Lúc anh nói lời này, đáy mắt đều là ý cười chói mắt, như muốn như thể tô điểm thêm vào cái nóng mùa hè.
Bạch Tiểu Đường nhìn đôi mắt cong của anh, ma xui quỷ khiến thế đã gật đầu.
Nguyên Lân đưa cô đến phòng thiết bị thể thao bên cạnh sân bóng rổ, trong đó chứa đầy các loại bóng và thảm mà học sinh sử dụng trong lớp thể dục.
Tuy rằng mỗi ngày đều có người ra vào nhưng căn bản không có ai quét dọn, ánh mặt trời bên ngoài biến thành một chùm chiếu vào nơi này, nơi ánh sáng đi tới lại đầy những hạt bụi trôi nổi.
Tiếng đóng cửa phía sau vang lên, Bạch Tiểu Đường có chút hối hận: “Hay là, có thể trễ một chút rồi làm sau được không? Lớp học đã bắt đầu rồi. ”
Bạch Tiểu Đường vừa rồi còn chưa nhận được, lúc này mới nhớ ra còn chưa đến giờ nghỉ trưa.
Thành tích từ nhỏ đến lớn của cô tuy rằng không tính là tốt, nhưng cô lại vô cùng ngoan, đừng nói là trốn học, đời này làm chuyện xấu lớn nhất chính là lên lớp nói chuyện riêng hai câu, bởi vậy cho dù thành tích luôn dao động ở khoảng giữa thì giáo viên cũng đều thích đánh giá cô làm học sinh ba tốt.
“Không được.”
Lại nhìn lại Nguyên Lân, quả thực chính là một thái cực khác của Bạch Tiểu Đường.
Anh vặn khóa cửa nhà kho từ bên trong, trên mỗi một khớp bàn tay đều như phát ra tiếng động.
“Cậu cởi quần áo nhanh nên đi, tôi bóp xong là có thể về lớp’’Bạch Tiểu Đường khẽ cúi đầu, gương mặt nhỏ đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu.
“Cậu, không phải cậu nói cách quần áo…”
“Tôi nói là cách quần áo sao?” Nguyên Lân nhếch khóe miệng đi tới trước mặt Bạch Tiểu Đường, ánh mắt nóng rực như có thể xuyên qua một tầng đồng phục mùa hè mỏng manh kia tiếp xúc thẳng tới làn da đang run rẩy của cô.
“Hả? ”
Mắt thấy Bạch Tiểu Đường lui về phía sau một bước, Nguyên Lân thong dong bình tĩnh đến trước mặt cô một lần nữa.
“Trí nhớ của cậu không tốt lắm, có cần tôi giúp cậu nhớ lại không?’’Gót chân Bạch Tiểu Đường vấp phải tấm thảm bị ném lung tung trên mặt đất, lảo đảo lùi lại hai bước, cuối cùng đụng phải rổ đầy những quả bóng phía sau.
“Không, đừng…” Giọng cô như muỗi kêu, nghiêng đầu tránh né hơi thở của anh: ‘’Cậu đừng dựa vào gần như vậy được không…”
Nguyên Lân cách cô chỉ có nửa bước , tuy rằng cũng không trực tiếp dán sát vào cô, nhưng lại đang tỏa ra sức nóng như bức tường lửa.
Bạch Tiểu Đường không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, ngay cả hơi thở Nguyên Lân phả ra hình như cũng có thể cảm giác được, hai cánh tay nhỏ từng đợt nổi da gà liên tiếp.
“Gần lắm sao? Tôi thấy vẫn chưa gần lắm. ”
Nguyên Lân chẳng những không có ý lùi bước, ngược lại còn vươn tay bắt lấy bên cạnh rổ bóng, hoàn toàn bao vây Bạch Tiểu Đường triệt để vòng ở nơi nhỏ trước mặt mình, tận tình dùng hơi thở nóng bỏng bắt nạt cô.
“Hơn nữa, không tới gần thì làm sao tôi bóp ngực của cậu được?”
Lời này của anh nói thật sự rất chính trực và ngay thẳng. Bạch Tiểu Đường thậm chí không dám ngẩng đầu lên, sau khi nuốt nước bọt một chút, suy nghĩ lại giằng co như vậy cũng không phải chuyện gì, nhưng cô lại không phải loại người có thể dễ dàng lấy hết dũng khí.
Suy nghĩ một hồi, cho đến khi Nguyên Lân có chút không kiên nhẫn, Bạch Tiểu Đường mới gắt gao nắm góc áo hai bên đồng phục học sinh, chậm rãi kéo lên.
Vẫn là cái eo nhỏ nhắn đêm quaChẳng qua ánh sáng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào người Bạch Tiểu Đường, một mảnh da thịt trắng nấp sáng đến chói mắt.
Vạt áo đồng phục học sinh chậm rãi nâng lên, hôm nay cô mặc một bộ đồ lót cúp ngực màu xanh bạc hà, ôm chặt hai cặp vú sữa tròn trịa đến gần như khoa trương, che lấp khe rãnh sâu không thấy đáy chỉ để lại một cái núm nhỏ trên đỉnh.
“Cậu bóp, bóp đi…”Đôi mắt to của cô mang theo một tầng sóng nước, cũng không dám nhìn Nguyên Lân, đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo thành nắm đấm, nắm thật chặt.
“Nhanh lên đi…..’’
Danh Sách Chương: