Nàng khẽ nhíu mày, "ưm" một tiếng rồi hốt hoảng ngồi dậy, nào ngờ cơn đau từ đỉnh đầu truyền tới khiến nữ nhân trên giường chợt cau mày, không chịu nổi mà nằm phịch xuống.
"Chuyện gì đây? Chẳng lẽ mình chết rồi à? Đang ở thiên đường sao?"
Vừa nói xong Châu Mộc Vân đã trợn tròn mắt nhưng sau đó lại lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không thể tin được. Nàng vẫn còn nhớ rất rõ mình mới vừa xảy ra tai nạn, bản thân thì bị chiếc xe ô tô đè lên, vậy tại sao đùng một cái lại xuất hiện ở đây rồi?
Nhắm mắt lại một hồi nàng cuối cùng cũng nhớ ra được hết, khi ấy là sáu giờ ba mươi tối, trên con đường cao tốc dòng xe đi tấp nập khiến thành phố phồn hoa trở nên nhộn nhịp và đông đúc lạ thường, Châu Mộc Vân cũng lái chiếc xe của bạn trai mình nhưng đang đi được nửa đường thì bị hoa mắt, chóng mặt, mà cùng lúc ấy một chiếc xe tải cũng từ đâu lao tới đâm thẳng vào xe nàng.
Cơ thể nhỏ bé lẫn chiếc ô tô trong nháy mắt bị lật tung lên trời, một giây sau liền rơi cái "rầm" xuống đất, bản thân mình bên trong thì bị va đập mạnh đến mức chảy máu đầu, thứ chất lỏng màu đỏ thẫm cứ thế chảy ra thấm ướt cả một mảng áo. Mắt nàng rưng rưng, một tay giữ chặt lấy bụng, tay còn lại với ra để cầu xin sự giúp đỡ từ người khác, đôi môi bị cắn đến bật cả máu, mấp máy mãi vẫn không nói nên lời.
Nghĩ tới đây Châu Mộc Vân lập tức bịt chặt hai tai mình lại, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Cảm giác khi nãy một lần nữa quay trở lại khiến nàng đau đến xé cả ruột gan, nếu đã chết rồi thì tại sao nó lại chân thực đến vậy?
Thoạt đầu nàng đã nghĩ mình đang ở thiên đường nhưng suy nghĩ ấy lập tức bị bác bỏ, bởi lẽ thiên đường hồi nhỏ Châu Mộc Vân hằng mơ ước không giống như thế này.
Chỗ Châu Mộc Vân đang nằm hiện tại lại vô cùng tồi tàn, có chết cũng không thể tin đây là nơi mình ước ao khi còn nhỏ được. Ngoài một chiếc giường gỗ mục nát đang nằm ra thì cũng chỉ còn một cái bàn gỗ, một chiếc ghế và hai cái ly sứ có khắc hình rồng. Nhưng nếu không phải thiên đường thì là đâu chứ? Có được cứu khỏi vụ tai nạn đó thì đáng lý ra phải đang ở trong bệnh viện chứ không phải một chỗ như thế này.
Châu Mộc Vân còn đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man của mình thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân bình bịch, nàng cố nén cơn đau rồi ngồi dậy sau đó cảnh giác thu mình lại trong góc giường.
Một mùi hương thoang thoảng tựa hoa nhài len lỏi vào căn nhà gỗ nhỏ bé, đưa theo cả vị nắng giòn tan xuất hiện mỗi sớm mai. Một nam nhân với bộ y phục màu trắng bước vào, trên tay là thau nước ấm đang tỏa khói nghi ngút. Châu Mộc Vân sững người, nhìn người trước mắt như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.
Người này có một làn da ngăm với mái tóc đen dày được búi lên trên đỉnh đầu, cố định bằng một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ, mắt phượng mày ngài càng điểm lên khuôn mặt sắc sảo một nét đẹp không thể tả, nhưng càng đặc biệt hơn đó là người này chính là người mà nàng đã từng chăn ôm gối ấp suốt nhiều năm trời.
“Minh Viễn… Anh… anh…”
Đôi mắt Châu Mộc Vân rưng rưng, khuôn mặt không khỏi hiện lên nét sửng sốt và kinh ngạc nhưng còn bất ngờ hơn vì chẳng hiểu sao hôm nay Tống Minh Viễn lại ăn mặc lạ lùng như thế, đã thế còn để kiểu tóc không khác gì như mấy nam nhân trong phim ngày xưa.
Mà đối phương ngay khi nghe thấy liền nhíu mày, còn chưa kịp nói thì cô nương nằm trên giường bỗng ngồi dậy, lao tới ôm chầm lấy y. Hưng Kiệt giật mình, ngay lập tức đẩy Châu Mộc Vân ra rồi ép sát nàng vào tường, đôi bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ nàng đã thế đôi mắt còn đục ngầu trông rất đáng sợ: “Ngươi là ai hả? Là do tên nào phái tới?”
“Ưm… Anh sao vậy…”
Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, ngay lập tức cào tay y với hy vọng sẽ được thả ra nhưng hoàn toàn vô dụng vì sức lực nam nhân lớn hơn nữ nhân rất nhiều. Khuôn mặt nàng chỉ trong vài giây đã trắng bệch vì thiếu dưỡng khí, mấp máy môi mãi mới nói lên lời: “Thả em ra… Là em, là em mà…”
“Ngươi đang nói gì vậy hả? Mau khai ra, rốt cuộc ai phái ngươi tới, chuyện bị ngất ở trong rừng cũng là dàn dựng cả đúng không?”
Châu Mộc Vân quả thực là oan đến không muốn trả lời nữa, chỉ muốn đẩy người này ra nhưng sức lực nàng đã không còn, chân tay cũng vì thế mà mềm nhũn, một giây sau liền ngất đi do thiếu không khí.
“Rầm!”
Thấy bóng dáng nhỏ bé đang nằm rạp ra sàn Hưng Kiệt liền chậm rãi dời ánh mắt xuống, khuôn mặt không hề có biểu cảm gì đặc biệt mà trông nó lạnh lùng, vô cảm đến đáng sợ.
“Người này… rốt cuộc là ai đây?”