Năm ấy, đài phun nước trong khuôn viên trước Cung văn hóa chưa bị phá bỏ, trường tiểu học nằm ngay bên kia vành đai xanh. Khi chuông tan học vang lên, lũ trẻ trong trường như ngựa mất phanh, gần như đều chạy theo cùng một hướng, đó chính là nơi đây.
Nước trong bể rất cạn, không đến bắp chân, nên ngày nào cũng sẽ có trận chiến nước bắn tung tóe, hình ảnh những đứa trẻ khác nhau sẽ xuất hiện trên lưng hai con ngựa trắng điêu khắc đang đứng trong bể. Ánh mặt trời chói chang, nước văng ra tứ tung, đài phun nước như ngập sương mù, phản chiếu cầu vồng trên bầu trời.
Chung Ức vẫn còn nhớ, chính ngày đó Từ Án Viễn đã vội vàng ngăn cản cô. Làn khói trắng như sữa tràn ngập trong không khí, giữa lớp mờ ảo mong mỏng, chỉ có thể phân biệt được một số màu của cầu vồng, còn lại là ẩn trong màn sương.
Trong bầu không khí hoan hô cổ vũ của lũ trẻ, mà đầu óc anh chỉ có một điều duy nhất: “Nếu cậu không đến xem trận thi đấu của tớ, thì sau này sẽ không được xem nữa đâu.”
Ngày hôm đó, bầu trời trong xanh như những vết mực loang lổ, một vòng hồng, một vòng tím, điểm xuyết thêm vài màu như luống hoa vàng ở giữa. Các em học sinh tiểu học với khuôn mặt rám nắng, còn cả những chàng trai, cô gái mặc áo trắng quần xanh đang đứng bên nhau trong nắng.
Tầm nhìn của Chung Ức đã bị cầu vồng “cuỗm” đi mất, con người không có khả năng phản kháng trước những thứ lộng lẫy. Khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa cô đã kìm nén nỗi sợ hãi nước của mình để đồng ý với anh, cuối cùng chỉ nói: “Nghỉ Hè, mẹ muốn đưa tớ về ngoại, không chắc chắn còn ở đây, để tớ xem đã nhé.”
Sau đó, cô đã bị lỡ chuyến xe buýt về lại thành phố từ nhà chú dì út, rồi lại vô tình đến trễ nửa ngày, nên những gì mà cô nhìn thấy chỉ là có vài công nhân đang gỡ những tấm áp phích lớn về cuộc thi trước nhà thi đấu. Sau đó nữa, thì anh chuyển trường, cũng kể từ đấy, không còn ai liên tục cằn nhằn với cô bảo đi xem bất cứ cuộc thi bơi lội nào nữa.
……
Một khoảng lặng ngắn ngủi xuất hiện, hình ảnh trước mắt làm mờ đi ánh hoàng hôn, hiện thực đã pha loãng ký ức.
Lại ngẩng đầu lên, trên gương mặt Từ Án Viễn lửng lơ ánh sáng, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm tung rèm cửa, truyền đến sự ấm áp lãng mạn, trong mắt anh có cả tia sáng lẫn bóng tối. Chút dư vị nhàn nhạt này, thực giống như đang quay lại mùa Hè năm ấy vậy.
Chung Ức nhẹ giọng hỏi: “Tại sao cậu không tiếp tục bơi nữa?”
Anh có cả tài năng lẫn đam mê, từ các giải Thành phố, giải Tỉnh đến giải Quốc gia anh đều vượt qua và phá vỡ nhiều kỷ lục. Đội tuyển Quốc gia đã hơn một lần đưa cho Từ Án Viễn những lời mời có cánh, nếu như anh tiến lên phía trước thêm một bước thì bầu trời lại càng rộng lớn hơn nữa.
Nhưng anh lại rút lui khỏi bể bơi khi đang trên đà phát triển nhất, đối mặt với những tràng pháo tay như hoa, thiên tài bơi lội trẻ tuổi đã biến mất tăm và ẩn hiện giữa biển người mênh mông.
“Không phải chỉ vào đội tuyển Quốc gia mới được tính là tiếp tục.” Từ Án Viễn đi đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa vào, để gió và hơi nóng cùng bị nhốt bên ngoài. Sau đó, kéo chặt rèm cửa: “Đời người có muôn vàn con đường, khi ấy tớ chỉ lựa chọn điều mà mình không hối hận thôi.”
Cô mỉm cười: “Tớ không thẳng thắn được như cậu, có rất nhiều điều khiến tớ phải hối hận.”
Anh lấy trong tủ ra một chiếc áo phông màu đen, nhét vào lòng cô: “Thay vào đi rồi hãy bật điều hòa.”
“Thay ở đâu?” Cô hỏi.
“Thay được ở đây luôn.” Anh nói: “Tớ đợi cậu bên ngoài.”
Chung Ức gật đầu, khi cô nghiêng người thì chiếc khăn màu trắng đã tuột khỏi vai, để lộ ra chiếc áo phông ướt sũng, lúc này đang càng ôm chặt hơn vào cơ thể trắng nõn, đầy đặn của mình.
Từ Án Viễn bị tốc độ bất ngờ này làm cho kinh ngạc, hai mắt anh run lên như bị bỏng, cơ thể cực kỳ không phối hợp mà xoay người một cái, sau đó khựng lại một chút rồi mới đi về phía cửa.
“Thay xong thì gọi tớ.”
“Được.”
Tay anh vừa chạm vào tay nắm cửa thì giọng nói của cô lại trầm thấp vang lên: “Tớ luôn hối hận vì năm đó không đến xem cậu thi đấu.”
Bóng người dừng lại trước cửa, hai người đưa lưng vào nhau, anh quay mặt ra cửa, còn cô nhìn ra ngoài cửa sổ, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Từ Án Viễn muốn quay lại hỏi gì đó, nhưng phải cố gắng kiềm chế, đứng yên tại chỗ. Cứ thế cho đến khi tiếng điện thoại rung ù ù kéo hai người ra khỏi mớ hỗn loạn vừa rồi, môi anh khẽ mím lại, tiếp đến thì bóng dáng biến mất sau tiếng đóng cửa.
…..
Dưới bóng râm của cành lá cây si, gió thổi vi vu, ánh sáng chiếu qua những bông hoa màu tím tạo ra vệt loang lổ ở khắp mọi nơi.
Chu Húc Hoa khá nghiêm túc, ông ta nói ra suy nghĩ của mình: “Tôi muốn có được toàn bộ quyền giám sát với Chu Phàm Tần, chỉ cần ở trong phạm vi hợp lý, thì thằng bé muốn làm gì, tôi sẽ đều cố gắng để thỏa mãn nó.”
Chung Ức: “Việc này có lẽ cần cả hai vợ chồng anh bàn bạc với nhau rồi mới quyết định.”
“Tôi biết trong thâm tâm thằng bé, nó luôn ỷ lại vào cô, tôi vẫn luôn yên tâm với bầu không khí vừa làm thầy vừa làm bạn của hai người.” Anh ta day day thái dương, khẽ thở dài: “Nếu không phải hôm nay đến đây xem, thì suýt chút nữa tôi đã đưa ra một quyết định khiến bản thân hối hận rồi.”
Chung Ức không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của họ, nhưng nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của Chu Phàm Tần, cô lại có chút không thành thật, nói: “Sở thích của em ấy luôn nhất quán, cũng có thể chăm lo tốt cho việc học hành, nếu được thì xin đừng chặt đứt tình yêu của em ấy với việc này.”
Chu Húc Hoa gật đầu mấy cái, sau khi suy đi nghĩ lại bèn hạ quyết tâm và nói cho cô nghe cân nhắc cuối cùng của mình: “Khoảng thời gian này thằng bé sẽ ở cùng tôi, nếu mẹ nó nhất quyết muốn hủy khóa học bơi, thì cô cứ làm thủ tục trước, sau đó tôi lại đăng ký cho thằng bé.”
“Tôi lo rằng mọi việc sẽ không diễn ra suôn sẻ như vậy.”
“Trong gia đình chúng tôi, có việc gì là suôn sẻ sao?” Anh ta cười khổ: “Ngay cả việc tôi và mẹ thằng bé ly hôn cũng đã chẳng thuận lợi gì rồi.”
Chung Ức nhìn lại anh ta trong làn gió nóng.
“À phải rồi, nếu vợ tôi muốn chấm dứt hợp đồng với cô cũng không sao, tôi sẽ liên hệ với mấy người để tiến hành thuê lại cô.”
Chu Húc Hoa lo lắng con trai mình vẫn đang ở trong xe, nên tạm biệt trước rồi rời đi.
……
Đêm đến, Chung Ức ngồi một mình trong phòng xem “Câu chuyện hôn nhân”, phòng ngủ không bật đèn, hình chiếu trên tường vừa vặn phản chiếu lại khuôn mặt cuồng loạn của Charlie, anh ta hung hăng mắng chửi Nicole: “Tôi ước gì cô ốm đau què quặt, ra khỏi cửa là bị xe tông chết!”
Chung Ức đang nghĩ rằng, đã từng cân bằng bình đẳng, tình cảm khiến người ta phải ghen tị, vậy mà tại sao lại dẫn đến ngõ cụt, bị đè nén đến mức chẳng thở nổi? Nếu tất cả những điều tốt đẹp đều mở ra những thứ đơn giản, hoặc thậm chí là biến mất khi kết thúc, thì liệu rằng có phải may mắn của cuộc đời sẽ mãi mãi đóng băng tại khoảnh khắc hạnh phúc nhất hay không?
Chu Phàm Tần có thể gửi tin nhắn Wechat đến cho cô vào lúc mười giờ tối, chứng tỏ rằng cậu ấy vẫn đang ở chỗ Chu Húc Hoa, vô tư tự do, không bị gò bó.
Cậu gửi liên tiếp vài biểu tượng cảm xúc, bao gồm mặt chú mèo trước máy ảnh, Doremon làm bộ đáng sợ, chú cừu con không nói nên lời, còn thêm một câu ép cô phải trả lời tin nhắn nữa: “Cô Tiểu Ức, những người trung niên đều ngủ sớm vậy sao?”
Chung Ức: “Không đi ngủ trước mười giờ tối, thì sau này không cao được đâu.”
Chu Phàm Tần lập tức đáp lại: “Cao bao nhiêu thì mới được tính là cao ạ?”
Chung Ức: “Như anh Viễn của em đó.”
Cậu nhóc bắt đầu hứng thú: “Anh Viễn cao bao nhiêu thế ạ? Cô hỏi giúp em đi.”
Chung Ức: “Em tự đi mà hỏi.”
Chu Phàm Tần gửi đến biểu tượng tròn mắt: “Cái gì thế này, hai người vẫn chưa thêm Wechat của nhau sao? Không thêm Wechat thì hẹn hò kiểu gì đây ạ?”
Chung Ức phớt lờ tin nhắn “Cô đang làm gì đấy ạ” của cậu nhóc và đặt điện thoại xuống, rồi ra ngoài nhận đồ ăn đêm mới gọi về.
Một phần mì chua cay, cô thích ăn cay, kể cả là trong ngày hè. Nấm mèo, cà rốt xắt sợi, trứng tráng mỏng vàng nhạt, đậu hũ trắng cắt sợi, thịt bằm, được trộn trong những sợi mì dai dai, rưới dầu nóng cùng ớt lên, vị cay cay dậy mùi thơm nồng, lập tức đánh thức vị giác đang say giấc ngủ.
Chung Ức trả lời: “Đang hẹn hò, em đừng bận tâm nữa, ngủ sớm đi.”
Chung Ức bấm tắt điện thoại, phía sau cửa kính là tiếng nước chảy ồ ạt, cô đang uể oải quấn chiếc khăn tắm ngồi bên bàn nhỏ chuyên tâm ăn tối, mái tóc ướt dính sau gáy vẫn còn nhỏ giọt. Màn hình chiếu bị dừng lại trước cảnh Charlie cúi xuống ôm đầu, trong căn phòng yên tĩnh và tối om, điện thoại di động hiện cuộc gọi nhỡ từ mười hai phút trước.
Đó là Từ Án Viễn.
Wechat hiển thị mười ba tin nhắn chưa đọc, trái tim Chung Ức đập thình thịch, những đoạn khủng hoảng hỗn độn hiện lên trong đầu. Mắt cô đảo từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới, kiểm tra tới lui, hai thái dương vừa lạnh vừa căng thẳng.
Không ngờ rằng tin nhắn cuối cùng mà cô trả lời Chu Phàm Tần lại gửi nhầm sang cho Từ Án Viễn, lý do là vì khi đó anh cũng nhắn đến một câu: “Cậu đang làm gì thế?”. Mà hình đại diện của hai người họ đều là màu đen có đốm lửa, một người là ở giữa, một người là ở bên phải, có lẽ mấy ngày nay Chu Phàm Tần học theo Từ Án Viễn nên thay hình đại diện, khiến cô nhầm lẫn.
Vì vậy tin nhắn mà Từ Án viễn gửi đến…
Tin thứ nhất: “Hẹn hò? Với ai? Cậu yêu đương rồi sao?
Tin nhắn thứ hai: “Không thèm để ý đến tớ luôn…”
Tin nhắn thứ ba: “Nghe điện thoại đi.”
Tin nhắn thứ tư: Biểu tượng “Từ Án Viễn đang “đập” bạn.”
Tin thứ năm: “Hỏi thôi cũng không được hả?”
Thứ sáu: “Trả lời tớ.”
Chung Ức lập tức bấm số gọi đi, nhưng đầu dây bên kia lại từ chối chỉ sau hai giây, nhanh chóng, dứt khoát. Cô cảm thấy tội lỗi và xấu hổ, bèn trả lời anh bằng tin nhắn thoại: “Tớ gửi nhầm, ảnh đại diện của cậu và Chu Phàm Tần giống nhau, tin nhắn vừa nãy là trả lời em ấy.”
Chung Ức nhìn chằm chằm vào màn hình trong ba giây, đến khi anh gọi đến thì mấy con chữ hiện lên như nhảy thẳng vào tim cô. Sau khi kết nối lại chẳng một ai lên tiếng, trong khoảng lặng ngắn ngủi ấy, cô có thể tượng tượng ra dáng vẻ lúc này của anh, có chút bất mãn, ủ rũ, tức giận, khó xử mà xoay người, rồi lại không nhịn được mà liếc nhìn vài cái.
Chung Ức dựa vào chiếc ghế sofa nhỏ, dưới đất là tấm thảm nhung mịn màu xám, cô ngồi bó gối, nhịn cười như thể đã quên hết mọi chuyện vừa rồi: “Cậu đang làm gì thế?”
Cuối cùng cũng thấy một chuyển động nhẹ ở đầu dây bên kia, tiếng thở khe khẽ ấy như gợi lên những con sóng trong lòng Chung Ức.
“Nói xong rồi à?” Quả nhiên là giọng nói đã hơi bị bóp nghẹt.
“Nói xong cái gì?” Cô hỏi ngược lại.
Anh trầm mặc một lúc, rồi mới nặn ra mấy chữ: “Nói chuyện yêu đương.”
Chung Ức nói: “Tối nay tớ chỉ nhắn tin và gọi điện với một người thôi.”
Anh không lên tiếng, nhưng cô lại khẽ mím môi cười, giống như hòn đá cuội rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, gợn sóng lăn tăn, trong lòng không còn bình tĩnh được nữa. Đến khi có tiếng gõ cửa, Chung Ức mới khẽ cau mày và chậm rãi đứng dậy, cô vừa đi ra vừa lẩm bẩm một câu: Đêm hôm lại đi gõ cửa, nếu không phải biến thái thì cũng là ma.
“Có người gõ cửa, tớ ra xem sao đã nhé.” Cô cầm điện thoại nói với anh.
Từ Án Viễn đồng ý, giọng điệu chẳng mấy dao động: “Tớ chính là tên biến thái đó đấy.”
Danh Sách Chương: