dọa sợ, nói lắp, “Chúng ta……”

Người này là nữ sinh cùng ban với cô, khá tốt, là một cô gái hoạt bát rộng rãi rất đáng yêu, bất quá không thể nói quan hệ giữa các cô tốt, chỉ là quen biết.

Bị cô ấy thấy được.

Phương Tiểu Nhu còn chưa mở miệng giải thích, nữ sinh kia bỗng cười hề hề, hạ thấp thanh âm “Hai người đang yêu đương?”

Phốc.

Phương Tiểu Nhu thiếu chút nữa cắn lưỡi.

Nháy mắt cô đã bị nói đến đỏ mặt, giống như chưa đánh đã khai, bất quá cô để ý nhất chính là dường như mọi tâm tư nhỏ nhặt của cô, cậu đều thấy được.

Quá quẫn bách.

Cô lập tức giải thích, “Không phải…… Chúng ta không có yêu đương.”

Mà Cố Dịch An đứng bất động như núi ở chỗ đó, cũng không định giải thích.

Nữ sinh kia cười tủm tỉm, thần thần bí bí vỗ ngực bảo đảm, “Yên tâm đi tớ rất kín miệng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

……

Sao cô ấy không chịu nghe người ta giải thích.

Phương Tiểu Nhu còn muốn giải thích một chút, sau đó cô nghe được Cố Dịch An bình tĩnh, mang theo ý cười nói một câu “Cảm ơn.”

Cái này dường như không phải là lời giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK