• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Tiểu Đường đi cùng Nguyên Lân bước vào phòng học.

Hôm nay anh Long không xuất hiện, buổi sáng lúc cô đi học có ăn qua hết bánh bao còn có uống sữa đậu nành, chắc chắn hôm nay sẽ không có đồ ăn thừa mang về.

Bạch Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy dễ chịu khó thấy.

Ngược lại Vương Dĩ Tường hôm trước vừa bị đánh một trận, hôm nay lại thấy Nguyên Lân đi theo phía sau Bạch Tiểu Đường chậm rãi vào trường, suy nghĩ cả buổi sáng cũng không nghĩ ra, rốt cuộc trước giờ nghỉ trưa nhịn không được hỏi một câu:

“Anh Nguyên… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nguyên Lân lười để ý tới cậu ta: “Liên quan gì đến mày.”

Vương Dĩ Tường ngược lại còn rất tủi thân: “Không phải chứ anh Nguyên, nữ thần piano lớp 12 không phải lúc nào cũng đối xử với anh……’’

“Chuyện này liên quan cái đéo gì đến tao.”

“Còn hoa khôi học sinh lớp 12 thì sao?”

“Mày có bệnh à?”Đương nhiên cậu biết mình không có bệnh nhưng mà không thể hiểu được một chuyện.

Bạch Tiểu Đường?

Chỉ là Bạch Tiểu Đường có thể hơn nữ thần lớp mười hai kia sao?

“Không đúng anh Nguyên, ra đây chúng ta sẽ bàn chuyện hệ trọng.” Vương Dĩ Tường tận tình khuyên bảo: “Nếu anh muốn yêu dương…”

“Mày bảo ai đang yêu dương?”

Chuông tan học vang lên, Nguyên Lân đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, ấn đầu Vương Dĩ Tường trở về chỗ ngồi của cậu ta.

“Đây là tao gọi là giúp đỡ phe chính nghĩa.”

Gì vậy má nó?

Vương Dĩ Tường ngây ngốc nhìn Nguyên Lân bước ra khỏi lớp học, qua năm phút đồng hồ mới quay ra nhìn về phía Hắc Tử vẫn trầm mặc không nói bên cạnh:

“Anh Nguyên đang nói cái gì vậy?’’

“Giúp đỡ chính nghĩa.”

“Chính nghĩa thì tao biết, nhưng mà anh Nguyên có ý gì?”

“…”

Nguyên Lân cũng cảm thấy ghê tởm bản thân sau khi anh nói những từ “Giúp đỡ chính nghĩa.”

Anh lên sân thượng muốn hút thuốc, thế nhưng hôm nay gió hơi lớn, bật lửa bật hai lần không lên, bên kia liền truyền đến tiếng cửa sắt bị đẩy ra.

Anh quay đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Đường chỉ lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt to sợ hãi nhìn về phía này.

“Tôi sẽ ăn thịt cậu sao?”

Nguyên Lân có chút không thoải mái, thuốc lá trên môi còn chưa châm lên khẽ lay động.

“Lại đây.”

Bạch Tiểu Đường cẩn thận đi tới trước mặt Nguyên Lân, vươn hai tay về phía anh: “Cái kéo của tớ đâu?”

Nguyên Lân cười nhạo một tiếng, lấy chiếc kéo nhỏ từ trong túi ra, ném nhẹ vào lòng bàn tay cô

“Bạch Tiểu Đường, chúng ta làm giao dịch đi?”

Giao dịch?

Nghe vậy, Bạch Tiểu Đường có một dự cảm không tốt lắm.

Cô nhanh chóng thu hồi cái kéo nhỏ vào túi, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Nguyên Lân:

“Giao dịch gì vậy? Tớ không có tiền, cậu muốn cái gì?”Ánh mắt thiếu nữ đã bắt đầu ngấn nước mắt, trải một tầng sương, nói xong cô còn nâng tay xoa xoa cái mũi nhỏ của mình, có chút lo lắng nhíu nhíu mày.

Nguyên Lân cũng không châm lửa được, dứt khoát không ngậm nó trong miệng nữa, anh kẹp điếu thuốc trên tay, một bên khóe miệng cong lên: “Cậu không cần phải lo lắng.”

“Bán cậu cho tôi.”

“?”

Có lẽ là Bạch Tiểu Đường không hiểu ý tứ của Nguyên Lân, ánh mắt chớp chớp hai cái: “Hả?”

“Nói đơn giản là——-

“Sói luôn đặc biệt kiên nhẫn trước khi thực sự cắn động mạch cổ của con mồi:

“Tôi bao nuôi cậu, còn cậu cho tôi tùy ý chơi với cậu, đại loại như việc sờ ngực.”

Lời còn chưa dứt, Nguyên Lân đã thấy con thỏ lui về phía sau một bước, ánh mắt có chút cảnh giác nhìn anh.

“Nhưng lúc trước đã cho cậu sờ rồi mà, hơn nữa cậu đã đồng ý sẽ giải quyết chuyện nhà tớ sớm một chút…”

“Đúng vậy, cho nên không phải buổi sáng tôi đi rồi sao?” Không chỉ có đi, còn thấy ông già hay được gọi tên là anh Long kia, vốn định đến đây, nhưng từ xa nhìn thấy anh đi tới nên bè đi đường vòng.Đúng là một đám rác rưởi.

Nguyên Lân dựa lưng vào tường sân thượng, dùng lưỡi đẩy má đồng thời chỉ ngón tay xuống đất.

“Tôi đang nói là ở trong trường học, nhóc vô dụng.”

Bạch Tiểu Đường lúc này im lặng, có lẽ là việc bị bóp ngực cùng với việc bị sai vặt khiến cô có chút phân vân, sau đó vẫn quyết tâm lắc đầu: “Thật ra chuyện trường học đối với tớ mà nói cũng không phải đặc biệt phiền phức… Không cần làm phiền đến cậu cũng được.”

“Vậy thì xin lỗi”

Nguyên Lân vốn cũng không phải muốn cùng cô thương lượng. Khóe miệng anh nhếch lên, cánh tay thon dài ôm lấy Bạch Tiểu Đường, bắt được cô kéo về phía mình.

“Riêng chỗ này của tôi là cưỡng ép giao dịch.”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK