• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau khi chính sách được ban hành, thì các ngành nghề đều vô cùng không ổn định, tuy nhiên chỗ tụi mình vẫn khá ổn. Do thực hiện việc chuyển đổi trước một bước, làm gia sư ưu tú cho các gia đình, nên các đối tượng khách hàng cũng khác nhau.” Nói đến việc này thì chỉ có thể thở dài: “Công ty bên cạnh, toàn bộ đội dự án AI, hơn 600 người đều bị sa thải.”

Chung Ức và đồng nghiệp đang ngồi đối diện nhau ăn cơm tại nhà hàng, trò chuyện về tình trạng sa thải nhân viên nghiêm trọng của các ngành liên quan. Bỗng màn hình điện thoại sáng lên trong một giây rồi hiện cuộc gọi nhỡ, khi nhìn đến cái tên, cô mới nhận ra rằng hình như mình đã quên mất việc gì đó.

“Sao thế?” Đồng nghiệp cũng phát giác thấy.

Chung Ức bấm mở Wechat, vừa mỉm cười vừa gõ chữ: “Không sao, tôi sực nhớ ra có lẽ chú chó săn lông vàng ở nhà đã tỉnh rồi, không biết đồ ăn chuẩn bị cho “nó” có đủ ăn hay không?”

“Cô nuôi thú cưng rồi à?” Đồng nghiệp quay đầu, muốn rướn người lên nhìn: “Trông thế nào, cho tôi ngó cái xem nào.”

Chung Ức nhún vai cười, lắc đâu nói: “Để lần tới, tôi đưa “nó” theo nhé.”

Trên Wechat, Chung Ức đã bình luận về hành động của anh: “Cúp máy sau một hồi chuông, sẽ bị em coi là cuộc gọi rác đó.”

Từ Án Viễn lập tức trả lời: “Anh sợ làm phiền em…”

Anh lại nói: “Anh nhắn tin cho em nhưng không thấy em trả lời.”

Chung Ức bật cười: “Tập huấn cả buổi sáng, còn anh chắc ngủ no luôn rồi nhỉ?”

Anh rất có ý thức của một người bạn trai: “Mệt thì đừng lái xe, tối nay anh đến chỗ Chu Phàm Tần đón em.”

Cô vui vẻ đáp: “Dạ, bạn trai.”

Tuy không thể nhìn thấy chữ bên kia đang gõ là gì, nhưng Chung Ức có thể tưởng tượng ra vành tai đang dần chuyển sang màu đỏ của anh. Cô ra màn hình chính của điện thoại, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ rồi bấm vào tài khoản Penguin đã lâu không dùng của mình, lại phát hiện ra có thông báo đăng nhập ở nơi khác. Sau khi đăng nhập lại, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là biệt danh trên hộp thoại trên cùng: Đây là Từ Án Viễn, bạn trai của tôi.

Kiểu đặt tên xấu hổ gì thế này? Điều khiến Chung Ức bất lực đến bật cười đó là Từ Án Viễn đã đăng nhập vào tài khoản của cô, rồi tự giả vờ là cô để nói chuyện với chính mình.

Cô: “Từ Án Viễn em cảm thấy dáng người anh thật đẹp lại còn dễ thương nữa.”

Anh: “Anh biết mà.”

Cô: “Em thích anh nhiều lắm.”

Anh: “Ừm, anh biết rồi.”

Cô: “Phải luôn ở bên nhau đấy nhé, không được chia tay đâu.”

Anh: “Không chia tay, em yên tâm.”

Cô: “Vậy sau này chúng ta làm đám cưới nhé?”

Anh: “Được, anh nghe em.”

“Này, rốt cuộc là cô đang làm gì thế?” Đồng nghiệp gõ tay lên bàn hai cái, nhìn cô với vẻ khó tin: “Trước giờ tôi chưa từng thấy cô như vậy, nhìn cái gì mà cười tươi thế này? Chẳng có nhẽ chú chó săn lông vàng nhà cô lại biết gọi video cho cô?”

“Chú cún lông vàng nhà tôi ngốc lắm, uổng công có cái đầu to to.” Chung Ức lướt qua lịch sử trò chuyện mấy lần, lại càng muốn cười tươi hơn: “Tuy nhiên lại rất ngoan ngoãn và đáng yêu.”

Chính chủ Chung Ức đăng nhập vào tài khoản Penguin của mình: “Em muốn xem múi bụng.”

Sau khi nhắn tin, cô ngồi chống cằm chờ phản hồi của anh, đồng thời hồi tưởng lại một số cảnh tối qua. Từ bạn thân trở thành bạn trai, anh háo hức muốn tuyên bố chủ quyền, rồi nhất quyết bảo cô kết bạn với tất cả với các tài khoản của anh, hơn nữa còn đặt lên vị trí yêu thích đầu tiên. Chung Ức cũng cho anh biết các tài khoản cùng mật khẩu của mình, để xoa dịu trái tim vừa vụng về vừa đáng yêu đó.

“Làm tôi tò mò về chú chó săn lông vàng nhà cô quá.” Đồng nghiệp lộ ra vẻ hứng thú: “Gửi anh cho tôi ngắm cái coi.”

“Nhìn “nó” rất dữ tợn, e là sẽ làm cô sợ.” Chung Ức nói: “Tôi nhớ là cô khá sợ chó mà, phải không?”

“Ừm, vì vừa rồi nghe cô nói nó đáng yêu, nên tôi mới muốn nhìn.” Đồng nghiệp cong môi, nói: “Nhưng nếu dữ quá, thì tôi không xem đâu.”

“Vẻ bề ngoài thì dữ, nhưng tính tình lại rất hiền lành.” Cô mỉm cười: “Trong mắt tôi thì là dễ thương nhất.”

Sau đó, Chung Ức và đồng nghiệp tán gẫu thêm vài câu, đến khi nhìn lại điện thoại thì tin nhắn của Từ Án Viễn đã hiện lên: “Bây giờ sao?”

Cô nói như một “tay đểu cáng”: “Đúng thế, muốn nhìn anh luôn bây giờ, không tiện hả?”

Anh đáp lại rất nhanh: “Không phải, đúng lúc anh đang tắm.”

Chung Ức chớp mắt, ngay khi hơi nóng đang phả lên mặt cô, thì Từ Án Viễn lại ngập ngừng: “Chỉ nhìn… Múi bụng thôi sao?”

“Không đúng, tôi cảm thấy không đúng lắm, chắc chắn không phải cô đang nhìn thú cưng, mà là nhìn cái khác chứ gì?” Đồng nghiệp vặn nắp chai nước, ngẩng đầu nhấp vài ngụm, rồi nói: “Phim gì thế hả, tôi cũng muốn xem.”

“Không phải đâu.” Chung Ức lập tức áp màn hình điện thoại vào ngực, đôi mắt tròn thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, ngại ngùng, cô chớp mắt hai cái rồi lại mỉm cười.

“Nụ cười của cô rõ ràng là không bình thường chút nào.” Đồng nghiệp tặc lưỡi, bất ngờ lại gần cô, hỏi: “Cô có dùng “đồ chơi” không?”

“Đồ chơi gì?”

“Đồ chơi cho người lớn chứ còn gì nữa.” Đồng nghiệp xua tay, giọng điệu mờ ám: “Để tôi giới thiệu cho cô một món, cho cô trải nghiệm cảm giác còn “mạnh mẽ” hơn cả bạn trai nữa.”

Chung Ức đau khổ xoa xoa trán, chủ đề câu chuyện của hai người lại xoay quanh những món “đồ chơi” thêm một lúc. Cô lơ đãng cầm đũa gẩy cơm, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh đôi mắt, đôi môi ẩm ướt và nóng bỏng của anh tối qua, cùng cả đường cong khiến cô mê mẩn và hình ảnh trong làn sương mờ khi nãy nữa…

Cuối cùng, cô có chút tự mình làm khổ mình mà thở dài: “Đột nhiên nhớ chú chó săn lông vàng nhà tôi quá.”

…..

Dưới ánh đèn, Chu Phàm Tần đang sửa lại những câu mà ngày hôm nay mình làm sai, Chung Ức nhìn thời gian, rồi chậm rãi cầm túi xách đứng lên: “Ngày mai không cần học bù, nên em tự sắp xếp thời gian nhé, tối thứ ba tuần tới cô sẽ kiểm tra những kiến thức học trong tuần này, nên nhớ phải sửa lại những câu làm sai cho cẩn thận đó.”

“Em muốn đi xem phim!” Chu Phàm Tần đột nhiên lên tiếng, làm cô nhớ tới chú “thú cưng” nhỏ nào đó đang vẫy đuôi: “Cô tiểu Ức, chỗ mẹ em có vé, chúng ta cùng đi xem được không?”

Chung Ức ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc kính bơi màu đen được đặt giữa giá sách, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc kỳ lạ: “Sao không rủ anh Viễn mà em yêu quý nhất đi cùng?”

“À, không.” Chung Ức tự sửa lại: “Người mà em yêu quý nhất phải là Tống Thiến Vũ mới đúng.”

Cậu nhóc đột nhiên nhảy dựng lên, muốn giải thích điều gì đó, lọt vào tai trái rồi lại đi ra tai phải của cô, sau đó đứng lên đưa mu bàn tay gạt tấm rèm, từ tầng mười sáu nhìn ra ngoài chỉ có những ngọn đèn nhỏ xíu dưới mặt đất.

“Ngày mai Tống Thiến Vũ có tiết học thêm, nên không thể đi.” Chu Phàm Tần huyên thuyên không dứt: “Em cũng đã hỏi anh Viễn rồi, nhưng anh ấy nói ngày mai có hẹn, không thèm để ý đến thằng nhóc là em đâu.”

Chung Ức gật đầu, đã hiểu: “Vậy nên cô đã trở thành lốp dự phòng có cũng được mà không có cũng được của em đúng không? Người mà em hỏi cuối cùng là cô?”

Chu Phàm Tần căng thẳng mím môi, năm ngón tay siết chặt gấu quần, nói: “Không phải, vì không có ai chơi với em, nên em cũng chỉ hỏi ba người thôi ạ.”

Động tác đeo túi xách của Chung Ức khựng lại, ánh mắt cô rơi trên gương mặt cậu, cuối cùng khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ: “Cô đùa em thôi, lốp dự phòng thì đã làm sao, nếu em đã hẹn thì cô sẽ đi.”

“Thật không ạ?” Chu Phàm Tần ngước lên hỏi.

“Chuẩn bị thêm một vé nữa nhé.” Cô đưa ngón tay gõ lên trán cậu, mỉm cười nói: “Cô và anh Viễn của em sẽ đi cùng em.”

……

Chung Ức đang định gọi cho Từ Án Viễn, nhưng khi đi qua vài bồn hoa và bãi cỏ, thì cảnh tượng trước mắt đã khiến cô khựng lại. Thật không ngờ trong khu nhà mà Chu Phàm Tần sống, lại có thể chứng kiến cảnh ai đó bị người khác bắt chuyện.

Cơn gió nóng lười biếng đẩy những đám mây xám xịt về bên kia bầu trời, trong bóng đèn dưới mây, người đàn ông đội mũ bảo hiểm ngồi trên xe mô tô. Trước mắt anh là hai cô gái trẻ, còn anh thì vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, khi anh hơi nghiêng đầu, hai cô gái trẻ cũng nhìn theo, Chung Ức chầm chậm tiến lại gần, còn mỉm cười với họ.

Sau khi các cô gái rời đi, cô đón lấy chiếc mũ bảo hiểm vừa nghiên cứu vừa nghe anh lên tiếng giải thích trước: “Bọn họ hỏi anh chiếc xe này bao nhiêu tiền.”

“Ồ, vậy anh đã nói cho người ta biết chưa?”

“Ừm, nói rồi.”

Chung Ức ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt phản chiếu ánh đèn kia, anh từ từ đưa mặt lại gần, cảm thấy hàng mi đen dày ấy đang lay động, cô mới khẽ mỉm cười, hỏi: “Tối nay ăn gì thế?”

“Cơm lươn.” Đôi mắt Từ Án Viễn dần mở to khi cô tránh mặt đi, bèn thành thật trả lời: “Súp bò viên rong biển.”

“Gọi về nhà hả?”

“Không, anh tự nấu.”

Từ Án Viễn không tự chủ được mà duỗi hai tay ra, ôm cô vào lòng, Chung Ức thuận thế tiến lên, đứng kẹp giữa hai chân anh.

Cô mỉm cười: “Dì Lưu từng nói với em rằng anh và bề ngoài chẳng liên quan gì với nhau, trông thì có vẻ như không biết làm gì hết, nhưng thực ra còn giỏi nấu nướng hơn cả dì ấy.”

“Mẹ anh miêu tả về anh như vậy với em sao?” Từ Án Viễn cau mày bất mãn: “Trước đây, việc cơm nước trong nhà đều do anh lo, còn bà ấy thì ngày nào cũng ăn xong là lăn trên sofa lướt điện thoại, bà ấy mới là người trông có vẻ chẳng biết làm gì thì có.”

Chung Ức khẽ nắm cánh tay anh, lắc lắc: “Đúng thế, khi đó nghe dì nói xong, em đã cảm thấy anh thật giỏi.”

“Cũng tạm thôi.” Từ Án Viễn đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên mũi cô, rồi ho khan một tiếng: “Cũng chỉ biết nấu có hơn bốn mươi món ăn thôi mà.”

Cuối cùng, còn bổ sung thêm một câu: “Và hai mươi món đồ ngọt tráng miệng nữa.”

Trên mặt cô lộ ra ý cười, ngón tay chậm rãi trượt xuống cẳng tay anh, lướt đến lòng bàn tay đang đeo găng xe máy màu đen, cuối cùng là móc lấy ngón trỏ của anh: “Vậy lần sau nấu cho em ăn nhé.”

Từ Án Viễn không kìm được nữa bèn cúi người hôn lên môi cô, hai người đứng dưới gốc cây hôn nhau vài phút, Chung Ức lại nói chuyện ngày mai đi chơi cùng Chu Phàm Tần. Anh yên lặng lắng nghe, rồi cúi xuống nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người, cùng vòng cung đưa đi đưa lại, đã khiến trái tim anh rung động, chỉ cần là cô yêu cầu, thì anh đều sẽ đồng ý.

……

Với sự giúp đỡ của Từ Án Viễn, Chung Ức đội xong mũ bảo hiểm rồi ngồi lên yên sau, cô vừa mới túm gấu áo của anh thì anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo về phía trước: “Ngồi sát vào, rồi ôm chặt lấy anh.”

Chung Ức siết chặt vòng tay, sức lực ấy khiến hô hấp Từ Án Viễn đình trệ, cả người cô áp sát vào lưng anh, vừa khít, cô mỉm cười nói: “Ôm chặt rồi nè.”

Cái chạm mềm mại sau lưng đã khiến nhiều cảnh tượng tuyệt vời đêm qua dần dần hiện lên trong tâm trí, Từ Án Viễn nghiêng người về phía trước, hai tay nắm chặt tay lái: “Ừm, đi thôi.”

Chiếc mô tô màu đen phát ra âm thanh mạnh mẽ, xuyên qua đường hầm ánh sáng, xuyên qua thế giới ồn ào xa hoa, lái đến một góc yên tĩnh của thành phố.

Khi đến một công viên nhỏ, bên bãi cỏ rộng lớn có một cái hồ, ánh đèn lung linh ven đường, cùng làn khói mỏng trên mặt hồ đã tạo nên bầu không khí có chút hoang vắng. Cũng may là có ánh trăng sáng trong veo, bầu trời sao như được trang trí bởi những viên kim cương xinh đẹp, và cả anh bạn trai đang nắm tay cô thật chặt nữa… Nó đã khiến Chung Ức cảm thấy rằng đây chính là một địa điểm hẹn hò tuyệt vời.

Từ Án Viễn trải chiếc áo khoác đen trên bãi cỏ, rồi dẫn cô ngồi xuống, anh ngồi sau lưng, ôm cô vào lòng, sau đó xịt thuốc chống muỗi cho cô từ trái qua phải.

“Trên chân cũng cần.” Chung Ức duỗi thẳng chân ra, anh vươn tay xịt thuốc chống muỗi vào mắt cá chân và ống quần jeans của cô.

“Cổ cũng cần nữa.” Cô nghiêng người trong vòng tay anh, hơi kéo cổ áo xuống, hướng chiếc cổ trắng nõn mảnh mai lên. Động tác của Từ Án Viễn hơi dừng lại, một tay anh nâng cổ cô, hướng miệng bình xịt đến vùng da trắng trẻo, rồi bấm xịt hai cái, sau đó Chung Ức lập tức vươn tới hôn lên mặt anh một cái.

Lúc này, tiếng ve kêu đã được khuếch đại.

“Anh thật chu đáo.” Chung Ức không do dự khen ngợi: “Anh là người bạn trai tốt nhất mà em từng gặp.”

Bàn tay của Từ Án Viễn bỗng dồn lực, Chung Ức kêu lên một tiếng, cô nghe thấy anh nghẹn ngào hỏi: “Em đã từng có mấy người bạn trai rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK