Bọn họ nhanh chóng mở hết cửa sổ ra rồi chạy tới đỡ nàng dậy: “Cô có sao không? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Châu Mộc Vân đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể lắc đầu tỏ ý mình vẫn ổn. Nàng nhìn xuống bàn tay đã phỏng rộp liền rưng rưng nước mắt, quả thực là đau đến xé cả ruột gan. Nữ nhân mới khi nãy đang còn xinh đẹp giờ đây trông vô cùng chật vật, khuôn mặt nàng trắng bệch, đã thế trên trán còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Châu Mộc Vân cắn răng để cố nén cơn đau xuống, bảo với hai cung nữ mình không sao rồi lại đi ra ngoài rửa tay, cứ để bình thường mà đi thi thì nàng chắc chắn sẽ thua cuộc nhưng nếu tự làm phỏng tay mình thì sẽ khác, tuy không dám chắc sẽ thắng nhưng chí ít vẫn vớt vát được phần nào.
“Đau chết mất…”
Do đã sắp tới lúc bắt đầu vòng thi cuối cùng nên nàng cũng không dám chậm trễ nữa, lấy một miếng vải mỏng quấn quanh bàn tay bị phỏng sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài. Vòng thi này Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu không tới nên nàng cũng không lo, tất cả các bài thi sau khi hoàn thành sẽ được thái giám đưa tới chỗ Thái hậu để người từ từ chấm điểm.
Lúc Châu Mộc Vân tới các tú nữ cũng ngồi vào bàn gần hết, chỉ một lát sau là thái giám bắt đầu tiến lại, phát giấy, khay mực và bút cho mọi người.
“Vòng thi cuối cùng, bắt đầu!”
Ngay khi hai chữ “bắt đầu” được thốt lên tất cả các tú nữ đều bắt tay vào mài mực, viết lên giấy từng nét chữ thanh mảnh mà uyển chuyển, chỉ có mình Châu Mộc Vân là khác với mọi người, nàng cầm bút bằng tay trái, không viết mà lại vẽ, do không quen nên nét vẽ không được mượt cho lắm nhưng điều đó cũng không cản trở ý chí của nàng.
“Phù, cố lên nào.”
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, quyết định đánh cược một lần, thời gian một canh giờ không có bao nhiêu nên nàng cũng không dám chậm trễ, trong khi người khác chăm chú viết hết chữ này đến chữ khác thì nàng lại phác lên giấy những nét vẽ xinh đẹp, may mắn nàng có thể cầm bút bằng cả hai tay chứ nếu không cũng khó mà qua khỏi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ một lát sau giọng nói của lão thái giám vang lên báo hiệu đã chuẩn bị tới lúc thu bài:
“Còn một khắc nữa.”
Châu Mộc Vân nghiến răng, thấy bức tranh của mình vẫn còn có một chỗ nữa mới hoàn thành liền tăng tốc, may mắn thay cuối cùng cũng kịp. Lúc thái giám thu tới bài nàng cơ thể có hơi sững lại nhưng chỉ liếc một cái rồi cũng không nói gì.
Cứ thế các tú nữ được cho về để nghỉ ngơi để Thái hậu coi qua bài thi, Châu Mộc Vân vốn còn định nằm ngủ một lát nhưng nhìn đến bàn tay phỏng rộp lại không nỡ, lấy từ trong túi đồ của mình một bình thuốc nhỏ rồi mang ra sau vườn.
Tuy nàng không có được hết những kỹ năng mà khi trước “Châu Mộc Vân” có nhưng những cách thức chữa bệnh của nàng ta nàng lại nhớ rất rõ, bình thuốc này chính là thứ được Thanh Nhàn đưa cho trước khi lên đường mà khi trước “Châu Mộc Vân” tự tay chế tạo.
Nàng lấy một ít bôi lên tay mình sau đó lại hái cây thuốc mọc ở ven giếng, nhai nhỏ đắp vào, cuối cùng là lấy một miếng vải mỏng quấn chặt tay. Cơ thể nữ nhân ở thời này là vô cùng quan trọng vậy nên bất cứ một vết sẹo nào cũng không được xuất hiện, hành động đó là do bất đắc dĩ chứ bình thường chắc chắn nàng sẽ không làm!
Nghỉ ngơi một lúc đến chiều các tú nữ lại được gọi ra ngay phía trước đại điện để nghe Thái hậu công bố kết quả. Châu Mộc Vân là một trong số những người bị bắt đứng ở hàng đầu tiên, nàng hơi cúi người, hồi hộp chờ xem liệu mình có đậu không.
“Ai gia đã coi qua hết tất cả các bài các ngươi gửi về, quả thực rất đáng khen, nhưng người thắng cuộc lại có hạn, ai được ai gia gọi tên hãy tiến lên phía trên, các ngươi chính là người được chọn.”
Thái hậu lia đôi mắt sắc bén nhìn qua một lượt, bắt đầu xướng lên từng cái tên: “Người đầu tiên, Lý Thanh Thanh.”
“Gia Như Ngọc.”
“Lam Khả Yên.”
“Triệu Tư Ảnh.”
“Liễu Thư.”
Một cái, hai cái, năm cái rồi lại đến mười cái tên được kêu lên, các tú nữ thắng cuộc tươi cười như hoa, kiêu ngạo vượt lên trước để đứng.
“Và cuối cùng, Dương Gia Kỳ.”
Nghe đến đây Châu Mộc Vân lập tức sững người, thân thể như bị người khác rút hết sức lực.
“Không có mình sao, mình rớt rồi à…”
Ngay khi tưởng kết quả đã được công bố hết thì Thái hậu lại im lặng một lát, ngay sau đó tiếp lời: “Còn một người nữa, Chu Thanh Vân là ai?”
Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên nhìn.
“Là nô tì…”
Nàng hồi hộp bước lên trước một bước, e dè nhìn vào khuôn mặt đã từng rất quen thuộc với mình, vẫn là mẹ của Tống Minh Viễn, nhưng kiếp trước cưng chiều nàng hết mực thì kiếp này lại như những người xa lạ.
Bà ấy lấy từ trong xấp giấy ra một bức tranh rồi giơ lên trước mặt: “Ai gia muốn hỏi, tại sao ngươi lại vẽ bức tranh này, chẳng phải đây là một cuộc thi viết à, hay thái giám chưa nói rõ luật cho ngươi nghe?”
Ngay khi bức tranh ấy được đưa lên tất cả các thị vệ và tú nữ bên dưới đều đồng loạt ngước lên nhìn, chỉ thấy trong bức tranh đó chính là một khu vườn, ở giữa là một đóa hoa đang khoe sắc. Tuy trong bức tranh chỉ có một màu đen của mực và màu vàng của giấy nhưng cũng đủ để người khác liên tưởng tới khu vườn tràn ngập sắc màu.
Châu Mộc Vân đã lường trước được câu hỏi này, nàng hơi cúi đầu, nhẹ nhàng vén tay áo lên sau đó lại tháo lớp vải trên bàn tay xuống, để lộ một mảng da vẫn còn hơi đỏ: “Thưa Thái hậu, trước khi vòng thi bắt đầu nô tì vô tình bị phỏng nước sôi nên không thể viết được, chỉ đành dùng tay trái để vẽ nên bức tranh này dâng cho người, mong người không trách tội.”
Thái hậu hơi nhướng mày, quả thực khi thấy bàn tay bị phỏng rộp của nàng cũng không mảy may nghi ngờ gì. Bà không tức giận mà ngược lại còn rất hứng thú với bức tranh này, tuy nhiên nó lại trái với luật chứ nếu không bà cũng đã đồng ý.
“Vậy mau nói cho ai gia biết, tại sao ngươi lại vẽ khu vườn mà không vẽ thứ khác?”
Châu Mộc Vân mỉm cười, cung kính đáp lời: “Bẩm Thái hậu, bông hoa này chính là hoa Liên Mục, loài hoa mười năm mới nở một lần. Nô tì cảm thấy vẻ đẹp của loài hoa này rất hợp với người nên mới vẽ nó, hi vọng người sẽ thích.”
Kiếp trước “mẹ chồng” nàng là một người rất yêu cỏ cây hoa lá nên nàng nghĩ kiếp này cũng sẽ như vậy, quả nhiên sau khi nghe xong vẻ mặt Thái hậu liền tươi tắn hẳn lên.
“Ngươi đã từng thấy hoa Liên Mục?”
“Dạ phải, ngày 7 tháng 7 nó sẽ nở tiếp, đến lúc ấy nô tì nhất định sẽ dâng lên cho người.”
Liên Mục chính là một loài hoa hiếm có màu đỏ rực chỉ mọc duy nhất trên đỉnh núi núi Đại Sơn, không mấy ai biết được điều này nhưng do sống ở trên đó một thời gian nên nàng rất am hiểu. May mắn thay điều này lại đụng trúng sở thích của Thái hậu, bà ấy cười không ngớt, hết lời tán dương Châu Mộc Vân.
“Được, ai gia nhất định sẽ chờ tới lúc đó.”
Bà ấy sống lâu như vậy nhưng cũng chỉ thấy bông hoa ấy đúng một lần, quả thực rất giống với bông xuất hiện trong bức tranh của nữ nhân này.
“Nhưng luật vẫn là luật, ngươi không làm theo luật nên đáng ra đã bị loại nhưng vì làm ai gia vui nên ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội, nội trong ngày mai, nếu ngươi tiếp tục làm ai gia hài lòng thì sẽ được thông qua.”
“Đa tạ Thái hậu.”
Châu Mộc Vân mừng rỡ cúi đầu hành lễ, khuôn mặt xinh đẹp cuối cùng cũng hiện lên một nụ cười tươi tắn.
***
Đêm hôm ấy chờ khi tất cả mọi người đã ngủ Châu Mộc Vân liền rón rén đi ra ngoài, một thân hắc phục đã giấu nhẹm đi sự nữ tính hằng ngày, mái tóc dài được nàng búi gọn lên, mặt cũng bị che lại bởi một chiếc khăn màu đen.
“Được rồi, hành động thôi.”
Mục đích của nàng hôm nay chính là tới phủ Vương gia một chuyến, nhiều tháng trước sau khi Tiên đế băng hà Vương gia đã lâm bệnh nặng, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng chứ không còn sức ra ngoài. Hai ngày trước nghe mấy nô tì hầu hạ ở đó bảo rằng bệnh tình của người nặng đến mức không còn nhìn thấy đường nên nàng mới muốn tới xem.
Vì thời hiện đại Châu Mộc Vân cũng từng tiếp xúc với một loại bệnh có triệu chứng tương tự vậy, chỉ cần xác thực nó đúng thì chắc chắn nàng sẽ có cách chữa, tới khi ấy thì không chỉ Thái hậu mà đến cả Tống Minh Viễn chắc chắn cũng sẽ ban thưởng cho nàng.
Châu Mộc Vân cười hì hì, nghĩ đến viễn cảnh này lại càng háo hức hơn, nhẹ nhàng tránh khỏi tai mắt của mấy thị vệ rồi đến nơi đó. Phủ Vương gia được canh giữ rất nghiêm ngặt nhưng nàng cũng đã có sự chuẩn bị trước, Châu Mộc Vân lấy từ trong ống tay ra một bình mê dược, bịt mũi mình lại rồi nhân cơ hội mấy tên đang đứng gác ở kia mất cảnh giác liền chạy lại xịt một phát, chờ khi bọn chúng ngất đi nàng mới rón rén vào trong.
“Vương gia có ở trong đây không nhỉ?”
Nghe bảo người hiện tại đang rất yếu nên nàng mới dám bước vào, chỉ cần xịt một chút mê dược thì chắc chắn sẽ ổn ngay. Châu Mộc Vân híp mắt, đang còn quan sát xung quanh thì bỗng dưng lúc này một bóng đen lại lao tới, đạp một phát vào bụng nàng khiến nàng ngã nhoài về sau.
“Á!”
“Là kẻ nào?”
Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, còn chưa kịp hoàn hồn lại thì bất ngờ lãnh thêm một cú nữa: “Kẻ nào dám xông vào phủ của ta?”
Nàng há hốc mồm, thấy nắm đấm chuẩn bị hạ xuống mặt mình thì ngay lập tức đáp trả, đạp cho hắn một cú ngay chân sau đó nhẹ nhàng lách sang một bên.
Cái quái gì đây? Chẳng phải bảo Vương gia đang bệnh nặng đã thế còn không thấy đường cơ mà?
Nàng quả thực là khóc không ra nước mắt, vừa chạy trốn vừa đáp trả nhưng sức lực nữ nhân sao có thể chọi lại, đã thế một bên tay đang còn bị phỏng nên chỉ trong chốc lát, Châu Mộc Vân đã bị Vương gia bắt lại rồi quật hẳn về phía sau.
“Á á á!”
“Nói mau, ngươi là ai?”
“Chết tiệt!”
Nàng nghiến răng, ngay lập tức rút bình mê dược trong người ra xịt thẳng vào mặt hắn.
“Khụ, khụ, ngươi…”
“Rầm!”
Quả nhiên Vương gia đã ngay lập tức ngã xuống đất. Châu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, tiến lại xem sơ qua bệnh tình của hắn rồi lại chạy ra ngoài, do tiếng động khi nãy quá lớn nên một số thị vệ đã chạy lại, nếu nàng còn không mau thoát khỏi đây thì chắc chắn sẽ chỉ còn đường chết.
Châu Mộc Vân chạy nhanh qua khu vườn phía sau, may mắn thay lúc đang trốn lại thấy ngay một gian phòng ở gần đó, trước mắt là địch, sau lưng cũng là địch, hết cách, nàng chỉ đành mở cửa xông vào bên trong.
Hi vọng không có người.
Nhưng Châu Mộc Vân ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được nơi mình vừa tới là một phòng tắm, trực tiếp rơi cái tõm xuống nước, đã thế còn nhào vào lòng một nam nhân khác.
“Ngươi là ai?”
Giọng nói lạnh lẽo chợt vang lên khiến nàng không rét mà run.
Xong rồi, xong thật rồi!