• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Lãng và thái giám ở ngoài lo lắng chờ cả đêm nhưng trái ngược với tâm trạng bất an của hắn thì ở bên trong Thiên Minh điện Tống Minh Viễn và Châu Mộc Vân vẫn vui vẻ ôm nhau ngủ, hoàn toàn quẳng hết những thứ khác sang một bên.



Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ rọi thẳng lên mắt nữ nhân trên giường khiến nàng hơi nhíu mày, nhận thức được trời đã sáng liền khó nhọc tỉnh dậy, vươn vai rồi thở hắt ra một hơi. Châu Mộc Vân trở mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt tiêu soái đang kề sát bên lại vô thức nở nụ cười.



Hai người đã ngủ chung rồi, nhưng ngoài dự đoán của nàng Tống Minh Viễn lại chẳng làm gì cả, chỉ đơn thuần coi nàng như một chiếc gối ôm di động. Châu Mộc Vân bĩu môi, nhẹ nhàng lật chăn ra liền phát hiện thường phục của y đã sớm bị tuột xuống, cơ ngực rắn chắc thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo ấy chợt đập ngay vào mắt.



Nàng cười khúc khích, nhân lúc Tống Minh Viễn chưa tỉnh dậy liền đưa tay chọc một cái nào ngờ mới vừa đụng thì mu bàn tay chợt bị một bàn tay khác nắm chặt lại. Nam nhân trên giường khẽ mở mắt, nhướng mày nhìn nàng.



"Muốn giở trở đồi bại với trẫm à?"



"..."



"Bệ hạ... người... người tỉnh từ khi nào vậy?"



Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, hốt hoảng ngồi bật dậy nhưng ngay sau đó liền bị y kéo ngược lại xuống giường.



"Trước nàng một lúc."



Tống Minh Viễn nói xong liền cúi người xuống ngậm lấy đôi môi nàng, mắt y nhắm lại, vui vẻ gặm nhất người con gái đang nằm dưới thân. Châu Mộc Vân còn chưa kịp phản ứng thì một bóng dáng to lớn bỗng ập xuống, lúc đầu còn hơi bất ngờ nhưng ngay khi hoàn hồn liền vòng tay ôm lấy cổ y, phối hợp vô điều kiện.



Nhưng bị hôn một lúc Tống Minh Viễn vẫn không dừng lại, nàng thở hổn hển, khó nhọc đẩy y ra: "Bệ hạ, thần thiếp... không thở được..."



Y bật cười, thấy trán nàng đã đẫm mồ hôi cũng không làm khó nữa: "Thôi được rồi, dậy thay đồ cho trẫm đi."



Châu Mộc Vân thở phào một hơi, ngay khi lấy lại sức liền lạch bạch lấy y phục mặc lên cho Tống Minh Viễn. Long bào màu đen có thêu hình rồng được khoác lên người y càng tôn lên vẻ uy nghiêm vốn có của nó, đến cả long mão cũng như được làm nên chỉ để dành riêng cho y.



Vì hôm nay vẫn còn việc để làm nên sau khi xong xuôi nàng cũng không nán lại, cúi người hành lễ: "Nếu không còn việc gì thì thần thiếp cáo lui."



Châu Mộc Vân vui vẻ rời khỏi Thiên Minh điện, ngay khi vừa ra tới cổng liền thấy Cao Lãng đã đứng sẵn ở ngoài. Hắn thấy nàng liền thở phào, miệng thì nói nhưng ánh mắt vẫn luôn mang theo ý dò xét: "Thuộc hạ thỉnh an quý phi nương nương."



"Miễn lễ."



Châu Mộc Vân nhếch mép, thấy hắn như vậy lại chợt nhớ tới đêm đầu điên nàng gặp Tống Minh Viễn. Khi ấy Cao Lãng đã cầm kiếm chĩa vào cổ nàng, thù này tuy không lớn nhưng vẫn phải "trả" dần dần.



Châu Mộc Vân nói xong liền thong thả bước về Họa Nguyệt cung cùng với hai cung nữ. Vừa vào tới nơi nàng đã nhanh chóng phất tay rồi chạy nhanh vào bên trong, hôm qua ở lại quên báo cho Ý Yên một tiếng nên chắc hẳn muội ấy đang lo lắng lắm.



Nhưng mọi việc lại tệ hơn nàng tưởng, Ý Yên đang thẫn thờ ngồi ở góc phòng, đôi mắt chằng chịt tia máu, quầng mắt thâm đen chứng tỏ tối hôm qua muội ấy không hề ngủ.



"..."



"Ý Yên, sao muội lại ngồi đây?"



Ý Yên như một người mất hồn, nghe thấy tiếng động liền chớp chớp mắt vài cái rồi ngước đầu lên nhìn, muội ấy thấy nàng thì đứng hình mất một lúc, ngay sau đó liền chạy vọt tới rồi bổ nhào lên người nàng.



"Tỷ tỷ!"



"Hic, tối qua tỷ đi đâu vậy? Bệ hạ không làm gì tỷ chứ?"



Mắt Ý Yên rươm rướm nước, thấy nàng bình an vô sự mới thở phào một hơi. Đêm qua cô ấy một mực chờ Châu Mộc Vân về nhưng chờ mãi vẫn không thấy người đâu. Đã thế các cung nữ lẫn thị vệ khác trong Họa Nguyệt cung đều nói bệ hạ sẽ giết chết chết Mộc quý phi nên lúc đó Ý Yên thực sự rất hoảng, bây giờ thấy nàng không sao mới có thể yên tâm hơn đôi chút.



"Bệ hạ có thể làm gì được tỷ chứ?"



Nếu có thì nói nàng làm gì y mới đúng hơn.



"Thật không, muội nghe mọi người nói ngài ấy rất đáng sợ, khi trước Thục phi tự tiện vào Thiên Minh điện liền bị bệ hạ cấm túc ba tháng trời, đến giờ vẫn chưa được ra đấy, họ còn bảo đã lâu lắm rồi không thấy Yến phi đâu, hình như bị bệ hạ xử chém rồi. Tỷ không sao thật đúng không?"



Muội ấy ngó ngang ngó dọc, sau khi chắc chắn xung quanh đây không có người nghe lén liền ghé sát vào tai nàng thì thầm.



Mà sau khi nghe xong Châu Mộc Vân lại bật cười thành tiếng, hoàn toàn không ngờ tới được Tống Minh Viễn trong mắt các cung nhân lại xấu xa đến thế.



"Không có, không có mà, bệ hạ đối tốt với tỷ lắm, người còn chuẩn bị cho tỷ xiêm y mới này, có đẹp không?"



Nàng nói xong liền hào hứng xoay một vòng, nét mặt tươi tắn hệt như ánh mặt trời. Ý Yên đứng đó chỉ biết ngây ngốc gật đầu, lúc này mới nhận ra y phục của chủ tử mình đã được thay mới bằng xiêm y màu vàng, đã thế khuôn mặt nàng còn được điểm lên bởi một lớp son nhạt, dung mạo tựa thiên tiên.



"Đẹp lắm ạ..."



Châu Mộc Vân mỉm cười, nhận được câu trả lời mình mong muốn liền vui vẻ bước vào bên trong. Nàng chỉnh trang lại tóc tai lẫn xiêm y sau đó lần nữa đi ra ngoài, cùng với Ý Yên và một vài cung nữ khác đến thỉnh an Hoàng hậu.



***



Bên trong Ngọc Minh cung chính là khung cảnh vô cùng tráng lệ, Trương Mộng Như mặc hoàng bào ngồi ngay chính giữa, trên tay cầm vải mỏng lẫn kim để thêu thùa, ngay phía sau là hai cung nữ đang cầm quạt lụa phe phẩy tạo gió.



Ả ta dệt lên tấm vải từng đường kim mũi chỉ, một khắc sau liền xuất hiện hai bông hoa đỏ rực đang nở rộ khoe sắc.



"Nương nương, hoa người thêu quả thật đẹp hơn tất cả các loài hoa trên thế gian này." Cung nữ hầu hạ ả ta là Nghiên Huyền, thấy cảnh này bèn tấm tắc khen ngợi.



"Thật sao, nhưng bổn cung lại thấy tay nghề mình đi xuống rồi."



Trương Mộng Như nở một nụ cười hài lòng, ngay khi thắt nút chỉ lại liền đưa nó lên trước mặt để xem. Thứ ả đang thêu chính là bông hoa trên một chiếc áo cỡ nhỏ, dành riêng cho hài tử mình sắp sinh ra.



"Minh Nhi của bổn cung mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp."



"Đó là điều đương nhiên thưa nương nương, đồ do chính tay người thêu Tiểu hoàng tử sẽ rất thích."



Ả nhếch mép, vừa đặt nó xuống thì một cung nữ khác đã chậm rãi đi vào: "Bẩm nương nương, người của Họa Nguyệt cung tới báo Mộc quý phi đang trên đường đến thỉnh an."



Trương Mộng Như nhướng mày, hoàn toàn không để tâm tới mà thong thả cầm chén nước lên nhấp một ngụm, ngay sau đó mới tiếp lời: "Mộc quý phi? Chu Thanh Vân đúng không?"



"Dạ phải."



"Được rồi, ngươi lui ra đi."



"Dạ rõ."



Nghiên Huyền nghe đến cái tên này chợt sững người, nhớ đến tin tức mình nghe được ban nãy liền tiến lại bẩm báo: "Nương nương, sáng nay nô tì có nghe An công công nói thấy Mộc quý phi bước ra từ Thiên Minh điện."



Nghe đến đây động tác của Trương Mộng Như cuối cùng cũng dừng lại, nhưng ngay sau đó môi ả lại nhếch lên, hoàn toàn không có một chút lo lắng nào: "Nếu nàng ta được bệ hạ sủng ái như thế thì càng tốt, chúng ta lại có thêm một đồng minh."



Chốn hậu cung không ngày nào là an toàn, bản thân đang mang long chủng nên nếu có thêm đồng minh Trương Mộng Như lại càng yên tâm hơn. Từ trước đến giờ Tống Minh Viễn không sủng ái bất cứ phi tần nào nên nếu kéo được Châu Mộc Vân về phe mình thì chắc chắn quyền lực của ả sẽ ngày càng tăng.



Trương Mộng Như nhếch mép, đang còn suy nghĩ thì bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng bước chân, một lúc sau Châu Mộc Vân liền dẫn theo cung nữ bước vào, nhún người hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương."



"Miễn lễ, Mộc quý phi cứ tự nhiên."



Nàng mỉm cười, không nhanh không chậm ngồi xuống chiếc ghế ngay đó, một lát sau cung nữ của Trương Mộng Như cũng mang trà lẫn điểm tâm ra mời.



"Nghe danh Mộc quý phi đã lâu đến nay mới có cơ hội gặp mặt, chuyện ngươi chữa được bệnh cho Vương gia lần trước bổn cung thực sự vẫn rất tò mò."



"Nương nương quá lời rồi, thần thiếp chỉ là làm đúng chức trách của mình, hoàn toàn không có công lao gì to lớn."



Châu Mộc Vân khiêm tốn trả lời, miệng nói nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt lên người vị Hoàng hậu trước mắt mang theo đầy ý dò xét.



Trương Mộng Như kiếp trước chính là người được cha nàng nhận nuôi nhưng kiếp này nàng thực sự không có bất cứ một ký ức nào về cô ấy, đến cả chuyện hai người có quen nhau hay không Châu Mộc Vân cũng không biết được nên từng lời nói lẫn hành động đều phải cẩn thận.



"Ngươi đúng thật là khiêm tốn, lục cung to lớn như vậy chắc chắn sau này sẽ cần đến ngươi, bổn cung thực sự rất mong chờ."



Trương Mộng Như nhoẻn miệng cười, vừa nói vừa xoa lên chiếc bụng to tròn của mình, nhưng trái với sự mong chờ của ả thì Châu Mộc Vân lại thản nhiên đáp lời: "Đa tạ nương nương quá lời nhưng thần thiếp thực sự không có ý với lục cung, mong muốn lớn nhất của thần chỉ là được hầu hạ cho bệ hạ một cách chu đáo nhất."



Lời nói được thốt ra đã mang ý tứ rất rõ ràng, Châu Mộc Vân không có hứng thú với nơi này, thứ nàng muốn chỉ đơn giản là Tống Minh Viễn chứ không phải là quyền lực dưới một người trên vạn người như Trương Mộng Như, vả lại mục đích của nàng chính là rửa oan cho cha, chỉ cần lấy được tình cảm của y thì chắc chắn khi ấy nàng sẽ dễ dàng hành động hơn, Châu Mộc Vân vẫn là Châu Mộc Vân, không thể sống mãi dưới thân phận Chu Thanh Vân được.



Ả cười nhạt, ánh mắt bắt đầu tối sầm lại: "Mộc quý phi quả là một người đặc biệt, khó trách bệ hạ lại sủng ái ngươi."



Người có thể từ chối lời mời của mẫu nghi thiên hạ tính đến nay e rằng cũng chỉ có một mình nàng.



"Đa tạ nương nương quá khen."



Châu Mộc Vân mỉm cười, nán lại một chút để trò chuyện sau đó mới đứng dậy rời đi.



"Trời cũng không còn sớm, thần thiếp xin cáo lui."



"Ừm."



"Nương nương vạn phúc."



Chờ khi bóng dáng xinh đẹp khuất đi Trương Mộng Như mới đặt chén trà xuống, ánh mắt cơ hồ có chút tức giận. Nghiên Huyền thấy cảnh này liền sợ hãi lùi về sau, đang định đi ra ngoài thì giọng nói lạnh lẽo bất chợt vang lên: "Chuyện lần trước bổn cung kêu ngươi điều tra đã làm tới đâu rồi?"



Nàng ta nuốt nước miếng cái ực, tiến lên trước một bước rồi cung kính đáp lời: "Nương nương, vẫn chưa tìm thấy tung tích của Châu tiểu thư ạ."



"Ngươi nghĩ Mộc quý phi có phải Tiểu Vân không? Dung mạo ả ta thật sự rất giống muội ấy."



"Mộc quý phi bấy lâu nay rất ít khi ra khỏi Gia Cát phủ nên số người thấy mặt cô ấy cũng không nhiều, nhưng vài ngày trước nô tì có tra ra được ảnh khi mười sáu tuổi của quý phi, tuy không đẹp như bây giờ nhưng vẫn có một vài nét tương tự, chắc có lẽ khi dậy thì đã trổ mã."



Ngừng một lúc, Nghiên Huyền lại nói tiếp: "Vả lại nếu thực sự là tiểu thư thì không có lí nào lại không nhận ra nương nương, chỉ có thể là người giống người, nương nương đừng nghĩ nhiều."



Trương Mộng Như gật đầu, tuy lúc đầu thấy khuôn mặt ấy có hơi nghi ngờ nhưng muội muội của ả là một cao thủ bắn cung, nhìn biểu hiện từ cuộc tuyển tú khi trước chắc chắn không phải.



"Nhưng nương nương, Mộc quý phi đang được bệ hạ sủng ái, lỡ như..."



Ả đưa tay lên cắt ngang, đôi mắt sắc lẹm tỏa ra sát khí thật khiến người khác phải run sợ.



"Mộc quý phi bất quá cũng chỉ là một phi tần đắc sủng, nếu không có việc gì thì cứ mặc kệ nhưng một khi có bất cứ sự đe dọa nào, giết không nương tay!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK