• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một thời gian cuộc sống Bạch Tiểu Đường thật sự yên bình khó thấy.

Sáng sớm anh Long không đến cửa tiệm, thậm chí còn không xuất hiện trên con đường kia nữa, mà trong trường học cũng giống như ý của Nguyên Lân, không ai yêu cầu cô làm việc vặt nữa.

Mặc dù thay vào đó là bị mọi người xa lánh, nhưng Bạch Tiểu Đường đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cuối cùng cô đã có một lớp học thực sự có thể nghỉ ngơi. Trước kia bị sai chạy việc vặt, thời gian làm trực nhật cô có thể lấy để đọc sách làm bài tập—— đương nhiên, cũng sẽ bị Nguyên Lân chiếm lấy.

Bộ ngực lớn của Bạch Tiểu Đường bây giờ đầy dấu ngón tay của chàng trai, bởi vì anh dùng sức xoa nắn, dấu vết thường xuyên vài ngày cũng không biến mất. Núm vú bị ngón cái của anh chà xát làm cho đỏ bừng nóng rực, cho dù mặc áo lót cả buổi chiều vẫn duy trì nhiệt độ như vậy.

Cùng lúc đó, cô cũng có thể cảm giác được thân thể bắt đầu càng ngày càng mẫn cảm, lúc trước cởi áo lót ra bị xoa một lát mới bắt đầu chảy nước, đến hai ngày trước lúc nghỉ trưa đã là vừa cởi áo lót ra, sâu trong thân thể giống như phản xạ có điều kiện có dấu hiệu tan chảy.

Sự thay đổi này khiến Bạch Tiểu Đường càng lúc càng cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao.

Bên cạnh cô chỉ có một vị trưởng bối như bà nội, nhưng chuyện này cô tuyệt đối không thể nói cho bà biết chuyện này, suy nghĩ nhiều lần cô chỉ có thể bắt đầu dùng cách ngu ngốc nhất, trốn tránh Nguyên Lân đi.

Thật ra Nguyên Lân gọi cô cũng rất dễ dàng, giờ nghỉ trưa gọi cô lên sân thượng, hoặc là sau giờ tan học bắt được cô trên đường.

Bạch Tiểu Đường người này cũng không có bản lĩnh gì khác, chân ngắn tuy ngắn, nhưng không chịu nổi tần suất cao, đúng như Vương Dĩ Tường nói chạy nhanh như động vật bốn chân vậy, nhanh như chớp sẽ không thấy bóng dáng đâu.

Cô vừa tan học bèn chạy ra ngoài, đúng là Nguyên Lân hai ngày rồi không bắt được cô .

Hai ngày Nguyên Lân không bắt được người rất tức giận, sắc mặt khó coi đến mức Vương Dĩ Tường cũng không dám đến trước mặt đùa giỡn anh.

Buổi tối tiết tự học, thầy Liêu hơn 50 tuổi đi vào lớp, lẩm bẩm một tiếng: “Aida, thằng nhóc Nguyên Lân này không biết chạy đâu mất tiêu rồi”

Bạch Tiểu Đường quay đầu nhìn thoáng qua chỗ ngồi Nguyên Lân trống rỗng, nhất thời trong lòng đột nhiên nổi lên bản năng cảnh báo nguy hiểm của động vật ăn cỏ.

Hôm nay lại là một ngày mưa âm u, buổi sáng Bạch Tiểu Đường đến trường còn nghe bà nội nói có thể hôm nay trời mưa, xong trận mưa này đang báo mùa thu sắp đến, đặc biệt bảo cô mang theo ô, kết quả đêm nay tiết tự học còn chưa bắt đầu, mưa lớn bên ngoài lại một lần nữa cùng sấm sét hạ cánh trên mảnh đất này.

Thời tiết này không khỏi làm cho người ta nhớ tới đêm mưa bão trước đó, cũng may hôm nay Bạch Tiểu Đường không cần làm trực nhật, đi cùng đám người tan học bước ra khỏi cổng trường.

Những ngày mưa như vậy cũng đủ khiến người đi bộ trên đường cảm thấy không an toàn.

Hầu hết các học sinh trong nhà đều có người đến đón, Bạch Tiểu Đường một mình cầm một cái ô bước nhỏ bước đi rất nhanh.

Phía xa có sấm chớp, tiếng sấm xa xa khiến trong lòng Bạch Tiểu Đường luôn bất an, nhưng cô lại không rõ bất an kia rốt cuộc là cái gì.

Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu động vật ăn cỏ của cô rất chính xác, ngay lúc Bạch Tiểu Đường thở hồng hộc chạy vào cửa khu dân cư cũ, cô vừa mới cất ô đi, nước mưa rơi xuống đất, chợt nghe trong bóng tối vang lên giọng nói của chàng trai:‘’Chân cậu tuy ngắn nhưng mà chạy nhanh đấy nhỉ’’Giống như một con chuột, anh chỉ có thể chặn, đuổi theo căn bản không đuổi kịp.

“Chín giờ buổi tối hết tiết tự học, cậu chỉ mất năm phút là chạy về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK