• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời còn chưa dứt, ngón tay Nguyên Lân đã tiến vào bên trong áo lót của cô.

Mặc dù chỉ là một ngón tay, nhưng bộ ngực của thiếu nữ rất đầy đặn như thể chất lỏng muốn trào ra, Nguyên Lân gần như mất hết kiên nhẫn chờ cô gật đầu, trực tiếp cởi bỏ nút cài áo lót sau ở lưng cô, trong nháy mắt chiếc áo lót được buông lỏng, tay của anh vững vàng nâng ngực của cô, nâng một cục bông trắng mềm đầy đặn nắm vừa lòng bàn tay.Đây là cảm giác kì diệu nếu không gỡ bỏ chiếc áo lót chướng tay kia sẽ không bao giờ cảm nhận được, mỗi một tấc da thịt của cô đều ngoan ngoãn làm thỏa mãn thần kinh xúc giác của anh, bầu ngực trắng nõn mềm mại giống như một khối ngọc đẹp, còn thô một tí thì là một miếng thịt mỡ ngon, đều tất cả giống như những thứ đẹp đẽ mà Nguyên Lân có thể tưởng tượng được.

“Đừng, không được…”

Bạch Tiểu Đường muốn từ chối cũng muộn mất rồi, cặp vú cứng rắn của cô đã bị ngón tay chàng trai xoa xoa vài vòng mới ý thức được thế mà anh lại cởi bỏ áo lót của mình như vậy.

“Nguyên Lân, Nguyên Lân… Đừng… Đừng làm vậy mà….”

Cách áo lót đã là giới hạn hạ lưu nhất của Bạch Tiểu Đường, cô không cách nào tưởng tượng được mình thậm chí ngay cả áo lót cũng không mặc, ở góc sân thể dục trong phòng thiết bị, bị một người con trai làm như vậy…Chơi lớn như thế này.

Nguyên Lân hơi thở dần dần trở nên nặng nề, lực lượng nặng nề này nhanh chóng được thể hiện qua sức tay của anhHai tay anh cũng bắt đầu căng thẳng, bàn tay và ngón tay cứng như điêu khắc đá, tùy ý nhào nặn cặp vú mềm mại của cô thành đủ loại hình dáng dâm đãng.

“Không phải cậu đã đồng ý cho tôi bóp rồi sao? Là cậu kéo tay tôi lên mà.”

Cặp vú sữa của cô rất đầy đặn, đến nỗi Nguyên Lân phải mở rộng ngón tay của mình để ép bộ ngực của cô vào tay anh.

Anh cúi đầu xuống, cặp vú sữa trắng nõn từ kẽ ngón tay của anh trào ra, mà bên kia lại ở trong lúc hỗn loạn như vậy không ngừng lắc lư, run rẩy, viên ngọc ở trên đỉnh trong không khí căng thẳng, vểnh cao lên.

“Tớ… Tớ chỉ hứa với cậu là cách lớp áo lót mà… A…”

Bạch Tiểu Đường đứng không vững nhưng còn muốn kéo dài khoảng cách giữa hai người, tay cô nắm chặt thành nắm đấm nhỏ đặt lên ngực chàng trai, nhưng dưới sự khuếch trương cảm giác tê dại này, tay cô lại không có nổi nửa điểm sức lực.

“Tớ chưa… Chưa đồng ý với cậu có thể làm như vậy…”

Nguyên Lân đối với cô mà nói quả thật vừa cao lớn vừa cường tráng, cho dù lúc anh khẽ khom người xuống, Bạch Tiểu Đường vẫn phải ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt to tròn, nước mắt nổi trên hai tròng mắt theo động tác của anh lắc lư.

Hai mặt cô đỏ bừng, trong đôi mắt của cô hiện rõ ràng sự hoảng sợ.Đây là ánh mắt có thể khơi dậy ham muốn dục vọng của người đàn ông, dù sao cô ở trước mặt anh yếu ớt như vậy, yếu đến mức Nguyên Lân có thể không để ý sự phản đối của cô mà tùy ý nhào nặn ngực của cô, thậm chí anh có thể xé rách quần áo của cô, đẩy đại bác cứng rắn của mình vào giữa hai chân cô.

Nhưng Nguyên Lân lại đột nhiên nguội lạnh xuống, cho dù mọi đường nét trên cơ thể anh đều chứng minh anh đã bị Bạch Tiểu Đường đốt cháy, nhất là vật cứng giữa hai chân nóng hổi sưng lên như đang bị lửa thiêu đốt.

“Chậc”

Nước mắt của cô khiến anh khó chịu, khiến anh không còn hứng thú gì.

Bạch Tiểu Đường chỉ cảm thấy ngực được buông lỏng, nhìn chàng trai một giây trước còn tràn đầy hung dữ đột nhiên buông cô ra, lui về phía sau một bước.

Cô còn duy trì động tác vừa rồi, hai tay nắm chặt thành quả đấm đáng thương trong tư thế phòng bị, hai cặp vú tròn trịa đã bị chen ở giữa, trong đó một bên kia đầy dấu ngón tay lộn xộn của anh.

Cổ họng Nguyên Lân căng thẳng, rồi nhìn biểu cảm cô muốn khóc cũng không khóc được, càng phiền:

“Không phải cậu muốn về lớp sao? Đi thôi nào’’Bạch Tiểu Đường tỉnh lại như mơ, vội vàng cúi đầu sửa sang lại quần áoNguyên Lân chân dài bước lớn, lúc cô cúi đầu đã không thấy bóng người đâu, Bạch Tiểu Đường run rẩy quay lại phòng học, thầy Liêu trên bục giảng nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô như vừa mới khóc, vạn phần hòa ái không truy cứu chuyện cô đến trễ nửa tiết học, trực tiếp thả cô trở về chỗ ngồi.

Chàng trai chậm rãi bước vào cửa lớp cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên, làm ngơ đi về phía chỗ ngồi.

Trong đầu Bạch Tiểu Đường vẫn còn hiện hình ảnh phòng thể chất vừa rồi, chột dạ không chịu được cúi đầu ai cũng không dám nhìn, nữ sinh ngồi trước lại quay đầu lại vào lúc này.

“Bạch Tiểu Đường, sao cậu lại đi lâu như vậy, bánh mì của tớ đâu rồi?”

Bạch Tiểu Đường lúc này mới nhớ tới chuyện mình quên mất bánh mì, vội vàng lấy tiền của nữ sinh trả lại cho cậu ta: “Xin lỗi, tớ… Tớ không cẩn thận đã quên mất…’’Chỉ thấy một giây trước trên mặt còn mang theo nụ cười trên mặt nữ sinh lập tức lạnh xuống: “Mày có nhầm không, đi lâu như vậy mà quên mua bánh mì, vậy mày đi đâu mà lâu vậy, đi ăn trộm à?”‘’Mày có biết tao đói đến mức nào không, sắp chết đói rồi đấy!!’’Giọng nói của cậu ta vừa cao vừa bén nhọn, nhất thời cả lớp bỗng im phăng phắc, ánh mắt của một đám người tập trung ánh mắt vào hai người.

Bạch Tiểu Đường càng cảm thấy có lỗi sau khi nghe câu chất vấn của nữ sinh, cô cúi đầu nhỏ giọng nói lời xin lỗi, nhưng bị âm thanh ở một góc khác của lớp học cắt ngang.

“Muốn chết thì chết nhanh đi, không chết được tao có thể giúp mày”

Giọng nói Nguyên Lân mang theo mất kiên nhẫn, khí thế lạnh lùng trong ánh mắt mạnh đến mức làm cho nữ sinh kia một giây trước còn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Đường lập tức quay đầu lại, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn về phía góc lớp một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK