• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy cô đã tỉnh, và muốn ngồi dậy, Sở Bắc Dực vội đỡ lấy cô.



Hàn Lam Nguyệt vừa trở mình thì đã nhăn mặt lại, khi cử động thì toàn thân đều đâu nhức đến rệu rã, cô vừa mặc y phục vào vừa quay qua ánh mắt hờn trách với nam nhân kia.



'' Nương tử như vậy là đang giận vi phu sao? ''



Sở Bắc Dực nhìn thấy sắc mặt của cô thì tươi cười mà trêu chọc, giọng điệu cũng rất cưng chiều. . đam mỹ hài



Hàn Lam Nguyệt có chút ngơ ra, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Sở Bắc Dực cười, hóa ra lại đẹp đến điên đảo thiên hạ như vậy, cô đã nhìn qua vô số nam nhân đẹp, nhưng đây mới phải gọi là cực phẩm nhân gian, đến cả ảnh đế cũng còn kém xa.



Vừa nhìn đã biết chắc tiểu bảo bối sau này sinh ra nhất định cũng sẽ là một tiểu mỹ nhân hoặc một tiểu mỹ nam rồi.1



'' Sao vậy, bị ta mê hoặc rồi sao? ''1



Sở Bắc Dực nhìn biểu hiện ngây ngốc của cô thì rất hài lòng.



'' Tự luyến... ''



Đang lúc này cái bụng đói meo của cô lại kêu lên ọt ọt khiến Hàn Lam Nguyệt hơi đỏ mặt xấu hổ.



Sở Bắc Dực biết mà, ngủ trễ như vậy nhất định sẽ trễ giờ dùng bữa sáng.



'' Vào đây đi ''



Vừa lúc thức ăn cũng đã chuẩn bị xong, sau đó một nhóm nha hoàn thay phiên nhau bưng thức ăn vào trong.



Tiểu Lan và Tiểu Nhu cũng đi vào giúp vương phi làm vệ sinh cá nhân.



Khi cô chuẩn bị bước xuống giường thì Sở Bắc Dực chợt khụy người xuống giúp Hàn Lam Nguyệt mang giày.



Hành động này của Sở Bắc Dực không khỏi khiến cho các nha hoàn phải há hốc mồm.



Vương gia lãnh huyết vô tình mà thiên hạ đồn đại lại có một bộ dạng ôn nhu như nước thế này sao? có phải bây giờ các cô bước ra ngoài là sẽ thấy được hoa hồng từ trên trời rơi xuống không!



Tiểu Lan và Tiểu Nhu cũng rất vui, vương gia sủng ái vương phi như vậy thật tốt.



Xong sau đó tất cả đều hiểu chuyện mà lui ra ngoài.



'' Hôm nay chàng không bận gì sao? ''



Hàn Lam Nguyệt vừa gấp thức ăn bỏ vào chén vừa hỏi, đều là món cô thích nên cô ăn rất ngon miệng.



'' Hôm nay không bận.''



Sở Bắc Dực không ăn mà chỉ ngồi bên cạnh dùng trà, cũng là để nhìn Hàn Lam Nguyệt ăn.



'' Ngày mai thất công chúa và lục hoàng tử của nước Tây Chu sẽ đến nước ta để tham quan. ''



Sở Bắc Dực lại tiếp tục nói.



'' Ngày mai nếu nàng cảm thấy không khỏe thì có thể ở nhà, ta sẽ giúp nàng xin cáo bệnh ''



Lúc Hàn Lam Nguyệt xuống giường thì có hơi chao đảo, thấy vậy Sở Bắc Dực cũng cảm thấy hôm qua đã dùng sức hơi quá, lo lắng ngày mai nàng sẻ không tiện đến dự yến tiệc.



'' Ta không sao, vẫn có thể đi được ''



Hàn Lam Nguyệt lại có chút đỏ mặt khi nhớ đến đêm hôm qua, nhưng cô vẫn rất điềm tĩnh, Chu Ngân Sa và Chu Trọng Sinh đến thì cô cũng đến.



Vì cô thật sự rất muốn gặp Chu Ngân Sa.



Ăn xong, Hàn Lam Nguyệt muốn đứng dậy đi về viện của mình, còn phải chuẩn bị lễ phục dự yến tiệc cho ngày mai.



'' Vậy ta quay về chuẩn bị đây ''



Toang định bước đi thì Sở Bắc Dực lại đi đến bế cô lên bước ra khỏi Ám Cư viện.



'' Chàng... ''



Cô nhìn hắn mà ngập ngừng, đây gọi là ngôn tình đó à, nhưng cô không có yếu đuối đến thế, chỉ là đi thì nơi đó hơi rát một chút thôi...



Bế Hàn Lam Nguyệt trên tay, từ Ám Cư viện đến Phong Nguyệt Uyển không biết đã có bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về.



'' Vương gia và Vương phi thật ân ái. ''



'' Ta ngưỡng mộ quá đi ''



'' Từ khi không có Liễu Như Yên kia thì mọi chuyện đều tốt. ''



'' Phải đó... ''



Những nha hoàn chứng kiến ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.



Còn Sở Bắc Dực đã suy nghĩ rất nhiều sau đêm hôm qua.



Giây phút nhìn cô muốn rời đi hắn thật sự rất sợ. Sợ cô bị tổn thương thì càng sợ mất cô hơn.



Nói rằng một người sẽ rất sợ người khác biết được điểm yếu của mình, nhưng thay vì cứ phải che giấu thì sao chúng ta không trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ điểm yếu ấy.



Nhưng hắn lại không xem cô là điểm yếu của mình, bởi cô chính là điều tốt đẹp nhất mà hắn muốn bảo vệ trong phần đời còn lại.



- ------ Ngày diễn ra yến tiệc hoàng gia.



'' Nguyệt tỷ hôm nay rất đẹp nha ''



'' Phải đó, xem ra vương gia rất sủng ái tỷ nha, tất cả đều chu toàn cho tỷ ''



Hai trắc phi cứ đứng bên cạnh suýt xoa khen ngợi không thôi.1



Y phục hay trăm hoa dùng cho buổi yến tiệc đều được Sở Bắc Dực chu đáo chuẩn bị hết cho cô.



Tất cả đều là loại tốt nhất, xa hoa nhất.



Vì bộ lễ phục có chút rườm rà nên cô được Tiểu Lan và Tiểu Nhu dìu ra bên ngoài.



Một tuyệt mắc giai nhân xuất hiện trong tầm mắt của Sở Bắc Dực, bình thường Hàn Lam Nguyệt vốn đã rất xinh đẹp, nhưng hôm nay dung mạo phải nói là,, Băng Cơ ngọc cốt, Diễm Mỹ Tuyệt Tục, Dương Chi Bạch Ngọc, Diễm Áp Quần Dương,,



Chỉ vẻ đẹp da như băng xương như ngọc, thân hình tuyệt hảo, xinh đẹp mà không dung tục, đẹp đến điên đảo thế gian.



Sở Bắc Dực có chút thất thần khi nhìn cô, xong cũng nhanh chóng lấy lại phong thái đỉnh đạt như ban đầu.



'' Nương tử... nàng thật đẹp! ''



Sở Bắc Dực lần đầu khen một nữ nhân xinh đẹp khiến cho mấy cận vệ gần đó cũng thấy được bầu trời sắp chuyển sang màu hồng rồi.



Gần đây vương gia không còn hắc ám như trước nữa, bọn họ đều sống thoải mái hơn một chút, tất cả đều phải cảm tạ vương phi hết đó.



''.... ''



Hàn Lam Nguyệt nghe lời khen ấy xong cũng nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ một cái rồi để hắn dìu bước lên xe.



Cô có cảm giác như Sở Bắc Dực đã thay đổi rồi, thái độ đối với cô rõ ràng hơn trước rất nhiều, và cả hình như hắn rất hiểu cô.



Từ màu sắc y phục, cô thích nhất là màu lam và trắng, những màu sắc nhẹ nhàng nhã nhặn nhưng cao quý, đến trâm hoa, cô thường dùng là trăm bạch ngọc chạm khắc hoa Di Tử, hay những món ăn, loài hoa cô yêu thích, loại trà cô thường dùng, tất cả dường như hắn đều biết.



Nhưng Hàn Lam Nguyệt sẽ không bị những điều tốt đẹp diệu dàng này làm cho uỷ luỵ bản thân.



Cô nói là động lòng, nhưng chỉ là một chút, cũng có thể xem là thích, nhưng còn yêu thì...



Cô chỉ còn lại một trái tim là thuộc về riêng mình, nếu đến một ngày trái tim này cũng trao trọn cho người ta thì cô xem như mất tất cả.



Nếu để bản thân hoàn toàn phụ thuộc vào tình yêu, lúc đau đớn thì cũng khó mà dứt ra được.



Vì yêu mà hy sinh tất cả, nói cho hay thì là một cảnh giới cao thượng của tình yêu.



Nhưng nhìn rõ một chút, một người vì yêu mà không tiết hy sinh lợi ích của bản thân rồi tự mình nhận lấy bao nhiêu đau khổ thì đó chính là loại chấp niệm sau đậm nhất! Cũng là kẻ dại khờ nhất thế gian này.



Trái tim từng chịu tổn thương thì sẽ luôn rất dè dặt trước mọi thứ, nếu có yêu thì cô cũng chỉ dám yêu một nửa, còn lại là lý trí cũng là đường lui.



Các tiểu khả ái của tui nhớ nha, yêu thì yêu nhưng phải lý trí đó



Chứ đừng hỏi như Lý Mặc Sầu: Hỏi thế gian tình là chi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK