Phương Tiểu Nhu còn chưa phục hồi tinh thần từ chuyện vừa rồi, hiện tại đầu óc cô đều tràn ngập gương mặt của người kia, còn có ánh mắt cuối cùng kia của hắn.
Hắn nhất định nghe được tiếng gọi của cô, hắn nhất định chính là Tiểu Mã ca ca của cô.
Hiện tại cô phải đi tìm hắn!
Một khắc cô đều không muốn đợi!
Phương Tiểu Nhu lôi kéo Lâm Phàm, có chút sốt ruột đi theo đám người phía trước. “Chúng ta đi mau, đi lên một chút nhìn xem.”
Lâm Phàm bị cô làm cho vẻ mặt mờ mịt, còn có hơi lo lắng, một bên bị Phương Tiểu Nhu kéo đi một bên khó hiểu nhìn sườn mặt của cô.
“Tiểu Nhu cậu làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”
Phương Tiểu Nhu không có thời gian giải thích, cô sợ đợi lát nữa lại sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, làm cô lại không thấy được hắn.
Cô vừa đi vừa giải thích với Lâm Phàm, cơ hồ là muốn chạy.
“Tớ sẽ nói với cậu mọi chuyện nhưng cậu đừng phản ứng quá lớn, học sinh chuyển trường kia, Cố Dịch An rất có thể chính là người mà tớ luôn chờ đợi.”
“Cái gì!”
Lâm Phàm mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn cô, khống chế không được rống lên.
Phương Tiểu Nhu cho cô một cái nhìn xem thường, sau đó lôi kéo cô tiếp tục đi về trước.
“Không phải là có thể, mà là khẳng định, hắn nhất định chính là, tớ vừa rồi thấy được. Cho nên chúng ta chạy nhanh, tớ muốn đi tìm hắn.”
Lâm Phàm còn trong trạng thái mông lung, vẻ mặt mờ mịt đi chạy theo Phương Tiểu Nhu, còn chưa hoàn toàn tiếp thu sự thật này.
Cô luôn luôn phản ứng tương đối mau nhưng đầu óc hiện tại đều trì độn, chậm rì rì tiêu hóa tin tức này.
Hai người chạy nhanh về các lớp phía trước, Phương Tiểu Nhu liền đi thẳng đến cửa sổ, nhưng là tiếc là Cố Dịch An căn bản không ở bên trong.
Không có ai dựa vào cửa sổ, cô lại nhìn vào chỗ khác, cũng không có.
Đem toàn bộ phòng học đều nhìn một lần, trước sau cũng không tìm được cô muốn gặp người kia.
Cô càng tìm càng hoảng, gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy hắn, lại sợ chuyện này chỉ là ảo giác của cô.
Tựa như ảo giác, rốt cuộc cảnh tượng như vậy cô đã ảo tưởng quá nhiều lần, mấy năm nay cô vô số lần ảo tưởng hắn sẽ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Cô sợ hắn sẽ bỗng nhiên biến mất.
Phương Tiểu Nhu đứng ở bên cửa sổ, vẻ mặt nôn nóng nhìn vào bên trong, hai mắt đỏ bừng như là muốn khóc.
Các nam sinh ngồi ở bên cửa sổ đều bị cô dọa, ngây ngốc nhìn cô, sau đó một nam sinh đứng lên đi qua thật cẩn thận hỏi cô.
“Em gái làm sao vậy? Em muốn tìm ai sao?”
Phương Tiểu Nhu cũng đi về phía trước một bước, nhíu mày hỏi hắn, “Các anh…… À không, Cố Dịch An có ở đây không?”
Nam sinh bị cô hỏi thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền lộ ra “Quả nhiên như thế” tươi cười.
Loại tình huống này thật sự là quá bình thường, bất quá vẫn là lần đầu tiên có nữ sinh khóc lóc. Nhìn Phương Tiểu Nhu khá xinh đẹp, mềm mại nhưng đôi mắt hồng hồng làm người khác có chút đau lòng.
Nam sinh cùng cô nói chuyện đều là ôn nhu không dám lớn tiếng.
“Cậu ấy không ở đây, chắc là đi WC rồi.”
Phương Tiểu Nhu thất vọng rũ xuống mí mắt, “À, cảm ơn anh nha.”
“Không có việc gì, chúng ta ở chỗ này đợi cậu ấy, cậu ấy chắc sắp trở về rồi.”, Lâm Phàm kéo tay cô, an ủi cô.
Phương Tiểu Nhu quay đầu cười với cô.
Kỳ thật hiện tại cô vừa kích động vừa khẩn trương, còn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi gặp lại cậu, có chút không thể tin được cậu thật sự đã trở lại, đồng thời cô lại khẩn trương, sợ cậu có quên cô không.
Mấy năm, cậu có quen biết người mới hay không, có phải còn đối với cô như trước không.
Cô cảm thấy chính mình bắt đầu lo được lo mất.
Hai người liền chờ bên cửa sổ, nhìn người người lui tới, sợ bỏ lỡ một người.
Lâm Phàm cũng không kịp hỏi chi tiết, dù sao cô biết việc này có hơi mơ hồ.
Hai người đợi vài phút cũng không thấy có người tới, chính là sắp đến giờ vào học rồi, vốn dĩ lúc chen chúc qua đám đông cũng đã kéo thời gian rất lâu. Ngày thường hẳn là cậu đã sớm trở lại, chính là lúc này đây cũng không biết đang làm gì, có lẽ là gặp sự tình gì.
Phương Tiểu Nhu hơi thất vọng, cô nhìn dòng người tấp nập, “Thôi, chúng ta vẫn là trở về đi học đi.”
“Cậu không đợi sao? Hắn hẳn là lập tức liền trở lại, bây giờ còn có vài phút mới vào học.”, Lâm Phàm kinh ngạc nhìn cô, có chút không đành lòng.
Nhìn Phương Tiểu Nhu thất vọng trong lòng cô cũng không vui, còn có hơi lo lắng cho Tiểu Nhu, sợ trong lòng cô khổ sở luẩn quẩn.
Phương Tiểu Nhu không nói gì, lại đợi một hồi.
Chuông lại reo lần thứ hai, cậu vẫn không trở về.
Cô càng thêm thất vọng, cảm giác trong lòng vắng vẻ, đặc biệt khó chịu.
Có lẽ thật sự chính là định mệnh…… Như thế nào cố tình hôm nay cậu vẫn luôn không trở lại.
Bất quá, chỉ cần cậu ở chỗ này cô nhất định sẽ tìm được cậu, giữ cậu không cho đi đâu hết.
Phương Tiểu Nhu lưu luyến không rời nhìn phòng học một cái, vốn dĩ cô định đi rồi, bỗng nhiên một nữ sinh từ đâu lại đây.
Nữ sinh hơi thẹn thùng nhìn cô, sau đó vội vàng đem một phong thơ nhét vào trong tay của Phương Tiểu Nhu, vẻ mặt khẩn cầu nhìn cô.
“Chị gái chị có thể giúp em đem phong thư này đưa cho Cố Dịch An không, làm ơn làm ơn.”
Phương Tiểu Nhu còn mờ mịt nhìn nữ sinh trước mặt, còn chưa ý thức được người ta có ý tứ gì cô liền theo thói quen đáp ứng, nữ sinh kia liền vui vẻ bỏ đi.
Qua một hồi Phương Tiểu Nhu mới ý thức được trong tay cô là cái gì.
Cô cầm thư tình, cúi đầu nhìn lại.
Phong thư màu hồng phấn, thoạt nhìn liền rất dụng tâm, nghe dường như còn có mùi hương.
Này còn không phải là thư tình sao.
Phương Tiểu Nhu bỗng nhiên muốn cười, cô gặp được đây là chuyện gì, thế nhưng sẽ đưa thơ tình cho cậu?
Thế nhưng sẽ giúp nữ sinh khác đưa thơ tình cho cậu. Không biết vì cái gì trong lòng cô chính là cảm thấy rất không vui, rất không thoải mái, không tình nguyện làm như vậy.
“Thư tình? Đây là tình huống như thế nào nhờ cậu đưa thơ tình cho hắn? Này…… Tình địch nhờ cậu đưa thơ tình giúp, chuyện này là sao?”, Lâm Phàm cũng bất mãn nhìn phong thư tình trong tay của cô.
Phương Tiểu Nhu một chút vui vẻ cũng không có, trong tay cô cầm thư tình, làm bộ không sao cả nói “Tình địch cái gì chứ, chúng tớ chỉ là thanh mai trúc mã mà thôi, huống hồ đều cách xa đã nhiều năm.”
Nghĩ đến nữ sinh viết thư tình cho cậu Phương Tiểu Nhu trong lòng liền rầu rĩ, dường như cô có hơi giận dỗi, gõ gõ cửa sổ.
Vừa rồi nam sinh nói chuyện cùng cô vẫn luôn nhìn cô, cười tủm tỉm với cô, thập phần hảo cảm.
Phương Tiểu Nhu đem thư tình cho hắn, cười làm ơn hắn, “Phiền anh giúp em đem cái này đưa cho anh ấy được không? Nữ sinh khác nhờ.”
Nam sinh lễ phép nhận lấy, “Yên tâm đi anh nhất định giao cho cậu ấy.”
Phương Tiểu Nhu cười cười, nói cảm ơn.
Khi cô cười rộ lên rất đẹp, bộ dáng điềm mỹ lại đáng yêu, đặc biệt là má lúm đồng tiền say lòng người.
Thái độ của nam sinh liền đặc biệt tốt với cô.
Phương Tiểu Nhu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên khom lưng từ trong túi móc ra một cây kẹo que nhỏ, có hơi ngượng ngùng cười cười.
“Vậy anh có thể giúp em đem cái này cho anh ấy luôn được không?”
Nam sinh nhìn kẹo que có hơi ngây người, đưa thơ tình đưa hoa tươi đưa chocolate hắn đều gặp qua, chính là chưa thấy đưa kẹo que.
“Em muốn tặng cái này sao?”
Nam sinh còn chưa hỏi xong Phương Tiểu Nhu đã lôi kéo Lâm Phàm đi rồi, hắn không có được trả lời.
Phương Tiểu Nhu mới vừa đi, người mà cô chờ vừa về lớp, liền kém như vậy một chút có đôi khi cũng rất kịch tính.
Cố Dịch An vẫy vẫy tay với một nam sinh, nam sinh chụp bờ vai của cậu rồi cười lên lầu, bỏ lại cậu đi từ cửa sau vào phòng học.
Danh Sách Chương: