Kỳ thật trong lòng Phương Tiểu Nhu rất muốn hát cùng Cố Dịch An, nhưng cô lại ngượng ngùng gật đầu, đành phải nói là không cần.
Huống hồ biểu hiện của Cố Dịch An cũng rất không nguyện ý, chỉ nói cậu sẽ không hát.
Cũng không biết cậu thật sự không ngại khi hát chung với cô hay không.
Rốt cuộc này bản tình ca hát đôi này, luôn có chút ái muội gì đó. Lâm Phàm lại nhất quyết dụ dỗ cô, cô phỏng chừng xấu hổ muốn chết, Phương Tiểu Nhu có thể tưởng tượng đến loại tình huống này, Lâm Phàm gia hỏa này nhất định sẽ ồn ào nói vài câu làm người khác ngượng ngùng.
Lưu Ninh thấy hai người bọn họ đều cự tuyệt liền vô cùng đáng thương nói, “Bài hát này vốn là do tớ chọn, nếu hai người đều không thì tớ hát vậy.”
“Chờ một chút! Đây là bài để hát cặp, vẫn là hai người hát sẽ tốt hơn. Vừa rồi Tiểu Nhu nhà chúng ta hát hay như vậy không phải anh cũng nghe rồi sao, hiện tại lại nghe thêm một lần không phải càng tốt sao?”
Lâm Phàm trừng mắt hắn, loại ánh mắt có chút uy hiếp này.
Lưu Ninh bị cô dọa cho hoảng sợ, vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, Lâm Phàm bỗng hung dữ như vậy làm hắn cũng không biết bản thân làm sai chỗ nào.Đối với tình huống này cảm giác có chút ngốc.
“Nếu không có ai hát chung thì anh hát một mình, mấu chốt là hai người bọn họ cũng không chịu hát nha, em nhìn xem thật lãng phí thời gian.”, Lưu Ninh nói ra tiếng lòng, sau đó lại nhìn xem biểu tình của Lâm Phàm, phát hiện mặt cô tối sầm lại.
Hắn có chút bất đắc dĩ buông tay, nhìn về phía Phương Tiểu Nhu, “Dịch An không chịu hát, vậy anh hát cùng Tiểu Nhu được chưa?”
Lúc này đây Lâm Phàm không nói gì nữa, vừa định nói không được, không nghĩ tới một thanh âm khác nói trước cô một bước.
Thanh âm thấp thấp nhưng rất có khí phách.
“Không được.”
Lưu Ninh “……”
Bản thân thì không chịu hát, lại không cho hắn hát, rốt cuộc muốn như thế nào a!
Hai chữ “Không được” của Cố Dịch An, Phương Tiểu Nhu cũng không đoán được, có chút kinh hỉ nhìn cậu.
Chờ câu nói tiếp theo của cậu.
Nhưng cậu lại không nói nữa, chỉ là đôi mắt đen bóng nhìn Lưu Ninh, ánh mắt để lộ ra một tia cảm xúc không thân thiện.
Lưu Ninh cảm giác bản thân lại bị uy hiếp. Hắn dứt khoát ngồi xuống trên bàn pha lê, trong tay cầm microphone, “Dịch An cậu phải nói rõ, kêu cậu hát cậu lại không hát, lại không cho tớ hát. Vậy sao còn gọi là hát hò gì nữa.”
Cố Dịch An nhíu mày, nhẹ nhấp môi, bộ dáng do dự khó xử.
Cậu không thích nam sinh khác hát tình ca với cô, không ổn.
Cậu cũng không thích người khác kêu cô là Tiểu Nhu thân mật như vậy, dù sao chính là không thoải mái.
Phương Tiểu Nhu nhìn vẻ mặt của cậu, thấy cậu hình như thật sự rất do dự, bộ dáng không muốn trả lời, tuy rằng trong lòng có chút thất vọng cô còn cười nói “Nếu anh không muốn hát thì không hát.”
“Ai nha anh ta chỉ là ngại quá thôi, sao lại không muốn hát. Đưa microphone cho anh ấy, để anh ta hát. Không phải chúng ta đến đây ca hát để vui vẻ sao, lại không phải tổ chức buổi biểu diễn ai muốn hát thì hát.”, Lâm Phàm trực tiếp đoạt microphone từ Lưu Ninh nhét vào trong tay Cố Dịch An.
Cậu không hát cũng phải hát.
Phương Tiểu Nhu với vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Phàm một cái, sau đó lại nhìn sắc mặt của Cố Dịch An, dường như cậu không có ý kiến gì.
Giống như không cự tuyệt, cũng không buông microphone ra.
Cô liền an tâm.
Kỳ thật cô cũng rất chờ mong, muốn nhìn thấy khi cậu hát là bộ dáng gì.
Chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Phương Tiểu Nhu rất dụng tâm hát bài hát này, giọng hát điềm mỹ động lòng người. Khi hát cô liền nghĩ đến Cố Dịch An, còn nhớ thời gian trước kia khi cậu và cô còn bên nhau, tuy rằng khi đó không hiểu chuyện, nhưng đều là hồi ức tốt đẹp nhất của cô.
Trong lòng chứa đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào, khi hát cũng tự nhiên tràn đầy cảm tình, Lâm Phàm nhịn không được vỗ tay.
Phương Tiểu Nhu có chút ngượng ngùng mà cười, phần của nữ vừa hát xong cô liền ngừng lại, tim đập rất nhanh. Muốn quay đầu nhìn cậu, nhưng lại hơi xấu hổ, tình huống này làm người ta cảm thấy có chút ái muội.
Hát xong cô mới quang minh chính đại nhìn cậu, ý bảo cậu có thể bắt đầu hát, chuẩn bị một chút.
Cố Dịch An cười với cô, nụ cười có chút phức tạp, cô cũng không suy nghĩ cẩn thận rằng nụ cười của cậu có ý tứ gì.
Nhưng mà, cậu chỉ vừa mở miệng nháy mắt ba người đều ngây ngẩn cả người.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cậu, ngay sau đó là tiếng cười ha ha ha.
Ngay cả Phương Tiểu Nhu còn không thể kiềm được, cười ha ha ha vài tiếng.
Cô thật sự không nghĩ tới, thế nhưng đây là giọng hát của cậu, hiện tại cô đã hiểu rõ nụ cười vừa rồi của cậu là có ý tứ gì.
Phương Tiểu Nhu nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng được, ở trong lòng cô, cậu là Tiểu Mã ca ca hoàn mỹ toàn năng, thế nhưng hát như vậy…… Đáng yêu.
Rõ ràng giọng nói dễ nghe thu hút như vậy, có thể khiến người khác mơ màng, nhưng giọng hát của cậu lại chẳng có liên quan đến giọng nói, chính là nơi nào quái quái, đem đến cho người nghe cảm giác vô cùng đáng yêu .
Thật sự là giọng hát chênh lệch với vẻ ngoài cao lãnh của cậu rất lớn, khó trách ba người đều nhịn không được bật cười.
Phương Tiểu Nhu còn cười rụt rè.
Mặt Cố Dịch An nháy mắt đều đỏ, lập tức không hát nữa.
Lưu Ninh còn đang cười, “Ha ha ha Dịch An, trách không được cậu chưa bao giờ hát, vốn dĩ cậu…… Ha ha ha…… Cậu quá là đáng yêu.”
“Cậu như vậy thì còn gì là cao lãnh nam thần nữa…… Ha ha ha…… Quá đáng yêu đi cười chết lão tử……”
Phương Tiểu Nhu lo lắng Cố Dịch An sẽ không vui, tuy rằng các cô đều không phải đang cười nhạo cậu, cô đưa mắt ra hiệu với Lâm Phàm. Lâm Phàm khều nhẹ Lưu Ninh, sau đó hắng giọng nói, “Đừng cười, anh ấy đáng yêu hơn anh nhiều.”
Lưu Ninh cũng hắng giọng nói, “Không cần tự ti đâu Dịch An, thật sự không khó nghe, chỉ là có chút đáng yêu.”
Cố Dịch An cho hắn một ánh mắt lạnh lùng, hạ thấp giọng nói “Cậu cười một cái nữa thử xem?”
“Không cười không cười.”, Lưu Ninh hít sâu một ngụm, nhanh chóng câm miệng, trên mặt còn đang nghẹn cười.
Phương Tiểu Nhu nhìn Cố Dịch An một cái, thấy cậu không có nổi giận, cô mới yên lòng.
Cố Dịch An cũng nhìn cô một cái, có chút u oán mở miệng, “Anh đã nói không hát mà các em một hai phải bắt anh hát.”
“Không sao mà, khá tốt nha. Đáng yêu như vậy, em rất thích.”, Phương Tiểu Nhu cười với cậu.
Giọng hai người có chút nhỏ, Phương Tiểu Nhu vừa nhớ tới lúc cậu hát liền muốn cười.
Thấy cô cười Cố Dịch An u oán, “Em còn cười.”
Phương Tiểu Nhu lập tức ngồi nghiêm chỉnh, “Em không cười.”
Một khúc nhạc đệm vừa kết thúc, ba người định hát chung, lại kêu Cố Dịch An, cậu liền chết sống không chịu hát.
Phương Tiểu Nhu cảm thấy không vấn đề gì, cô có thể trộm kêu cậu hát cho cô nghe. Cố Dịch An đáng yêu như vậy, người khác đều chưa gặp qua.
Lúc sau Phương Tiểu Nhu cũng hát nữa, cô dựa vào trên sô pha, ngồi khá gần Cố Dịch An.
Hai người thường nói chuyện với nhau, sau đó chỉ vì một bài hát mà dỗi nhau.
Ngồi gần như vậy, cảm giác cậu thật chân thực, có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
Phương Tiểu Nhu giống như đang trên mây, trong đầu đanh ảo tưởng lung tung thứ gì, cô cảm giác chính mình có phải đã đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình hay không.
Cậu ngồi bên cô, não của cô liền bắt đầu điên cuồng, tưởng tượng đến hương vị trên người cậu còn có nhịp tim đập của cậu. Cô vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt cậu, dịch qua bên cạnh một chút là có thể đụng tới thân thể cậu, chỉ cần tay cô động nhẹ một cái là có thể đụng tới tay cậu.
Tim của cô đập rất mau, rất muốn làm như vậy, chỉ là cô không dám.
Im lặng suy nghĩ từ đầu đến giờ cũng đã mười phút, Phương Tiểu Nhu suy nghĩ đến sự tình đáng xấu hổ này, vẫn luôn do dự không dám làm.
Phương Tiểu Nhu cảm thấy chính những suy nghĩ của bản thân làm cho cô cảm thấy xấu hổ, nhưng lại nhịn không được vẫn luôn suy nghĩ. Muốn biết cảm giác tựa vào bờ vai của cậu như thế nào, nhất định sẽ rất thoải mái, chỉ là ảo tưởng một chút cũng làm tim cô đập rất nhanh.
Cô thậm chí rất muốn làm như vậy.
Thật sự rất muốn, rất muốn gần chút nữa, rất muốn dựa lên vai cậu.
Cô vẫn luôn trộm chậm rãi dịch đầu một chút sang bên cậu, theo dư quang trộm nhìn cậu, lo lắng bị cậu cảm thấy được. Tuy rằng cậu không có phản ứng gì, cô vừa do dự vừa hưng phấn muốn dựa lên,chỉ còn một chút nữa thôi.
Chỉ là cô ngừng ở nơi đó nửa ngày cũng không có động một chút, cô thật sự là không dám, không có đủ dũng khí.
Thật sự là quá thẹn thùng, không dám làm chuyện to gan như vậy.
Huống hồ bên kia còn có hai người, cô sợ bị bọn họ nhìn thấy.
Còn chưa dựa vào vai mà mặt cô đã đỏ bừng.
Bô dáng cô vẫn luôn rối rắm như vậy trong hơn mười phút, cuối cùng Phương Tiểu Nhu vẫn không dựa vào. Cô có chút nhụt chí nên rốt cuộc khôi phục nguyên lai dáng ngồi, trong lòng tràn đầy tiếc nuối, rất thất vọng, nhưng cô không dám.
Cậu hẳn là chưa phát hiện.
Phương Tiểu Nhu đỏ mặt, một hồi lâu cũng chưa dám quay đầu nhìn Dịch An, cô chỉ dám nghĩ thầm, động tác đặc biệt nhẹ, im lặng ngồi một chỗ.
“Tiểu nhu!”
Phương Tiểu Nhu đang lo lắng hãi hùng, bị Lâm Phàm bỗng nhiên gọi thiếu chút nữa toát mồ hôi lạnh, lập tức hoàn hồn “Sao thế?”
Sợ chính mình đáp lại quá chậm sẽ làm người khác phát giác điều gì.
Lâm Phàm cũng không nhìn thấy, cười hì hì nói “Sao cậu không hát? Thời gian còn rất nhiều nên mau tới hát đi.”
Phương Tiểu Nhu xua xua tay, còn trộm nhìn Cố Dịch An bên cạnh, “Không được, các cậu hát đi, tớ cảm giác giọng nói không thoải mái lắm nên không muốn hát.”
“Giọng nói em không thoải mái?”, Cố Dịch An cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt đều là quan tâm.
Phương Tiểu Nhu vừa nhìn cậu liền nhớ tới chính mình vừa rồi làm những chuyện ngu xuẩn đó nên cảm thấy rất ngại, gương mặt lập tức nóng lên. “Còn tốt, có thể là vừa rồi hát mấy bài hát có chút cao, giọng nói có một chút không thoải mái, không sao cả.”
Cố Dịch An à một tiếng, bất quá vẫn luôn nhìn cô.Ánh mắt cậu ấm áp, nhìn một hồi rồi nói “Em không thoải mái sao? Sao mặt hồng như vậy?”
“……”
Phương Tiểu Nhu bị hỏi mặt càng đỏ hơn, cô chột dạ nhanh chóng cúi đầu không cho cậu nhìn.
“Không có, chỉ là…… Trong phòng có chút nóng.”
Cố Dịch An bán tín bán nghi, nhìn cô chằm chằm, “Phải không.”
Trong phòng nóng? Sao cậu một chút cũng không cảm nhận được, độ ấm vừa đủ.
Còn một giờ nữa mới kết thúc, Phương Tiểu Nhu cũng không hát, cô dựa vào trên sô pha, nhàm chán nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ thật cô không có ngủ, chỉ chốc lát liền nghe được Lưu Ninh kinh ngạc nói, “Em ấy ngủ rồi?”
Phương Tiểu Nhu vừa định mở mắt nói không có ngủ, lại nghe Lâm Phàm nhẹ giọng nói, “Có thể là do quá mệt mỏi, ngủ như vậy sẽ cảm lạnh đó.”
Lưu Ninh lập tức chạy chậm qua lấy áo khoác đặt ở sô pha, “Lấy áo khoác của tớ đắp cho em ấy đi.”
Hắn còn chưa kịp đắp, Cố Dịch An bỗng nhiên đứng lên, nhẹ giọng nói “Dùng áo của tớ đi.”
Sau đó cậu ngay lập tức lấy áo khoác của bản thân, đi qua, cúi xuống đắp lên người của Phương Tiểu Nhu.
Lưu Ninh trợn mắt há hốc mồm cầm áo khoác đứng ở một bên, chưa kịp phản ứng lại chuyện gì vừa xảy ra.
Danh Sách Chương: