• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Minh Viễn khẽ dời tầm mắt xuống nữ nhân đang đè trên người mình, khóe môi y nhếch thành một đường cong hoàn hảo, bàn tay siết chặt lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên hệt như tiếng gọi của tử thần.



"Đêm hôm khuya khoắt cớ sao lại xông vào phòng tắm của trẫm?"



"Bệ hạ, xin người tha tội chết... Là nô tì có mắt như mù, không biết đây là Thiên Minh điện của bệ hạ..."



Cả người Châu Mộc Vân run rẩy, ngàn vạn lần cũng không ngờ tới được mình lại đụng trúng y sau khi chạy trốn khỏi tên Vương gia kia.



Đúng là né cái xui này lại gặp cái xui khác!



Tống Minh Viễn nhướng mày, nhìn nữ nhân với một thân hắc phục trước mắt lại càng nghi ngờ hơn. Nàng đang nằm đè lên người y, tóc tai rũ rượi, y phục vì dính nước mà ướt hết một mảng, dính sát vào thân thể đang run lên từng cơn.



"Sao còn không đi xuống khỏi người trẫm?"



Y nghiến răng, nói xong liền tức giận nắm lấy cổ tay nàng, vốn định đẩy ra nhưng ngay sau đó Châu Mộc Vân liền đau đớn hét lên: “Á á á!”



Nàng trợn tròn mắt, cả người như bị rút sạch hết sức lực nhưng chỉ có thể mấp máy môi mà không nói được nên lời: “Bệ hạ… xin người tha mạng cho nô tì…”



Bàn tay phải bị phỏng của nàng vẫn chưa khỏi hẳn vậy mà khi nãy Tống Minh Viễn đã dùng sức rất mạnh mà bóp chặt nó, Châu Mộc Vân cắn chặt môi, do khi nãy đánh nhau một trận với Vương gia nên đã sớm sức cùng lực kiệt, đã thế còn bị Tống Minh Viễn kẹp chặt hai chân nên hoàn toàn không di chuyển được.



Kết thúc rồi sao? Không được, tâm nguyện của nàng… vẫn chưa được hoàn thành.



Tống Minh Viễn nhíu mày, vội vàng sờ lên tay nhưng cơn đau thoáng qua khi nãy đã biến mất, y tò mò nhìn cô nương năm lần bảy lượt xuất hiện trong giấc mơ của mình sau đó lại nhìn lên bàn tay phỏng rộp ấy, không suy nghĩ gì mà bế thốc nàng lên: "Thú vị thật, hóa ra ngươi là người duy nhất vẽ tranh mà Cao Lãng kể khi ấy. Mà còn một chuyện nữa, ngoài Mẫu hậu ra thì ngươi chính là người đầu tiên dám xông vào đây đấy."



"Á á á!"



Châu Mộc Vân đau đớn mở mắt ra, cứ tưởng mình đã bị y bóp chết nào ngờ lại bị ném thẳng lên giường nhưng sức lực của Tống Minh Viễn không hề nhẹ, cộng thêm với việc khi nãy đã trọng thương nên chỉ có thể cắn chặt môi để nén cơn đau xuống.



Cơ thể trần trụi trong phút chốc lọt vào tầm mắt nhưng còn chưa kịp nhìn thì nam nhân đã xoay một vòng, trên người lập tức bị bao lại bởi y phục màu xanh lam, ánh mắt sắc bén lần nữa xuất hiện khiến nàng sợ đến mức không nói nên lời.



“Nói mau, ngươi là ai?”



“Nô tì… là Chu Thanh Vân…”



“Ngươi không phải, rốt cuộc là ai phái ngươi tới hả? Lam Hạo Hiên sao, hay là Phạm Trì Vỹ?”



Tống Minh Viễn như mất khống chế mà lao tới bóp cổ Châu Mộc Vân nhưng đồng thời bản thân mình cũng thấy khó thở, chỉ đành buông nàng ra rồi thở hổn hển: “Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy?”



Y siết chặt tay, còn chưa kịp hiểu thì nữ nhân đang ngồi trên giường đã ôm ngực, vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt nàng.



“Không được, cha, mẹ, đừng bỏ con lại…”



“Minh Viễn…”



Châu Mộc Vân thốt lên từng chữ một cách khổ sở, tới hai chữ cuối cùng liền không chịu nổi mà ngã xuống, thân thể nhỏ bé hệt như một chiếc lá đã lụi tàn cứ thế rơi khỏi cây. Biểu hiện này rất giống với lúc hai người còn ở trong ngôi nhà nhỏ trên núi, nàng cũng nói những câu như thế rồi ngất đi.



“Lại là Minh Viễn, ngươi coi ta là thế thân của hắn à?”



“Bệ hạ, có chuyện lớn.” Cơn giận còn chưa kịp xuất hiện thì ngay lúc này một giọng nói lại vang lên, Tống Minh Viễn quay người, chỉnh trang lại y phục sau đó ra mở cửa, dùng cơ thể to lớn của mình để che đi cô nương đang nằm trên giường.



“Chuyện gì?”



“Có hắc y nhân tấn công Xuân Minh phủ, hắn dùng mê dược hạ gục lính canh gác sau đó xông vào tấn công Vương gia.”



Y khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo giờ đây lại xen lẫn một chút lo lắng: “Hoàng huynh sao rồi? Huynh ấy không sao chứ?”



“Vương gia không sao nhưng vì bị hạ mê dược nên ý thức của người có chút mơ hồ, thần nghi tên hắc y nhân đó chính là kẻ chúng ta gặp khi trước.”



Tống Minh Viễn lắc đầu, nói xong liền nhớ đến Châu Mộc Vân đang nằm bất tỉnh ở bên trong: “Không phải đâu, tên đó không đủ khả năng pha chế mê dược.”



“Vậy là ai chứ?”



“Tạm thời gác chuyện này sang một bên đi, lập tức truyền thái y tới coi bệnh cho Vương gia.”



“Dạ rõ.” Cao Lãng cung kính đáp lời sau đó biến đi nhanh như một cơn gió, không gian xung quanh trong nháy mắt yên tĩnh hẳn lại, chỉ còn mỗi tiếng lá cây xào xạc.



Tống Minh Viễn thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa sau đó chậm rãi bước đến bên giường. Y híp mắt, sờ tay vào bên hông Châu Mộc Vân liền thấy ngay một bình thuốc nhỏ.



“Quả nhiên là nó, tên hắc y nhân đó là ngươi à?”



Nhưng vừa nghĩ đến đây y liền cảm thấy không phải, sức lực nữ nhân này rất yếu, nếu là thích khách thì ai lại ngu ngốc tới mức cử nàng ta tới tấn công Vương gia chứ? Hoàng huynh của y tuy đang lâm bệnh nặng nhưng việc mất đi ánh sáng cũng dư sức giết chết nàng. Một người phụ nữ đến cả việc bắn cung cưỡi ngựa còn không làm được thì sao có thể làm như thế?



Tống Minh Viễn day day trán, ngay sau đó liền tiến tới, xé toạc y phục của Châu Mộc Vân ra, trên cơ thể nõn nà điểm xuyết lên những vết bầm nhỏ, ở ngực, ở bụng, và ở cả đùi đều có vết tích do Tống Tử Lam gây ra.



“Haiz, huynh quá tay rồi, đến giờ ta vẫn còn thấy đau này…”



***



Châu Mộc Vân bất tỉnh suốt một đêm dài, tới khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Mí mắt nàng còn chưa kịp mở hẳn thì những ký ức đêm hôm qua đã ùa về khiến nàng theo phản xạ ngồi bật dậy, lập tức ngó ngang ngó dọc nhưng đập vào mắt chính là dáng vẻ đang ngủ của Tống Minh Viễn.



“…”



Chuyện… Chuyện gì đây?



Hai người đang ngủ chung với nhau sao, còn ngủ trên một chiếc giường nữa?



Châu Mộc Vân đứng hình, hoàn toàn không ngờ được đêm qua mình lại chung chăn chung gối với vị Hoàng đế cao cao tại thượng này, mà lúc này mới thấy y đẹp trai thật, cảm giác lạnh lùng, đáng sợ tối qua đã không còn nữa, nhìn Tống Minh Viễn bây giờ cứ như một chú mèo con vậy, đáng yêu quá đi mất.



“Định nhìn trẫm tới bao giờ nữa hả?”



Nàng còn đang mải mê thưởng thức “mỹ vị trần gian” thì giọng nói quen thuộc chợt vang lên, nam nhân khi trước còn đang yên tĩnh nằm ngủ bây giờ đã mở mắt, ném cho nàng một ánh nhìn đáng sợ.



“Á á á! Bệ hạ, người tỉnh khi nào vậy?”



“Ngay khi ngươi mới vừa động đậy.”



Nói tới đây sắc mặt y liền nghiêm lại, nhanh chóng ngồi dậy rồi khôi phục dáng vẻ xa cách thường ngày: “Bây giờ nói được rồi chứ? Ngươi rốt cuộc là ai, tại sao đêm qua lại tấn công Vương gia?”



Châu Mộc Vân sững người, thứ áp lực này, tại sao lại kinh khủng đến vậy? Nàng nuốt nước miếng cái ực, sợ hãi nhích người về sau, thật không ngờ được nhất cử nhất động của mình lại bị y phát hiện ra.



Đến nước này Châu Mộc Vân cũng biết mình không thể giấu được nữa, chỉ đành e dè kể lại chuyện xảy ra ở vòng thi cuối cùng và kế hoạch của mình nhưng tất nhiên không kể việc mình đã chủ động làm phỏng tay.



“Ngươi có thể chữa bệnh cho Vương gia?”



“Dạ phải, khi trước nô tì có học qua một chút y thuật, phát hiện bệnh của Vương gia không nghiêm trọng lắm, chỉ cần châm đúng các huyệt làm tê liệt thị giác thì chắc chắn sẽ trở lại bình thường.”



Nói tới đây nàng liền nở một nụ cười tự tin như thể trong phần thi này nàng đã nắm chắc phần thắng. Thuở còn học đại học Châu Mộc Vân chính là thủ khoa trường đại học y dược hàng đầu cả nước, học song song cả y học cổ truyền và y học hiện đại nên những thứ này chính là sở trường của nàng.



Tống Minh Viễn lúc đầu còn hơi nghi ngờ nhưng thấy ánh mắt của Châu Mộc Vân liền không nghĩ nhiều nữa, ấy vậy mà vẫn căn dặn kĩ càng: “Trẫm sẽ tha cho ngươi lần này nhưng nếu ngươi làm tổn hại tới Vương gia dù chỉ là một cọng tóc của huynh ấy thì trẫm nhất định sẽ xé xác ngươi, có nghe chưa hả?”



“Bệ hạ yên tâm, nô tì sẽ không làm người thất vọng.”



Châu Mộc Vân nhoẻn miệng cười, tuy nói vậy nhưng thực chất lại đang lên một kế hoạch vô cùng “bỉ ổi”, cái tên Tống Tử Lam đó, kiếp trước lẫn kiếp này đều luôn đối địch với nàng nên không thể cứ thế bỏ qua được.



Hắn là một người tốt nhưng tính tình lại vô cùng kỳ quặc, đối với em trai mình thì yêu thương hết mực nhưng cứ thấy nàng là lại buông những lời rất khó nghe, ở thời này được làm Vương gia lại tẩn nàng một trận thừa sống thiếu chết nên cũng phải trả lại đôi chút.



“He he, chờ đó đi. Ơ mà khoan đã, vết thương của mình?”



Nhớ tới đây Châu Mộc Vân liền cúi người xuống xem, phát hiện y phục lúc đi đã biến mất mà thay vào đó là y phục của Tống Minh Viễn, nó hơi rộng so với cơ thể nàng nhưng lại vô cùng thoải mái, mùi hương nhẹ nhàng đó len lỏi vào từng chân răng kẽ tóc, thân thuộc quá đi mất.



Nhưng ngay sau đó Châu Mộc Vân lại lấy hai tay che người mình lại, ngại ngùng lùi về sau: “Bệ hạ, người… người cởi đồ của nô tì sao?”



Tống Minh Viễn sững người, nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác rồi ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ, tại lúc đó trên người ngươi có vết thương nên trẫm mới cởi ra để bôi thuốc.”



Nếu để ý kĩ sẽ thấy mặt y hơi ửng đỏ nhưng vì sợ mất hình tượng nên vẫn cố giữ bình tĩnh, nhớ lại “khung cảnh” khi ấy Tống Minh Viễn vẫn không khỏi ngượng ngùng, nhưng phải thừa nhận rằng nữ nhân này khá đẹp, không những khiến y không còn mơ thấy những giấc mơ kì lạ kia mà còn mang tới cho y một cảm giác rất quen thuộc.



“Mà ngươi cũng mau mau trở về đi, đợi trời sáng thêm nữa sẽ gặp rắc rối to đấy.”



Ngay khi Tống Minh Viễn dứt lời một đôi môi mềm mại liền đặt lên má y, thân ảnh nho nhỏ cứ như một cơn gió, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi Thiên Minh điện.



Y thẫn thờ sờ tay lên mặt để hồi tưởng lại cảm giác khi nãy, ngay sau đó liền bật lên tiếng cười khẽ: “Ha, thú vị thật…”



Không ngờ có một ngày lại bị nữ nhân “cưỡng hôn” như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK