Tiết trời về đêm vẫn oi ả, Chung Ức ngước nhìn những đám mây bông xù trên bầu trời, chân vừa bị trẹo, thì người đang dắt cô bên cạnh lập tức siết chặt, đỡ vai cô để kiểm tra tình hình.
Từ Án Viễn cúi đầu hỏi, nhưng lại chỉ nghe thấy một tiếng xuýt xoa khe khẽ.
“Sao thế?” Anh ngạc nhiên lên tiếng.
Cô cầm tay anh khẽ lắc, cố ý bắt lỗi: “Tại anh, làm em bị trẹo chân.”
Anh trầm ngâm: “Cái này… Cũng trách anh được hả?”
“Ừm.” Chung Ức ngoan ngoan chui vào lòng anh, có một người qua đường trước mặt đi tới, nở nụ cười ái muội nhìn bọn họ đứng dưới bóng cây: “Anh không bảo vệ em cẩn thận.”
“Được rồi.” Từ Án Viễn chủ động nhận lỗi, cánh tay anh chạm vào đường cong ở chân cô, nhưng Chung Ức lại quay người né tránh, rồi đưa ngón trỏ chọc lên lưng anh: “Cõng em, cõng em.”
Từ Án Viễn ngồi xổm trên mặt đất, cô tựa vào lưng anh, cảm giác thế giới trước mặt đột nhiên mở ra, hóa ra tầm nhìn ở độ cao trên một mét tám mươi lại tuyệt vời đến vậy.
“Em không nặng chứ?” Chung Ức nhéo dái tai anh, cúi xuống gần hơn, nhỏ giọng thì thầm.
“Nếu anh nói là em nặng thì em có đánh anh không?”
“Có.”
Từ Án Viễn tự ý thức ngậm chặt miệng lại.
Bàn tay đang khoác ở cổ Từ Án Viễn của Chung Ức dần dần trở nên không ngoan, cô chạm vào cơ ngực và xương quai xanh của anh, nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng “sự trêu chọc” sau lưng và trước ngực, chỉ đành hít sâu một hơi, rồi tăng nhanh tốc độ, ra khỏi công viên đi về nhà.
“Đừng đi nhanh như vậy.” Chung Ức cằn nhằm một câu, anh nghe lời giảm tốc độ.
Trong cơn gió nhẹ, Chung Ức bắt đầu mở ra câu hỏi mới: “Gần đây ngành Giáo dục và đào tạo tụi em sa thải rất nhiều nhân viên, anh có biết không?”
Từ Án Viễn hơi nâng người cô lên cao, đáp: “Biết.”
“Vốn dĩ cơ sở của bọn em không bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại cũng đang bắt đầu sa thải nhân viên rồi.” Cô nghiêng đầu tựa vào cổ Từ Án Viễn, phả hơi nóng lên da anh: “Thực ra em đã từng nghĩ đến việc năm tới có nên từ chức về nhà hay không, dù sao đối với bọn em thì thi công chức vẫn có ưu thế hơn.”
“Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Vốn dĩ nghĩ xong rồi, nhưng bây giờ lại cảm thấy là chưa.”
Anh có thể nghe ra sự do dự về tương lai của cô, nếu lúc này mà bảo cô ở lại là quá ích kỷ, Từ Án Viễn hy vọng cô có thể làm những điều mà mình thích, giống như khi cô đứng trên bờ, không chỉ một lần mỉm cười với anh, nói: “Từ Án Viễn em thích dáng vẻ khi bơi của anh.”
Từ Án Viễn nói: “Bất luận em đưa ra quyết định thế nào thì anh vẫn sẽ ủng hộ em.”
Người phía sau trầm mặc một hồi, sau đó hơi thở ấm áp lại truyền đến bên tai, Chung Ức nhẹ giọng lên tiếng: “Cho dù quyết định ấy có thể khiến chúng ta phải xa nhau, thì anh cũng vẫn ủng hộ sao?”
“Xa nhau chỉ là khoảng cách, còn trái tim thì không.”
Cô mỉm cười: “Xa lâu rồi trái tim cũng sẽ xa nhau thôi.”
Từ Án Viễn cõng cô dừng bên một cột đèn, đôi mắt Chung Ức mơ màng, tiếp tục nói: “Sau khi ba qua đời, mẹ em luôn muốn bù đắp phần tình cảm của ba cho em, cho dù có người thích bà ấy ở bên cạnh, thì mẹ em cũng muốn đợi việc của em xong xuôi, mới cân nhắc đến hạnh phúc của bản thân. Hơn nữa…”
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh đèn bật sáng, dưới mi mắt cô có một lớp bóng mờ.
“Hơn nữa, năm đó khi nhà em xảy ra chuyện, gia đình anh đã giúp đỡ rất nhiều, em luôn cảm thấy anh thật tốt, khoảng thời gian này em cũng vô cùng vui vẻ, hạnh phúc, vì vậy…”
“Anh sẽ không đồng ý đâu.”
Từ Án Viễn bình tĩnh cắt đứt lời cô: “Nếu muốn chia tay, trừ phi em phải nhìn thẳng vào mắt anh và nói em không yêu anh.”
“Em…”
“Em có nói cái gì cũng vô dụng thôi, anh sẽ không gật đầu đâu.”
Chung Ức vỗ lên vai anh, cố gắng xuống đất, nhưng cánh tay anh càng kẹp chặt hai chân cô, như thể sợ cô chạy mất vậy, khiến Chung Ức không khỏi cười khổ: “Thả em xuống, nếu không em sẽ giận thật đó.”
Sau khoảng ba giây, Từ Án Viễn chậm rãi ngồi xổm xuống, sau khi chắc chắn hai chân cô đã chạm đất, thì anh mới buông ra. Chung Ức cảm động trước những chi tiết nhỏ như vậy, còn chưa lên tiếng anh đã nắm lấy tay cô, bình tĩnh nhìn cô.
Cô nói: “Em có cái này cho anh.”
Anh đáp: “Nếu anh buông em ra, em lại chạy mất thì phải làm thế nào?”
“Em đâu có chạy nhanh bằng anh, rồi anh lại vác em lên vai đánh vào mông em cho xem.”
Từ Án Viễn trầm mặc chốc lát: “Anh không nỡ đánh em.”
Chung Ức vòng cánh tay còn lại ôm anh, đôi mắt cong cong thành vầng trăng khuyết: “Vậy tối nay chúng ta thử nhé.”
Anh hơi nhướng mày, khó hiểu nhìn cô: “Thử cái gì?”
Cô nắm tay anh, chạm nhẹ vào eo gần mông mình, rồi rung vai bật cười: “Thử đánh vào đây của em này.”
Từ Án Viễn khẽ thở dài, chậm rãi ôm cô vào lòng, Chung Ức cũng ôm anh, dỗ dành “kê đơn thuốc” cho chú chó săn lông vàng: “Không chia tay, anh đẹp trai như vậy, dáng người đẹp, lại dai sức, thì tại sao em có thể chia tay chứ?”
“…”
“Điều em định nói là, em muốn đưa anh về nhà, chính thức giới thiệu với mẹ em và chú Dương rằng đây là người đàn ông mà em muốn kết hôn.”
…..
Nửa tháng sau, có một đồng nghiệp xin từ chức, để chuẩn bị về quê thi công chức và kết hôn, mọi người quây quần bên bàn ăn, uống vài ly rượu và nói đủ thứ chuyện, từ chính sách ngành, giá nhà đất, tiền lương, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu rồi đến chuyện vất vả nuôi nấng con cái.
Chung Ức nghe xong thì rất buồn, cô nhớ vào ngày tốt nghiệp, các bạn cùng nhau nâng ly chúc mừng, kể cho nhau nghe những ấn tượng cùng những lời trong lòng muốn nói. Sau những buổi tụ tập ồn ào và vui vẻ ấy, thứ còn lại chỉ là sự tiếc nuối cho tương lai cùng nỗi trống rỗng, cô không muốn chia ly.
Do tâm trạng u ám, nên Chung Ức đã uống thêm vài ly, rồi dựa vào bàn xem điện thoại, Hiểu Giang đang trong cuộc nói chuyện bỗng đưa mắt nhìn sang, sau khi đổi vài chỗ ngồi rồi nhẹ nhàng đẩy vai cô, nhỏ giọng nói: “Say rồi à, bạn trai cô có đến đón không?”
“Có.” Chung Ức gật đầu chậm rãi nhưng dứt khoát, cô cứ thế đưa điện thoại cho Hiểu Giang, khiến đối phương không hiểu, nghiêng người nhìn vào màn hình, cuối cùng cũng biết ý đồ của cô.
“Trả lời thế nào?” Hiểu Giang huých khuỷu tay vào cô.
Chung Ức khoanh tay trên bàn, chống cằm cười ngọt ngào: “Từ Án Viễn, em thích anh.”
“…”
Hiểu Giang không chút biểu cảm, liếc nhìn biệt danh trong khung chat: Từ Án Viễn.
“Tôi đang hỏi cô là trả lời thế nào, chứ không phải muốn nghe cô tỏ tình.” Hiểu Giang bất lực thở dài, gõ một hàng chữ rồi gửi đi, vốn dĩ cho rằng phải đợi vài phút, nào ngờ cô ta lại nhìn thấy dòng “Đối phương đang soạn tin”, rất nhanh tin nhắn đã đến.
Từ Án Viễn: “Xin chào, phiền cô cho cô ấy uống nửa cốc nước ấm, hai mươi phút nữa tôi sẽ tới, cảm ơn cô rất nhiều.”
Ngay khi có người xuất hiện, thì sẽ luôn gây ảnh hưởng đến bầu không khí xung quanh, như lúc này chẳng hạn.
Xuyên qua ô cửa kính trong suốt, Hiểu Giang vừa nhìn đã thấy một chàng trai trẻ mặc quần đen áo trắng đang nhìn vào nhà hàng, dường như cô ta có thể chắc chắn đây chính là bạn trai của Chung Ức.
Mọi người trông thấy Hiểu Giang vội vàng chạy đến trước cửa nhà hàng, nói chuyện với một anh chàng vừa cao, vừa đẹp trai, khiến cả nhóm đều đồng thanh hò hét. Hiểu Giang mím môi trừng mắt với mọi người, sau đó đưa người đàn ông đến một góc bàn.
Người đàn ông gật đầu với Hiểu Giang, tiếp đến là cúi người trìu mến ôm Chung Ức, nói gì đó bên bên tai cô. Người nãy giờ vẫn đang nằm bỗng ngẩng đầu lên, đột nhiên vui vẻ ôm lấy anh, rồi hôn lên má anh một cái.
“Wow…” âm thanh ăn ý ngầm thứ hai vang lên. Hóa ra là bạn trai của cô Tiểu Ức, trai tài gái sắc, khiến cả đám cẩu độc thân phải ghen tị.
Chung Ức được anh ôm, cô dựa đầu vào cánh tay anh lắc lư, Từ Án Viễn rũ mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, sau đó cúi người cõng cô lên, đi chẳng được bao lâu lại nghe thấy cô lẩm bẩm bên tai: “Không muốn đi xe.”
Anh nhìn thẳng về phía trước, đáp: “Nếu đi bộ thì nửa đêm mới về tới nhà.”
“Anh tắm rồi này.” Chung Ức khẽ ngửi, rồi cọ má vào cổ anh: “Thơm quá.”
Từ Án Viễn căng cứng bờ vai, chìm trong cơn lửa giận, anh nhìn về phía đèn đường sau công viên: “Có muốn đi dạo một chút không?”
“Được.” Chung Ức uể oải híp mắt, cô kéo cổ áo anh ra, hoàn toàn không biết họ đang đi trên đường, cứ thế hôn lên đó: “Hôn hôn thì mới đi nhanh được.”
Từ Án Viễn phải thừa nhận rằng việc khuất phục cơn say của cô đúng là một kiểu tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần, tuy đau khổ nhưng lại vui sướng.
Trong khoảng rừng tối, Chung Ức đè anh lên thân cây, dụi má vào ngực anh như chú mèo muốn để lại mùi, không ngừng cọ mặt vào ngực anh, bàn tay không ngoan chọc ghẹo quanh người anh, còn không kiên nhẫn, ấm ức hét lên: Em muốn nhìn…”
“Nhìn cái gì?”
“Múi bụng.”
“Về nhà rồi nhìn.” Từ Án Viễn ôm chặt eo cô, sau khi quan sát xung quanh, anh trầm giọng nói: “Về nhà sẽ cho em ngắm cả người luôn, chúng ta đang ở bên ngoài mà.”
Chung Ức moi vạt áo anh, nói với giọng đáng thương: “Ở đây đâu có ai.”
“Lát nữa sẽ có người đi qua.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, dỗ dành: “Có phải em buồn ngủ rồi không? Anh cõng em đến bãi đậu xe, nên về nhà thôi.”
Cô lại làm như vừa nghe thấy một chuyện vô cùng đau lòng, cảm thấy ấm ức tột độ, bèn vô cớ lên tiếng, thậm chí còn bắt đầu nức nở: “Tại sao lại không được, em tình, anh nguyện, tại sao lại không được chứ…”
Từ Án Viễn mím môi im lặng hồi lâu, hoàn toàn không thể nói lại cái lý này, dù sao thì cô vẫn đang là “con ma men”. Anh đưa tay lên vuốt ve má cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau khóe mắt ươn ướt của cô, trong “ván cờ” tình cảm với Chung Ức, thì anh luôn ở thế bất lợi, mà cũng sẵn lòng phục tùng cô.
“Anh biết rồi, nhìn thì nhìn, em khóc cái gì?” Từ Án Viễn dẫn cô đi vào sâu bên trong, ánh đèn đều ở bên ngoài, ở đây tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, không hiểu cô có thể nhìn ra cái gì được chứ: “Đã nói rồi đấy nhé, nhìn xong thì chúng ta sẽ về nhà.”
“Được.” Chung Ức ngẩng đầu ngoan ngoãn đáp lại, thật giống chú mèo con.
Đáng yêu chết đi được, cảm xúc dâng trào trong trái tim Từ Án Viễn, anh kéo vạt áo, đưa lên răng cắn chặt, cơ bụng tiếp xúc với không khí, một bàn tay nhỏ bé nhanh chóng chạm vào, anh đoán rằng cô đang cắn môi cười.
“”Hàng” tốt.” Chung Ức vừa sờ vừa đánh giá, còn cười ngốc nghếch nữa.
“…” Từ Án Viễn cảm thấy trong mắt cô, bản thân mình như một món hàng yêu thích mà cô chẳng thể buông tay vậy. Anh cúi đầu nhìn cô, vừa đưa tay lên vuốt ve đỉnh đầu cô, vừa để ý hoàn cảnh xung quanh.
Tuy vậy… Bàn tay anh đột nhiên trống không, cảm giác ấm áp mềm mại chạm vào da thịt, Chung Ức đã ngồi xổm xuống, đôi môi thay thế tay, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô. Sóng nhiệt từng đợt ập đến, tiếng cây cối càng thêm yên tĩnh, lồng ngực Từ Án Viễn phập phồng, cuối cùng phải nghiến răng nghiến lợi nhéo cô một cái, rồi vác cô lên vai, sải bước rời đi.
Đêm hôm đó, cô cũng khiến người ta mê mẩn như vậy. Từ Án Viễn ôm eo Chung Ức, trên trán lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, anh nằm thẳng nhìn cô gái phía trên, khàn giọng nói: “Ngày mai tỉnh dậy, em có còn nhớ những gì mình làm hôm nay không?”
Đôi mắt say sưa mơ hồ, cô không ngừng cắn môi dưới, ngẩng đầu nheo mắt hoặc cụp mắt nhìn anh mỉm cười, cô đáp lại anh một câu, như thể không hiểu, lại như… Đang thưởng thức vậy.
Tuy nhiên Từ Án Viễn nói quả không có sai, màn đêm trôi qua, mặt trời đã mọc, cô lại hồn nhiên không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngập ngừng nhìn anh bên bàn ăn, rồi chậm rãi đến gần.
Sao có thể không nhớ được chứ, đại đa số đều nhớ, chỉ có điều cô muốn mượn rượu để “giải phóng” con quỷ nhỏ trong lòng mà thôi, để làm một số thứ mà thường ngày không dám làm do da mặt quá mỏng, ví dụ như sờ mó cơ bụng chẳng hạn.
Chung Ức rụt rè nhìn anh, nhẹ nhàng nói chào buổi sáng.
“Đến ăn sáng đi.” Từ Án Viễn bình tĩnh nhìn cô, rồi đưa cốc sữa đến trước mặt cô: “Uống cái này.”
“Cảm ơn.” Khi ngón tay hai người chạm nhau, Chung Ức như bị điện giật, hơi thu tay ra, nhưng anh vẫn bình tĩnh đứng đó, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Chung Ức lại liếc anh, cầm lấy cốc sữa rồi ngồi xuống đối diện anh, nhấp một ngụm và bắt đầu phết mứt dâu lên bánh mì nướng.
Tại sao cô lại cảm thấy chỉ qua một đêm mà Từ Án Viễn đã thay đổi rồi vậy. Trước đây, trông anh có vẻ lạnh lùng, cool ngầu, nhưng thực ra lại rất dễ thương và ngoan ngoãn, cô thích nhất là trêu chọc anh, tuy nhiên hôm nay anh lại không như vậy. Từ khi ở trong phòng bước ra, nhìn thấy bóng lưng anh, thì tim cô đã đập loạn xạ, khoảnh khắc đối diện với ánh mắt anh, thì cô như thể bị ném ra hoang mạc, nơi có cái nóng như thiêu như đốt.
Anh không còn là chú chó săn lông vàng to lớn dễ thương nữa, mà ngày càng giống một con chó sói hơn, không thể tin được, Chung Ức quyết định bí mật liếc trộm Từ Án Viễn một cái. Cô vừa ngước mắt lên, thì người đàn ông đối diện đã đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn vuông tiến về phía cô, trong miệng Chung Ức vẫn còn bánh mì nướng, cô sững sờ nhìn anh bế mình từ chỗ ngồi lên, sau đó đặt ngồi lên đùi mình, rồi ôm chặt cô trước người.
“Tránh anh hả?” Âm cuối của anh hơi cao lên, khiến cô nghe thì chột dạ đỏ mặt, bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Đâu có.”
Từ Án viễn choàng tay qua người Chung Ức, tay trái cầm bánh mì, tay phải phết mứt, sau đó đưa đến bên miệng cô, cô định giơ tay đón lấy nhưng anh lại cứ thế giật đi. Chung Ức vươn tay muốn cướp lại, còn anh thì nghiêng người hôn lên khóe môi cô, tim cô đập như trống trận, chỉ biết im lặng nhìn anh.
Từ Án Viễn lại đút lần nữa, lần này Chung Ức đã ngoan ngoãn cắn một miếng, sau khi nuốt mới nói: “Để em tự ăn.”
Từ Án Viễn không lên tiếng, lại tiếp hôn cô, quá tam ba bận, cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, để anh đút hết miếng bánh mì, rồi lại uống thêm nửa cốc sữa, khi nuốt hết miếng cuối cùng, anh đã hôn luôn lên cổ cô.
Hơi nóng đột nhiên ập lên đầu, Chung Ức nhất thời sững sờ, ngơ ngác hỏi: “Anh làm gì thế…”
Từ Án Viễn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô, dường như cô có thể nhìn thấy bóng dáng con sói đang ở phía sau anh.
“Làm em.”
Danh Sách Chương: