Hàn Lam Nguyệt ngồi ở ghế chính ung dung mà thưởng trà.
Đang ngồi ở hàng ghế bên phải là hai trắc phi, Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân.
'' Vị cô nương này, ngươi tên là gì? nguyên quán ở đâu, vì sao lại cùng vương gia trở về? ''
'' Tiện... tiện nữ.... '' nữ tử kia lời nói lắp bắp.
Hàn Lam Nguyệt thần sắc lãnh đạm, dáng vẻ uy nghiêm, nhìn vào nữ tử đang đứng ở trước mặt.
'' Vương phi đang hỏi ngươi, sao lại ko trả lời? '' Tiểu nhu bên cạnh lên tiếng.
Phải nói, dung mạo của nữ tử này rất xinh đẹp, lại cực giống với tiện nữ đã hại chết Hàn Lam Nguyệt ở kiếp trước.
Dù biết là không phải cùng một người, Hàn Lam Nguyệt chỉ là trong lòng trong lòng có chút không vui, nhưng cũng không muốn làm khó gì nàng ta.
'' Đừng sợ, ta cũng không ăn thịt ngươi! '' Hàn Lam Nguyệt lần nhẹ giọng một chút.
Mà nữ tử kia lại quỳ phịt xuống một tiếng rõ to.
'' Bẩm vương phi, tiện nữ tên là Liễu Như Yên, sống ẩn mình trong núi ở phía bắc, đã vô tình cứu được vương gia, vì xót thương gia cảnh không cha không mẹ nên ngài mới mang tiện nữ về đây, xin vương phi thứ tội! nếu người không thích, tiện nữ sẽ lập tức rời đi ''1
Nàng ta quỳ cúi đầu xuống đất, nước mắt rưng rưng, dáng vẻ rất đáng thương.
Mà vừa hay cảnh này lại được Sở Bắc Dực chứng kiến.
Hắn đã thay một bộ trường bào khác, khí thế bước đến ghế chính mà ngồi xuống bên cạnh Hàn Lam Nguyệt.
'' Vương phi cũng quyền uy quá nhỉ, người bên cạnh bổn vương cũng dám chèn ép! ''
Sở Bắc Dực ánh mắt sát lạnh đầy sát khí liếc nhìn Hàn Lam Nguyệt.
Lời của nữ tử kia lại khiến cho trong lòng Hàn Lam Nguyệt cảm thấy ngứa ngáy. nàng chau mày lại.
Cái gì mà, xin vương phi thứ tội, nếu không thích thì sẽ đi ngay!
Cũng giỏi gắp lửa bỏ tay người lắm, nhìn bề ngoài thì nhút nhát rụt rè, mà tâm cơ lại âm hiểm như vậy.
Xem ra không phải là một người đơn thuần nhỉ. Nàng từ đầu chí cuối chưa từng nói là không thích họ Liễu kia, cũng không có ý trách phạt, hay muốn đuổi nàng đi.
Một nam một nữ, vừa trở về liền muốn ức hiếp nàng! Được, Nam nhân đáng ghét chứ gì,muốn diễn bạch liên hoa chứ gì, bổn ảnh hậu liền diễn cùng ngươi.
'' Vương gia quá lời rồi, thần thiếp nào dám to gan, đối xử với đại ân nhân của vương gia như vậy! ''
'' Thần thiếp chỉ hỏi thăm nàng vài điều về gia cảnh, và nương thân thế nào!. ''
'' Nàng thân là một khuê nữ chưa xuất giá, lại cùng vương gia,,ngày đêm bên nhau,,sẽ khó tránh khỏi bị người khác dị nghị, ''
'' Vốn muốn hỏi ý vương gia, có nên lập nàng làm thiếp, vì,,danh tiếng,,rất quan trọng với nữ tử, nào ngờ, nàng ấy lại hiểu lầm ý của ta, còn vương gia lại xem là ta đang chèn ép nàng ''
'' Thôi vậy, nàng là nữ nhân bên cạnh ngài, vậy thì sẽ do ngài an bài đi, thần thiếp sẽ không can thiệp tới. ''
Hàn Lam Nguyệt làm ra vẻ mặt uất ức nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, nàng cầm lên một chiếc phiến che đi nữa khuôn mặt, để lộ ra đôi mắt hạnh ngập nước, có phần phẫn uất bi thương.
'' Vậy thần thiếp không dám làm phiền vương gia nữa, thiếp xin lui trước. ''
Nói rồi nàng đứng dậy rời đi, bóng lưng nhỏ gầy yếu ớt, được hai tỳ nữ dìu dắt.
'' Thần thiếp cũng xin lui '' Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân thấy vậy cũng xin phép cáo lui.
Để lại Sở Bắc Dực cùng Liễu Như Yên và Tiêu Tấn trong căn phòng.
'' Đứng lên đi '' Sở Bắc Dực ra lệnh.
Liễu Như Yên sắc mặt tươi tắn đứng dậy, thầm vui mừng, nếu vương phi đã nói như vậy, có phải nàng sẽ thuận lợi bước vào phủ rồi không.Vương phi cũng không quá đối phó.
Mà cái câu,,thân là nữ tử chưa xuất giá, lại cùng vương gia ngày đêm bên nhau,, nghe ra như đang mắng nàng không giữ đức hạnh vậy, nhưng không sao, hiểu lầm như vậy thì càng tốt, nàng có thể mượn chuyện này thuận lợi gã vào vương phủ rồi.1
Mà lúc này Sở Bắc Dực không để ý gì đến Liễu Như Yên, hắn lại có chút suy tư, vị vương phi này vậy mà lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, chủ động muốn lập Liễu Như Yên vào phủ.
Chẳng lẽ hắn hiểu lầm nàng thật sao? dáng vẻ kia của nàng làm hắn cảm thấy như bản thân đã làm ra việc có lỗi vậy.
Nhưng hắn và Liễu cô nương là trong sạch, sao có thể phá hủy danh tiết của người ta như vậy được.
'' Lưu quản Gia ''
''Có nô tài ''
'' Truyền xuống bên dưới, Liễu cô nương có ân cứu giúp với bổn vương, nay mời nàng làm khách quý của vương phủ, ban cho viện Thanh Lan, còn lại ngươi tự sắp xếp đi ''
Sở Bắc Dực nét mặt lãnh đạm, sau khi nói xong thì bỏ chén trà trên tay xuống.
'' Tiểu nữ tạ ơn vương gia '' Liễu Như Yên quỳ xuống hành lễ.
'' Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi '' Nói rồi hắn cùng hộ vệ của mình là Tiêu Tấn rời đi.
Để lại Liễu Như Yên đứng đó, vương gia vậy mà không muốn nạp nàng làm thiếp, nàng ta có chút không được như ý, nhưng cũng đi theo Lưu quản gia về viện đã được sắp xếp.
- ----------------Buổi Đêm
'' Bẩm Vương gia, mọi việc trong phủ đều bình thường, chỉ có gần đây, hai vị trắc phi cùng vương phi rất thân thiết, rất hay đi đến Phong nguyệt uyển của vương phi.''
Sở Bắc Dực đang ngồi ở thư phòng xem binh thư, vừa nghe Lưu quản gia báo cáo lại tình hình trong phủ.
'' Có gì đặc biệt? ''
'' Cũng không có gì, chỉ là vương phi ngày ngày cùng hai vị trắc phi ca hát nhảy múa, khiến không khí trong phủ cũng vui vẻ hơn, chỉ là có chút ảnh hưởng mà thôi ''
Nghe đến đây, Sở Bắc Dực ngừng xem binh thư, tò mò ngẩn mặt lên nhìn Lưu quản gia.
'' Ảnh hưởng?''
'' Cũng không phải điều gì nghiêm trọng, chỉ là hạ nhân trong phủ mỗi khi nghe tiếng hát vọng ra từ Phong nguyệt uyển, thì lại bỏ bê công việc, chạy đến để xem, bài hát mà vương phi từng hát qua, lại được lưu truyền khắp nơi trong phủ ''
''....Được rồi, ngươi lui đi ''
Được lệnh, Lưu quản gia lui ra, Sở Bắc Dực lại không ngờ rằng, vương phi mà hắn bỏ bê tưởng chừng phải u uất buồn tủi, lại sống một cách vui vẻ như vậy.
Hắn đứng dậy bước ra ngoài hóng gió, nghĩ đến ngày mai phải vào cung thiết yến, lại phải đối mặt với những vị hoàng Huynh gia nhân giả nghĩa kia mà lòng không khỏi chán ghét.
Một cơn gió mát thổi qua, mang theo tiếng hát du dương tha thiết lọt vào tai của Sở Bắt Dực.
Bỗng đôi chân không tự chủ mà bước đi theo tiếng hát.
like và theo dõi truyện nhé