Sau đó, là một quyết định tồi tệ được thực hiện.
Trong Câu lạc bộ thường bày bán những bộ đồ bơi màu đen sạch sẽ, Từ Án Viễn đã từng thấy rất nhiều người mặc chúng, thanh niên, trung niên và người già khi đi cùng con cái họ đến khu giải trí đều có thể cùng xuống nước. Các loại áo tắm chẳng qua cũng chỉ là cảnh lướt qua trong nước mà thôi, mà màu đen thì càng thêm đơn điệu.
Tuy nhiên, lúc này thì lại khác, Chung Ức chọn một bộ đồ bơi liền thân ngắn tay kiểu quần đùi, hai bên trái phải để lộ vùng da quanh eo, có đường khoét hở trên vai, vòng eo mịn mượt chỉ có hai màu trắng và đen.
Sau đó, khi bóng người xuống nước, thì Từ Án Viễn mới hoàn hồn, tuy nhiên thời điểm anh nhìn rõ quỹ đạo bơi của cô đang hướng về phía mình, thì hô hấp lại lập tức dừng lại. Tay chân anh bắt đầu cử động không tự chủ, giống như có hố nước xoáy trong bể bơi, đang muốn hút anh vào, để chìm xuống không gian, nơi đang có cô ở đó.
Chung Ức không ngờ anh lại bơi tới, khi cánh tay hai người chạm nhau, cô bèn phanh gấp giữa chừng, chỉ thấy Từ Án Viễn giữ bờ vai mảnh khảnh, để giữ nửa người trên của cô. Tay gần tay, chân gần chân, khoảng cách giữa hai lồng ngực nhỏ đến mức có thể thấy vệt nước đang chảy xuống từ làn da trần.
“Sao đột nhiên lại bơi…” Cô mới nói được nửa câu, thì anh đột nhiên lẩm bẩm: “Tại sao lại thế này?”
“Cái gì cơ?” Chung Ức bối rối không hiểu, anh lại tự nhủ: “Tớ cũng không biết sao nữa.”
Bốn câu không đầu chẳng đuôi, Chung Ức có chút choáng váng, như thể bơi lâu bị thiếu dưỡng khí vậy, đến khi ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, lồng ngực cô bỗng cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Từ Án Viễn như đang nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhưng thực tế là nhìn vào toàn thân cô, linh hồn cô, trong ánh mắt anh đang đè nén thứ gì đó và tất cả đều bị anh khống chế.
“Từ Án…Viễn.” Cô hạ giọng, thấu hiểu “phong cảnh” trong mắt anh. Vốn dĩ là những đám mây đen và một cơn gió lớn quét qua, nhưng chỉ trong nháy mắt những đám mây ấy đã phủ lên bầu trời một thứ ánh sáng màu vàng dịu nhẹ và ấm áp.
“Không bơi nữa.” Anh thấp giọng nói: “Lát nữa tớ đưa cậu về nhà.”
Chung Ức cảm giác mình đang bồng bềnh trên mặt nước, cô được anh dẫn vào bờ, Từ Án Viễn siết chặt hai tay, giữ lấy eo cô, nhấc nhẹ đặt cô lên thành bể bơi.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng đến cơ thể, tựa như đốt cháy làn da hơi lộ ra quanh eo của cô. Ánh mắt Từ Án Viễn dán chặt vào eo Chung Ức, sau đó anh đột ngột rụt tay lại và lao xuống bể, bơi càng dữ dội và nhanh hơn.
Chung Ức cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bắp chân đang ngâm trong nước của mình, trông như một vệt tuyết trên viên pha lê, ánh sáng và bóng tối đung đưa phản chiếu trên mặt nước, cô đang suy nghĩ xem mình đã muốn làm gì khi thay đồ để xuống bơi.
……
Ngũ Vân Sơ hẹn gặp Chung Ức vào ngày nghỉ của cô, dưới chiếc ô che nắng bên ngoài quán cà phê, người phụ nữ mặc bộ đồ Âu màu đen, khoanh tay, bắt chéo chân, bày ra vẻ nhàm chán như đang chờ đợi ai đó, bởi vì khi đưa tay lên đẩy gọng chiếc kính râm, cô ta đã vô thức liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình.
“Mẹ A Tần, để cô đợi lâu rồi.” Chung Ức kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn màn hình điện thoại, lúc này còn sớm hơn giờ hẹn mười phút.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đồ uống đến, Chung Ức chỉ đại một món, sau đó Ngũ Vân Sơ đi thẳng vào vấn đề: “Cô Tiểu Ức, cảm ơn cô đã tận tâm với Chu Phàm Tần trong nửa năm qua, tôi sẽ chấm dứt hợp đồng thỏa thuận với bên các cô, nếu Chu Húc Hoa muốn gia hạn hợp đồng, thì mấy người không cần chấp nhận đâu.”
Chung Ức còn chưa kịp mở miệng, thì Ngũ Vân Sơ đã nhấp một ngụm cà phê, đôi lông mày hơi nhíu lại, nhìn thẳng vào cô dưới cặp kính râm: “Việc của tôi đã xong xuôi, không lâu nữa sẽ đưa Chu Phàm Tần rời đi, nên cho dù có gia hạn thêm thì thằng bé cũng chẳng học nổi mấy buổi nưa.”
“Gần đây thằng bé đều ở bên chỗ ba nó.”
“Điều này không quan trọng, tuy rằng mối quan hệ giữa tôi và ba thằng bé không tốt, nhưng tôi sẽ chẳng làm đến mức khiến thằng bé không được gặp ba.” Ngũ Vân Sơ nhấc chiếc túi xách da màu nâu nhạt đặt trên bàn lên, lấy ra một hộp nhung đen hình chữ nhật để trong lòng bàn tay, xung quanh viền hộp được gắn thêm đá: “Món quà nho nhỏ, cảm ơn cô đã đồng hành và dạy bảo Chu Phàm Tần, mong là cô sẽ thích.”
Có thể nhìn thấy những gợn sóng trong không khí dưới ánh mặt trời chiều, cơn gió nóng phả vào mặt, Chung Ức sững sờ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp bút. Bỗng Chu Húc Hoa gọi điện tới, vừa mới nhấc máy đã nghe thấy đầu dây bên kia gấp gáp nói: “Cô Tiểu Ức, thằng bé có ở chỗ cô không?”
“Không có, tôi vừa mới đi gặp mẹ em ấy.” Cảm thấy có gì đó không ổn, cô ngồi thẳng người dậy, hỏi: “Sao vậy?”
“Không thấy thằng bé đâu cả.” Chu Húc Hoa nói.
……
Điện thoại của Từ Án Viễn và Chu Phàm Tần cùng lúc đều không kết nối được, nên Chung Ức nghi ngờ rằng hai người họ đang ở cùng nhau. Cô đã ôm hy vọng đó rồi vội vã về Câu lạc bộ, trông thấy một số Huấn luyện viên đang không có tiết dạy trong phòng nghỉ, cô hỏi qua một lượt nhưng bọn họ đều nói chưa từng thấy Chu Phàm Tần tới đây.
“Từ Án Viễn thì sao?” Chung Ức gấp gáp hỏi: “Hôm nay cậu ấy có tiết không, bây giờ đang ở đâu thế?”
Bể bơi lớn được thắp sáng rực rỡ, tiếng nước và tiếng cười vang vọng khắp không trung, là sức sống ẩm ướt kích động tinh thần. Gạch lát nền phủ đầy nước, Chung Ức bước đi có chút vội vã, lòng bàn chân hơi trơn trượt, sau khi ổn định được cơ thể, thì dường như ông trời đã thay cô tìm thấy anh.
Từ Án Viễn đã thay lại bộ đồ bơi liền thân màu đen, anh đang đứng ở góc bể bơi nhìn xuống người phụ nữ trẻ trước mặt đang nói chuyện cùng mình, chiếc váy màu xanh trên người đối phương tựa bầu trời ngày Hè bên ngoài. Có trẻ nhỏ đang lao vào bờ với một khẩu súng nước, trong lúc cậu nhóc xông lên, anh đã dang tay ra để bảo vệ cô gái ở một bên, rồi nắm lấy cánh tay cậu nhóc đồng thời cúi người xuống như đang dạy bảo gì đó.
Cuộc gọi đến kịp thời của Ngũ Vân Sơ đã làm dịu trái tim đang treo lơ lửng của Chung Ức: “Cô Tiểu Ức, chúng tôi đã liên lạc được với Chu Phàm Tần rồi, thằng bé đã một mình bắt xe khách về nhà bà nội dưới quê, nói thế nào cũng không chịu quay lại, còn nói không muốn nhìn thấy bọn tôi, nếu bọn tôi đến đó, thì thằng bé sẽ trốn sang thôn khác, đúng là tức chết đi mà.”
“Địa chỉ nhà bà nội ở đâu thế ạ?” Chung Ức nhìn sang phía trước, cậu nhóc nghịch ngợm đang dùng súng nước tấn công Từ Án Viễn, khiến chiếc váy xanh không may phải gánh chịu. Khi cô ta ngoái lại tìm kiếm “hung thủ”, thì một bóng người màu đen quét qua làn váy xanh: “Đừng lo, thằng bé nghịch ngợm, để tôi qua bên đó xem tình hình ra sao, rồi liên lạc với mọi người đến đón em ấy.”
Nhà bà nội Chu Phàm Tần không quá xa, ngồi xe buýt sau đó đổi chuyến qua xe khách, chạy thẳng một mạch đến đầu thị trấn, tiếp đến là bắt xe điện ba bánh vào thôn, an toàn đưa cô đến tận cổng.
Bà nội đã nghe được tin tức của ba mẹ Chu Phàm Tần, nên rất nhiệt tình đón tiếp Chung Ức, khi đến, cô không trông thấy một Chu Phàm Tần ủ rũ không vui, thay vào đó là cậu bé với chiếc mũ rơm đang chạy trên cánh đồng, ống quần xắn cao, bàn chân để trần, thả mình bắt cá chạch.
“Cô Tiểu Ức, cô đến thật đấy ạ?” Chu Phàm Tần cong môi nở nụ cười còn chói chang hơn cả ánh mặt trời bốn giờ chiều. Cậu bé đưa cánh tay lên trán, gương mặt dính đầy bùn xám: “Tối nay chúng ta ăn cá chạch chiên, em vẫn đang bắt nữa này!”
Sương chiều giăng đầy núi kéo thành mây, mãi cho đến khi mặt trời lặn dẫn theo một vệt bóng dài từ nhạt đến đậm, rồi biến thành màu đỏ thẫm. Chu Phàm Tần ngồi trên vũng bùn, cánh tay mảnh khảnh chống ra sau, cái đầu tròn tròn giữa đôi vai nâng cao, cùng sông núi, hoàng hôn và cỏ cây trút bỏ hết thảy gánh nặng của một ngày.
Cậu ấy nói: “Cô Tiểu Ức, em rất vui vì người đến là cô.”
…..
Bữa tối đương nhiên không chỉ có một thau cá chạch nhỏ được bắt từ ao bùn, mà còn có những nắm cơm tơi xốp và thịt được bọc trong lá sen mang đi hấp, hạt cơm mềm dẻo, thịt thơm hòa quyện với mùi thơm của lá sen, sắc màu tươi tắn. Nước thịt kho sền sệt, ngọt dịu, nên đến cả Chung Ức, người không ăn được mỡ cũng nghe thấy mùi thơm mà không hề ngấy, thậm chí còn phải hỏi bà nội cách làm.
Chu Phàm Tần không thể chờ được nữa bèn lăn xả vào bàn ăn, cậu thay đổi từ ngồi ăn, sang ghếch chân lên ăn, rồi nghiêng người ăn, cuối cùng là đứng lên ăn. Thực sự đã chọc cho bà nội bật cười, bà còn muốn vào bếp làm thêm vài món, khó khăn lắm mới ngăn được bà cụ không bận bịu thêm nữa.
“Em còn nhớ câu chuyện “Sói đến rồi” mà trước đây cô đã nói với em không?” Ánh mắt Chung Ức di chuyển theo đông tác động đũa của Chu Phàm Tần, từng bước dẫn dắt, nói: “Nếu có buồn bực đến mấy cũng không được chơi trò mất tích, nếu ngày nào đó em thực sự bị kẻ xấu bắt cóc, thì mọi người sẽ nghĩ em đang âm thầm trốn ở nơi nào đó và sẽ chẳng đi tìm, đến khi ấy sẽ chẳng có món ăn ngon nào đợi chờ em nữa đâu.”
Chu Phàm Tần ăn như gió cuốn mây tan, cơm như đang chảy ra từ cằm cậu ấy, để lại một mớ hỗn độn trên cổ áo và bàn ăn, cậu ăn rất ngon miệng, mà khả năng lĩnh hội cùng thật “tuyệt vời”: “Đúng thế ạ, đồ ăn nhà bà nội ngon thật nhỉ?”
“Ngon, em có nghe cô nói không?”
“Có nghe ạ, cô nói bà nội em nấu ăn rất ngon.”
“…”
Không nói những chuyện xấu trên bàn ăn sẽ có lợi cho tiêu hóa của trẻ nhỏ, à không, sẽ có lợi cho tiêu hóa của tất cả mọi người. Chung Ức đến đây không lâu thì điện thoại hiện báo đỏ, trước khi màn hình chuyển sang đen xì, cô đã kịp nhắn tin báo an toàn cho Ngũ Vân Sơ, sau đó thì không bật lên được nữa.
Sau bữa tối, bà nội ở trong bếp nhào bột, còn hai người cô một lớn một nhỏ ngồi trên chiếc ghế ngoài sân cùng đếm sao trời. Tiếng nước xối xả, tiếng quạt máy đung đưa, cùng tiếng ve kêu, đêm ở nông thôn có một loại ma lực, khiến yên tĩnh và ồn ào hòa quyện vào nhau một cách tuyệt vời, mà các vì sao lại tựa như những viên kim cương vụn vỡ rơi trên đỉnh núi rồi ẩn sâu sau núi.
Chu Phàm Tần buông thõng hai tay tựa lưng vào ghế, uể oải nhỏ giọng nói: “Trăng sáng quạ sợ cành cao. Nửa đêm gió mát, cồn cào tiếng ve. Mùi hương lúa mới như khoe được mùa”. Cô nói xem liệu trên núi có người không?” [1]
Quả là một bước ngoặt lớn, Chung Ức mỉm cười: “Em từng lên đó chưa?”
“Chưa ạ.”
“Cô cũng chưa.” Cô nói: “Vì vậy em hỏi sai người rồi.”
“Được! Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ lên ngọn núi đó…” Hai mắt cậu ấy sáng ngời, tựa những vì sao trên bầu trời.
Chung Ức nhìn bóng núi mờ ảo phía xa, rồi dùng quạt nan vỗ nhẹ vào cánh tay Chu Phàm Tần, đập tan suy nghĩ của cậu: “Ngày mai cô không ở đây nữa rồi.”
“Tại sao ạ, cô không ở chơi thêm vài ngày nữa sao?” Cậu ấy bất mãn bĩu môi, đưa năm ngón tay gãi gãi cánh tay, phỏng chừng là bị muỗi đốt: “Em đâu có về, cô cũng không cần phải dạy bù cho em, vậy cô về một mình thì có gì thú vị cơ chứ?”
“Rất thú vị là đằng khác.” Chung Ức chậm rãi nói: “Cô có thể đến Câu lạc bộ để gặp người mà em muốn gặp.”
“Là ai thế ạ, Tống Thiến Vũ?” Đột nhiên cậu ấy che miệng lại, đối diện với cái nhướng mày của Chung Ức, rồi liên tục dùng lòng bàn tay tự tát vào miệng, tư thế vô cùng không hài lòng.
“Được rồi, còn tát nữa là miệng biến thành xúc xích luôn đó, như vậy Tống Thiến Vũ sẽ cười cho coi.” Chung Ức cầm quạt tách tay Chu Phàm Tần ra, sau đó nhìn cậu, lắc đầu cười: “Em tưởng rằng mình không nói thì cô sẽ nhìn không ra sao? Em luôn té nước lên người cô bé, ngày nào cũng thu hút sự chú ý của người ta, con gái không phải để trêu chọc, mà phải nâng niu bảo vệ nghe không.”
“Em sợ bạn ấy không thích em.” Giọng nói cậu như bị bóp nghẹt, khiến cô nhớ đến người nào đó.
“Em luôn bắt nạt người ta mà lại mong người ta thích em hả?”
“Chỉ là em… Muốn bạn ấy để ý đến em.” Chu Phàm Tần xoay người, khoanh tay ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn Chung Ức chằm chằm: “Cô ơi, cô có thích ai không?”
Chung Ức rời mắt, không nhìn vào đôi mắt vẫn sáng ngời trong đêm tối kia: “Không nói cho em đâu.”
“Em đoán là cô có.”
“Tại sao em lại đoán được?”
“Cô không hẹn hò với anh Viễn là vì cô có người mình thích rồi.”
“Nguyên nhân – kết quả kiểu gì thế hả?” Chung Ức bật cười, thật sự không hiểu.
“Anh Viễn đẹp trai cả ngày lảng vảng trước mặt cô, vậy mà cô lại chẳng động lòng, vậy nên một là cô đã có người mình thích, hai là cô không thích đàn ông.” Chu Phàm Tần phân tích.
Chung Ức ngẩng đầu lên, mặt trăng và ngân hà cách xa vạn dặm, đi qua ánh đèn tản mác của vạn nhà, nhưng nỗi nhớ nhung trong lòng vẫn luôn là chốn cũ: “Vậy để cô nói cho em nghe, cô thích nhất là buổi tối thế này.”
“Em hiểu rồi, cô không thích đàn ông.” Chu Phàm Tần đổ nước đuổi côn trùng vào lòng bàn tay, rồi xoa đại lên tay và chân: “Tại sao lại thích thế ạ? Cô không cảm thấy đêm vừa ngứa lại vừa nóng sao?”
“Bởi vì có một người sẽ xuất hiện ở đó.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Ai thế ạ?” Chu Phàm Tần hỏi ngược lại.
Vừa mới dứt lời, thì ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ, cả hai đều im lặng, nhìn chằm chằm về phía đó, không nói cũng chẳng cử động.
“Đêm khuya trong thôn ma gõ cửa, tuyệt đối không được mở.” Ba giây sau, Chu Phàm Tần nhặt chai lọ trên mặt đất lên, rồi kéo ghế chạy vào sảnh trong: “Cô Tiểu Ức, mau vào đây trốn đi!”
Chung Ức bật cười, thời điểm đi ra cổng sân, cô lại nghe thấy hai tiếng gõ nhè nhẹ, không kỳ quái, không nóng nảy, ngược lại lại rất lễ phép, dè dặt. Cô dừng trước cửa, hỏi: “Tìm ai thế ạ?”
Tiếp đến là hai giây im lặng, một giọng nam ngoài cửa truyền đến: “Là tớ.”
Chung Ức nhất thời sững sờ, câu nói tiếp theo đã bị che lấp bởi tiếng mở cửa kẽo kẹt. Bóng người cao lớn đứng trong bóng đêm trước sân, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chung Ức, Từ Án Viễn nói với vẻ uể oải: “Xin lỗi, tớ đến để tìm cậu.”[1] Trích đoạn trong bài thơ “Tây giang nguyệt – Dạ hành Hoàng Sa đạo trung” của Tân Khí Tật (Tham khảo bản dịch thơ của Chi Nguyen).
Danh Sách Chương: