• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tiểu Nhu nhìn kỹ nữ sinh kia một chút, cảm thấy lớn lên thật sự khá xinh đẹp.

Da trắng, chân dài, mặc váy quá đầu gối màu hồng ruốc, môi hồng răng trắng tươi cười điềm đạm. Thỉnh thoảng cô ta còn cười với Dịch An, thân thiết nói chuyện với cậu, bất quá dường như biểu hiện của cậu rất lãnh đạm.

Cố Dịch An từ đầu tới đuôi không có nhiều lời chỉ nói mấy câu, cô chỉ thấy bờ môi của cậu động hai lần, vẫn luôn là biểu tình nhàn nhạt lễ phép lại tươi cười xa cách. Cậu còn bất động thanh sắc nhích người sang bên cạnh, cách xa nữ sinh này chút.

Lưu Ninh tỏ vẻ cái gì cũng không biết, còn đứng nơi đó trò chuyện vui vẻ cùng nữ sinh kia.

Phương Tiểu Nhu cũng không để ý Lưu Ninh thế nào, cô chỉ để ý Tiểu Mã ca ca của cô có thân mật với nữ sinh khác hay không.

Phản ứng của Cố Dịch An an ủi lòng cô một chút.

Tuy rằng cô thấy nữ sinh kia tiếp cận trong lòng cô cũng không cao hứng, liền muốn kéo cậu về bên cô, cách xa cô gái kia.

Lâm Phàm nhìn một cái đã bắt được cổ tay của cô, “Còn đứng ngốc ở đây làm gì? Người ta muốn đoạt người trong lòng của cậu, cậu còn ở nơi này phát ngốc, có tinh thần một chút dùm tớ được không?”

Lâm Phàm bắt lấy cổ tay của cô bước đi, xuyên qua đường cái thẳng đến chỗ của Cố Dịch An.

Phương Tiểu Nhu thật ra bị khí thế ồ ạt của Lâm Phàm làm cho có chút xấu hổ, “Cậu đừng nói bậy, anh ấy không phải người trong lòng gì của tớ.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi, tớ cũng không phải không biết. Hiện tại không cần nói nhiều, chúng ta chạy nhanh qua để đuổi hồ ly tinh kia, chẳng lẽ cậu muốn cô ta cướp tiểu trúc mã ca ca của cậu đi?”

Nghe Lâm Phàm nói thế, Tiểu Nhu vừa sốt ruột vừa tức giận.

Phương Tiểu Nhu cũng không nói chuyện, dù sao trên danh nghĩa cô chính là muội muội của cậu, cô đi tìm cậu nói chuyện cũng không có gì không được.

Hơn nữa bọn họ trước kia vẫn là hàng xóm, cô chỉ là trùng hợp gặp cậu rồi tiện thể nói vài câu với cậu mà thôi.

Cố Dịch An cũng rất mau liền thấy được Phương Tiểu Nhu, cậu đứng ở tiểu quán bán xúc xích nướng bên cạnh, ánh đèn mờ nhạt, ánh đèn dừng ở trên mặt cậu lúc sáng lúc tối. Đôi mắt cậu đen bóng, hình như có ngôi sao, khi nhìn thấy cô liền lộ ra tươi cười.

Không giống nụ cười lễ phép xa cách vừa rồi.

Nụ cười này ôn nhu lại an tĩnh, tràn ra từ đáy mắt, khóe mắt đuôi lông mày đều cười.

Phương Tiểu Nhu có thể cảm nhận được vài nữ sinh chung quanh đều đang trộm nhìn cậu, Tiểu Mã ca ca của cô chính là như vậy, cho dù không nói lời nào cậu chỉ cần đứng yên ở nơi đó cũng đủ hấp dẫn lòng người.

Lưu Ninh bên cạnh cậu cuối cùng cũng chú ý tới, cười hắc một tiếng, dùng khuỷu tay đâm một cái vào cánh tay Cố Dịch An.

“Nè, tiểu muội muội nhà cậu tới kìa.”

Cố Dịch An không để ý đến hắn, khi Lưu Ninh nói chuyện Phương Tiểu Nhu đã qua tới.

Sắc mặt nữ sinh đứng bên cạnh Cố Dịch An khẽ biến, tươi cười thoáng có chút đọng lại, cô ta xoay người hỏi Lưu Ninh “Muội muội của cậu ấy?”

Lưu Ninh hảo tâm giải thích cho cô ta, “Không phải muội muội ruột, bất quá hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, hàng xóm, nói là huynh muội cũng không sai biệt lắm.”

Hơn nữa Cố Dịch An còn rất sủng tiểu muội muội này của cậu, thập phần bênh vực người của mình.

Nữ sinh kia nghe xong à một tiếng.

Phương Tiểu Nhu theo bản năng cũng liếc mắt về nữ sinh kia một cái, nhìn gần vẫn là khá xinh đẹp, khí chất có chút thành thục.

Thành thục hơn nhiều so với cô.

Hai nữ sinh đối mắt với nhau khiến ai cũng ngửi thấy mùi khói thuốc súng, cả hai đều có địch ý lẫn nhau, thật giống như một trận quyết đấu an tĩnh.

Mà Phương Tiểu Nhu cảm thấy chính mình thua có chút thảm……

Lâm Phàm đánh nhẹ cô một phen, cô mới hoàn hồn.

Phương Tiểu Nhu mới phát hiện Cố Dịch An nhìn cô chằm chằm.

“Trúc mã ca ca nhà cậu hỏi cậu có muốn ăn hay không?”, Lâm Phàm nhắc nhở cô, hơn nữa cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Trúc mã ca ca”, thanh âm cũng cao một ít.

Chính là cố ý nói cho nữ sinh bên cạnh nghe.

Phương Tiểu Nhu cũng hiểu rõ ý tứ của Lâm Phàm, cô liền cười gật đầu.

Ngửa đầu nhìn Cố Dịch An, đôi mắt cong cong giống trăng non, cười làm lộ ra má lúm đồng tiền.

Cô nói nhẹ nhàng, “Vâng, ăn.”

Cố Dịch An còn chưa kịp nói, Lưu Ninh lại đây xem náo nhiệt, “Cũng vừa lúc, tớ cũng mua, cùng nhau trả tiền đi.”

“Không cần, tớ mua cho em ấy.”, Cố Dịch An liếc nhìn hắn một cái.

Lưu Ninh không thể hiểu được nhìn cậu, không biết bản thân đã đắc tội với cậu chỗ nào.

Người này sao lại tâm tình bất định như vậy.

Hắn đối với tiểu muội muội nhà cậu có sai sót sao? Nên sẽ không cho cô ăn đồ ăn mà hắn mua.

Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đáng sợ như vậy sao?

Cố Dịch An mua hai cây xúc xích nướng cho Phương Tiểu Nhu cùng Lâm Phàm, Lâm Phàm tự mình nhận lấy, mà Phương Tiểu Nhu là cậu đưa đến trên tay cô.

Cậu hơi cúi người cúi đầu, đưa tới trên tay cô.

Đôi mắt đang cười, ngữ khí còn mang theo sủng nịch, “Cầm.”

Phương Tiểu Nhu thế nhưng cảm thấy cậu đang dỗ cô.

Hệt như trước kia, cậu luôn dùng giọng điệu như thế dỗ cô.

Phương Tiểu Nhu lập tức liền cảm thấy trong lòng ấm áp, đều quên mất những chuyện không thoải mái vừa rồi.

Trộm cao hứng.

Bốn người cùng nhau nói nói cười cười, hoàn toàn xem nhẹ nữ sinh xinh đẹp kia.

Mà lúc này Cố Dịch An hoàn toàn không giống như vừa rồi, cậu dường như biến thành một người ấm áp, thế nhưng vốn dĩ cậu cũng ôn nhu như vậy .

Rất nhiều người căn bản chưa thấy qua một mặt như vậy của cậu.

Mà đây đều là bởi vì Phương Tiểu Nhu.

Khi vài người chuẩn bị đi, Phương Tiểu Nhu vừa vặn nghe được, người chung quanh đang nghị luận.

Một nữ sinh hạ thấp giọng, “Các cậu nhìn thấy không? Hoa khôi trước mặt thê mà Cố Dịch An đều làm như không thấy.”

Một nữ sinh khác phụ họa, “Đúng vậy, nam sinh nào thấy hoa khôi gương mặt ai cũng tươi cười đón chào, thế nhưng Dịch Anh còn trốn tránh. Chậc chậc chậc, lần này hoa khôi thật mất mặt, chủ động tìm người ta nói chuyện thế nhưng bị người ta làm mặt lạnh.”

Nam sinh bên kia chính là miệng đầy ghen ghét, “Không hiểu được Cố Dịch An này rốt cuộc đẹp chỗ nào? Đáng tiếc cho hoa khôi của chúng ta, các cậu nói Ngô Mộng Tiệp sao lại coi trọng hắn? Người ta còn không để ý tới cô ấy. Cố Dịch An này thật là có phúc mà không biết hưởng.”

“Cậu ghen ghét người ta thì có. Dù có chướng mắt Cố Dịch An thì người ta cũng không coi trọng chúng ta. Các cậu không thấy sao, nữ sinh bên cạnh cậu ấy kìa. Này không phải rất rõ ràng sao nói không chừng hoa khôi là tự mình đa tình, người ta sớm đã có người để thích.”

“Cậu từng nói đó là nữ sinh thoạt nhìn ngốc nghếch phải không? Tuy rằng cũng khá xinh đẹp nhưng căn bản còn kém xa Ngô Mộng Tiệp nha……”

“Cậu thì biết cái gì, Cố Dịch An có thể thích kiểu tiểu nữ sinh đáng yêu ngốc nghếch. Tớ thấy nữ sinh kia cũng khá tốt, ngọt ngào mà.”

Những lời này Phương Tiểu Nhu đều coi như không nghe được, đương nhiên cũng có người nói bọn họ chỉ là quan hệ huynh muội, Cố Dịch An chỉ chiếu cố một muội muội như cô mà thôi.

Hai nữ sinh kia còn an ủi cô ta, nói cô ta xinh đẹp như vậy chắc chắn có thể bắt lấy Cố Dịch An.

Cuộc bàn tán này làm Phương Tiểu Nhu không thoải mái chút nào.

Nữ sinh kia thế nhưng là hoa khôi.

Người ta lớn lên đẹp như vậy, Tiểu Mã ca ca thật sự sẽ không thích cô ta sao.

Có phải cậu thật sự chỉ xem cô là muội muội hay không.

Phương Tiểu Nhu vừa cắn xúc xích nướng vừa miên man suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK