Sao và May.
Bé lớn là Sao.
Bé nhỏ là May.
Vào khoảnh khắc gọi tên cặp sinh đôi, Khan cảm nhận được mối liên kết vô hình đã thắt chặt hắn và hai đứa nhỏ với nhau. Từ rày về sau, hắn sẽ là cha của Sao, và May.
Trông Ibrahim có chút ngạc nhiên với cái tên mà hắn đã đặt, rồi ông ta đưa ra một nhận xét nhỏ. May có vẻ nữ tính, nhưng bây giờ là tháng Năm nên đặt tên như thế này cũng khá hợp lý. Còn, Sao trong ngôn ngữ cổ mang ý nghĩa bảo vệ. Rất hợp với bé lớn khi nó là đứa có tinh thần bảo vệ bé nhỏ lớn nhất.
Nhận được lời tán dương ngoài ý muốn, Khan không có ý định giải thích rằng, lúc mình nghĩ đến tên của hai đứa nhỏ chẳng có dính líu gì tới thế giới này.
May có phần đồng âm với Mây.
Và, Sao chính là ngôi sao.
Khan chỉ nghĩ đơn giản rằng, trên trời luôn có mây và sao, bất kể ngày đêm.
Vào lần đầu hắn nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng cạnh nhau, aura của cả hai cũng đập vào mắt Khan màu sắc khác biệt mà hắn chưa từng nhìn thấy.
Màu trắng, êm dịu bồng bềnh như có mây trời bao phủ.
Màu đen, dữ dội mạnh mẽ với vài đốm sao hấp háy lẩn bên trong cuộn xung quanh.
Khi cả hai đứng cạnh nhau, sắc đen trắng càng rõ rệt và mang lại sự tương phản hài hòa đến khó hiểu.
Cả hai rất đặc biệt.
Trắng và đen. Hắn chưa từng nghe thấy màu sắc aura này. Hoặc là hắn không đủ kiến thức nên chẳng hề biết tới. Song, dù thế nào đi nữa thì cặp song sinh vẫn rất đặc biệt.
"Cái tên có vẻ hơi tầm thường." Saul ôm thanh kiếm khoanh tay lại, thản nhiên bình phẩm cái tên Khan đã đặt cho cặp sinh đôi.
"Tên của chú phiền phức cũng dở ẹc!" Sao lập tức lên tiếng khi thấy cái tên cha vừa đặt cho mình bị chê.
"Nhưng mà... tên của anh với chú phiền phức nghe hơi giống nhau ý." May đưa tay lên cào tóc, miệng lầm bầm gì đó như là đang đọc lại tên của anh mình và chú phiền phức.
Nghe thấy May nói thế, Khan cũng hơi ngẩn ra. Hắn đặt cái tên này không hề nghĩ đến Saul, nên giờ mới phát hiện ra hai âm tiết của Sao và Saul đúng là có chút tương đồng, đến khi viết cũng giống với hai chữ đầu.
Không những Khan ngạc nhiên, cả Sao và Saul cũng lần lượt ngớ ra. Saul bắt gặp cái nhìn lơ đễnh của Khan liền quay mặt đi một cách khó chịu, cứ như là cậu ta thật sự rất bất mãn khi tên của mình gần trùng âm với bé lớn.
Nhưng Khan không có ý định thay đổi.
Sao cũng nghĩ thế.
"Tên của anh đẹp hơn mà, nghe mượt hơn chú phiền phức nhiều!" Sao dùng dằng cãi lại, không chấp nhận tên của mình cùng tên của chú phiền phức nằm ngang hàng.
May hiểu tính anh trai nên không hề phản bác gì cả, nhiệt thành gục gặc đầu tán thành với lời của anh trai.
"Ấu trĩ!" Saul lẩm bẩm thế thôi, chẳng có ý định lên tiếng phản bác.
Tuy rằng cũng nhờ hành động ngu ngốc của Leighton mà cặp sinh đôi cuối cùng cũng có tên của mình, có thể nói đây cũng là một tin vui. Nhưng không có nghĩa là Khan sẽ quyết định bỏ qua tội lỗi của hắn ta đã phạm phải.
Leighton cũng nhận ra bước đệm nhỏ của cha con họ đã qua, giờ là đến phiên mình.
"Chủ nhân!"
Sheena ở bên cạnh hắn đột nhiên lên tiếng, Leighton nghe cô gọi tên nhân loại kia là chủ nhân mà giật nảy mình, ngẩng phắt đầu nhìn cô khi mình vẫn đang ở trong thế quỳ gối hèn mọn.
"Mong rằng ngài... hãy rộng lòng tha thứ cho sự ngu dốt của tên rác rưởi này, tôi nhất định sẽ trừng phạt hắn thích đáng!"
Biểu cảm có vẻ đè nén, trên môi Sheena phát ra thanh âm như thể đay nghiến từng chữ một, nhưng sự tha thiết trong giọng điệu khẩn nài bất lực của cô không phải là giả tạo.
Leighton càng ngạc nhiên hơn nữa.
Nếu như Sheena vứt bỏ mình, Leighton cũng không hề oán thán lấy một lời. Chỉ là hắn ta không ngờ, cô ấy sẽ vì mình mà thốt lên lời cầu xin.
"Ta đã nói rồi mà. Ta không thích nói lại lần hai đâu." Khan hoàn toàn thờ ơ, chẳng hề có vẻ gì là sẽ động lòng trắc ẩn.
"Chẳng phải ngài muốn hạ bệ Lauriel sao? Tôi nhất định sẽ giúp ngài! Tuy rằng tôi đang chịu khống chế của ả bởi lời nguyền nhưng Hội đồng Quý tộc vẫn nghe lời tôi hơn."
Khan nghiêng đầu nhìn Sheena, có thể thấy dáng vẻ hấp tấp này của cô, chứng tỏ Leighton cũng có vị trí quan trọng trong lòng cô ta.
"Ngươi lầm tưởng điều gì à? Ta đâu có ý định trao đổi."
Câu trả lời như giáng tạ vào tâm trí Sheena, cả Leighton nữa. Cả hai không ngờ Khan hoàn toàn không để tâm đến điều kiện.
"Ta cũng đâu có ý định giết hắn, cô lo lắng thế làm gì?" Khan thở dài. Hắn có cảm giác hình tượng của mình đang sai lệch trong mắt Sheena. Chẳng lẽ nhìn hắn tàn ác đến vậy sao?
Đôi mắt màu lục của nữ Ác ma giương lên đầy nghi ngờ.
Khan có phần nào thả lỏng hơn sau khi đặt tên cho cặp sinh đôi, ngữ điệu cũng hòa nhã hơn rất nhiều. Ít nhất là không có dáng vẻ khiến người khác lạnh gáy nữa.
"Hai nhóc con của ta bị đối xử như thế. Hiển nhiên là ta tức giận. Nhưng may thay nó không... Và có vẻ như hai đứa nó cũng chẳng căm hờn gì ngươi. Chỉ có ta đơn phương giận dữ thôi."
Sheena cuối cùng cũng tin tưởng rằng Khan không có ý định đoạt mạng một trong hai, nhưng sự thả lỏng vừa đến lại bị bắt đi bởi câu nói tiếp theo.
"Hiển nhiên là ta cũng không có ý định bỏ qua."
"Tùy ngài trách phạt." Sheena khom mình, hoàn toàn khuất phục.
"Xin hãy để tôi nhận hình phạt." Leighton cuối cùng cũng lên tiếng.
Sheena không nói gì cả, cô còn chẳng thèm nhìn hắn nữa là.
Đương lúc hắn muốn đưa ra quyết định thì gấu quần lại có xu hướng bị kéo xuống, Khan cúi đầu nhìn bé Sao đang níu gấu quần của mình rồi ngước lên nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn ngây thơ.
Sự thật thì, hai đứa nhóc này chẳng ngây thơ như vẻ ngoài, và Khan biết điều đó.
Khan thở dài, thay đổi suy nghĩ vào phút chót. "Trước tiên thì một trong hai, tự cạo trọc đầu mình đi và ta muốn nhìn thấy quả đầu trọc đó được giữ nguyên trong vòng sáu tháng."
Sheena giật mình, đến Leighton cũng bất ngờ vì hình phạt Khan đưa ra. Hoàn toàn không khớp với suy đoán của Leighton.
Cạo trọc đầu?
Sheena sẽ không chịu đâu, chị ấy là Ác ma rất để ý ngoại hình của mình mà. Hiển nhiên là hắn ta cũng không thích phong cách đầu trọc, nhìn quả tóc dựng hiện tại trên đầu hắn là biết. Hắn ta rất tự hào về kiểu tóc này của mình.
Nhưng vì biết Sheena không dễ chấp nhận, và hắn ta chẳng muốn Sheena phải khó xứ vì mình nên hắn ta dứt khoát đưa ra quyết định sau cùng.
"Kẻ hèn này xin tuân theo lệnh của ngài."
Leighton vừa nói xong, bỗng dưng lửa bén trên đầu hắn, từ đốm lửa nhỏ xíu chẳng mấy chốc lan tỏa ra những lọn xung quanh, như rơm bắt lửa, cả quả đầu của hắn lập tức tỏa nhiệt với ánh sáng cam vàng bập bùng nhảy nhót. Trên đầu Leighton như thể đang đội lửa.
Mùi khét lan tỏa xung quanh, lửa bừng lên nếm trọn từng đường chân tóc trên quả đầu của Leighton. Đến khi tóc chẳng còn trên đầu hắn ta nữ, và ngọn lửa dập dờn khuấy động rồi tắt hẳn.
Khan nhìn quả đầu trọc sáng bóng của Leighton... Cũng không vừa mắt hơn bao nhiêu.
"Ibrahim, ông có thứ mực nào viết lên đảm bảo không xóa được trong thời gian ngắn không?"
"Có vẻ cậu chủ thực sự nghĩ tôi là một tiệm tạp hóa lưu động, cái gì cũng có đúng không?"
Khan im lặng xem như là thừa nhận.
"Tôi không có..." Ibrahim thở dài. "Nhưng có thể dùng mực thường sau đó ếm phép kết dính là được, mực sẽ không phai trong vòng vài tháng."
Khan gật đầu. "Tốt đấy chứ. Vậy thì, ta muốn ngươi viết ba chữ này lên quả đầu trọc kia."
Dưới cái nhìn trợn trừng của Leighton, Khan vẫn bình thản nói ra ba chữ.
Và hắn ta có vẻ suýt ngất đến nơi rồi.
Ibrahim vỗ tay, tấm tắc khen ngợi. "Một hình phạt tuyệt vời." Ông ta chẳng bao giờ ngại đổ dầu vào lửa.
Tuy rằng hắn đến không được đường hoàng cho lắm, nhưng ra về vẫn được Sheena tận tụy tiễn ra cổng chính. Trông vẻ mặt của cô vẫn khó chịu vì người dưới trướng mình tự tiện hành động. Thực ra thì Khan đã nghi ngờ mối quan hệ của Sheena và Leighton, có vẻ phức tạp hơn những gì hắn nghĩ. Dẫu sao hắn chẳng tò mò cho lắm, chỉ là thừa cơ tâm lý tội lỗi của Sheena vẫn còn đó, hắn khéo léo nhắc về điều kiện trước đó của Sheena.
"Về các Hội đồng Quý tộc, ta mong rằng mình sẽ nhận được sự ủng hộ từ họ."
"Nhưng mà ngài... Tôi hiểu rồi ạ." Sheena toan nói thì nhìn thấy vẻ tươi cười của Khan, cô ta khôn ngoan ngậm miệng lại.
"Các ngươi có thể dùng cái lọ đó. Dù ta không hề muốn, nhưng hai đứa con trai của ta đã muốn vậy rồi..." Khan lắc đầu đấy bất lực. "Lấy nó giải lời nguyền đi. Chuyện kế tiếp ta sẽ liên hệ các ngươi sau."
"Dạ?" Sheena ngơ ngác, không hiểu Khan nói gì. Rõ ràng là Khan đã thu hồi lại lọ máu rồng, bây giờ hắn cũng hề đưa ra thứ gì cho thấy bọn họ "có thể dùng cái lọ đó" cả.
"Ở trong túi của ngươi, bên phải. Cẩn thận tai mắt, khi nào về phòng mình rồi hẳn kiểm tra."
Sheena rất muốn bỏ tay vào túi quần bên phải của mình ngay bây giờ để kiểm tra. Từ khi nào mà lọ máu rồng đã nằm trong túi của cô rồi? Tên nhân loại này đã làm gì? Dùng ma thuật chăng? Nhưng cô ta không cảm nhận được gì cả. Ác ma rất nhạy cảm với ma lực, trừ khi đối phương cao cơ hơn mình, nếu không thì cô không dễ gì bị qua mặt như thế này cả!
"Ngài... lời nguyền của ngài thì sao?" Sheena vội nói khi thấy Khan dợm quay người rời đi.
Khan hơi dừng lại, khuôn mặt hơi nghiêng ra sau, và hắn hé miệng trả lời cho cô nghe.
"Ta sẽ không uống máu của con trai mình, đừng nói chuyện kinh thế."
Sheena ngẩn người ra trước thái độ dứt khoát của hắn, khi cô thấy cô không còn gì để nói. Hắn mới rời đi cùng với người của mình. Trên lưng con sói và sư tử đều có một đứa bé. Em trai hắn đi bên cạnh, và tên quản gia trung thành theo sau. Sau khi rời khỏi Ma Vực, Sheena chẳng lạ gì những lớp mặt nạ của mấy kẻ tự cho rằng mình thanh cao đeo lên. Từ lâu lắm rồi, cô chẳng còn tin và thứ gọi là lương tâm.
Nhưng hiện thời, nhận định từ trước đến nay của cô cuối cùng cũng gặp phải vật cản, và nó dần lung lay trong tiềm thức của cô.
Sheena vẫn chưa nhận ra, con đường của cô từ rày về sau sẽ khác.
Chỉ vì sự xuất hiện của một người.
*
Khan vẫn chưa có ý định quay về dinh thự của Lauriel. Hắn muốn trở về trụ sở của Bồ Câu Mỏ Xanh để xem tình hình của Elijah và Molly thế nào. Trên đường đi, bởi vì hắn không dùng phương tiện cưỡi thú như ban đầu nên hiện thời phải cuốc bộ một quãng khá xa. Vì là ban ngày nên đường phố vẫn tấp nập người qua kẻ lại, hàng quán đều mở rộng cửa không ngừng đón khách. Lãnh địa Ác ma ngộp nhịp hơn nhiều, người qua kẻ lại cũng đủ loại thành phần nên nhóm của Khan cũng không đến mức nổi bật. Nhìn thấy nhiều nhất vẫn là Ác ma, còn lại là con người hoặc Thú nhân,
Tinh linh có rất ít mà đa phần là hắc Tinh linh, tuyệt nhiên không thấy sự hiện diện của các Tinh linh thuần chủng. Đi thêm vài đoạn, hắn lại thấy lác đác bóng dáng của một vài Người lùn. Hẳn là sẽ có một vài kẻ ở tộc Bất tử nhỉ? Theo hắn nhớ thì tộc Bất tử ít khi hiện thân, lộ diện bản chất của mình. Thay vào đó chúng sẽ ám vào ai đó để hoạt động.
Thiên thần thì đã biến mất gần ba trăm năm nay rồi, còn loài rồng cũng giống các Tinh linh thuần chủng, không thích giao du với thế giới bên ngoài mà chỉ đóng cửa ở nhà tự chơi. Nghĩ tới rồng, Khan hơi cúi đầu nhìn cặp sinh đôi đang cưỡi trên Lai và Walsh.
Thật lạ khi những con rồng non lại bị lạc, vì loài rồng rất bảo vệ đồng tộc của mình. Trứng của rồng là thứ được bảo hộ kỹ lưỡng nhất, cẩn trọng coi chừng còn hơn cả hang kho báu của chúng. Vậy cớ gì bé May và Sao lại ở đây mà không có người bảo hộ? Mà cả hai cũng chẳng có ý định tìm đồng tộc của mình để đoàn tụ.
Khan không hỏi về cha mẹ của cặp sinh đôi vì rõ ràng là chúng không biết hoặc không muốn biết.
"Tôi không ngờ anh giận lên cũng rất đáng sợ."
Ở bên cạnh, Saul đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
"Vậy sao?" Khan đáp khá hờ hững.
Chẳng lẽ phản ứng im lặng của Saul từ nãy đến giờ là do hắn?
"Tôi cứ tưởng mình đang nhìn thấy người anh trai vẫn thường chửi tôi là đồ con hoang."
"Con hoang?" Bé May đang ngồi trên lưng Lai bắt được từ mới, nó lặp lại với vẻ hiếu kỳ.
"Tức là con ngoài giá thú phải không ạ? Ơ... Vậy tụi con cũng là con hoang hả?" Bé Sao dợm giải thích cho em trai mình thì chợt nhận ra vấn đề.
"Không phải." Khan lập tức nói với hai đứa nhỏ đừng có nghĩ bậy. Rồi hắn đưa mắt cảnh cáo ném sang cho Saul. "Có con nít ở đây thì nên lựa lời mà nói. Mà cậu lôi chuyện cũ ra làm gì, vẫn còn dỗi?"
"Tôi rảnh lắm chắc?" Saul chối phắt. Cậu ta nhìn thẳng về phía trước. "Chỉ là ngẫm lại, chính bản thân tôi cũng không ngờ được sẽ có ngày này, tôi với anh có thể cùng nhau đi trên một con đường thế này thôi."
Không ngờ sẽ có khoảnh khắc Saul trở nên đa cảm như thế này. Song, khi nghĩ lại thì cũng không khó đoán. Lúc viết tiểu thuyết, em gái hắn từng nói là sẽ xây dựng nhân vật chính có nội tâm phức tạp, cho dù công cuộc trả thù khiến con người cậu ta trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn hơn.
"Ta thấy thế này cũng tốt mà." Khan nói. "Thực ra ban đầu biết mẹ kế có thai, ta cũng rất mong chờ. Ta nghĩ nếu đứa bé sinh ra là con gái biết đâu ta sẽ yêu thương nó thì sao."
"...Vì tôi là con trai nên anh ghét à?"
Không thể thừa nhận đó là sự thật được. Khan tỏ ra lơ đễnh nói, "Nhưng cậu có mẹ mình yêu thương rồi, ta thì không. Với lại cậu cũng biết mẹ kế cũng chẳng ưa gì ta mà. Nói cho cùng, ta cũng rất ghen tị với cậu."
Mẹ của Khan không tỏ thái độ ghét hắn công khai, nhưng sự khinh miệt ẩn giấu trong đôi mắt cao ngạo của bà thì hắn vẫn luôn nhìn thấy rõ.
"Mà sao cậu không hỏi xem tin tức của mẹ cậu qua Bồ Câu Mỏ Xanh? Thông tin tình báo của bồ câu chẳng đứng nhất còn gì, chắc chắn sẽ có chút manh mối nào đó thôi. Còn hơn là tự thân vận động mà chẳng tìm tòi được gì." Khan nhanh chóng chuyển chủ đề, đúng lúc đó, có một chiếc xe ngựa xuất hiện trên đường. Dựa theo lá cờ nhỏ gắn trên nóc xe có thể thấy đây là xe ngựa của Bồ Câu Mỏ Xanh.
"Tôi không thích bọn bồ câu, nhất là con bồ câu tên Eros kia."
"Hả? Tại sao?" Khan bất ngờ.
Sau hơi liếc nhìn ra phía sau, Ibrahim tỏ vẻ chẳng mình chẳng hề nghe thấy gì hết nhưng cậu ta thừa biết cuộc trò chuyện của mình với Khan vẫn lọt vào tai ông ta từ nãy đến giờ.
"Là chuyện cũ. Eros là kẻ bán thông tin cho kẻ đối đầu với tôi." Saul chỉ nói ngắn gọn.
Khan không để ý đến ánh mắt của Saul, và sau khi nghe cậu ta nói thế, Khan hiểu ra thái độ gay gắt của Saul ngay từ ban đầu đụng độ với Eros, sự cáu kỉnh bất thường của cậu ta cứ như cả hai có thù từ trước. Hóa ra là có thù thật.
Một mối thù mà chắc Eros không hề hay biết vì nó vẫn còn ở thì tương lai mà Saul đã nắm chắc.
Xe ngựa của Bồ Câu Mỏ Xanh chợt dừng lại ở gần đó, và tay xà ích nhảy xuống khỏi xe, nhanh nhẹn đi tới trước mặt Khan.
"Thật vinh hạnh được gặp ngài Hầu tước, cậu Eros dặn kẻ hèn này đến đón ngài ạ."
Khan liếc nhìn sang Saul trước khi trả lời, cậu ta chẳng nói chẳng rằng, hàng lông mày xô vào nhau khi nghe đến cái tên mà mình không ưa. Khi nhận ra mình đang bị quan sát, biểu cảm cậu ta trở nên khó chịu ngay.
"Tùy anh."
Saul biết Khan đang ngó thái độ của mình trước rồi mới đáp lời tay xà ích.
"Ta cũng muốn quay về trụ sở một lúc." Khan gật đầu hài lòng.
"Thưa ngài, cậu Eros có nói với tôi là người của ngài ở trụ sở đã không còn vấn đề gì đáng ngại, lần này Bồ Câu Mỏ Xanh cũng sẽ giúp sức bảo toàn cho người của ngài chu toàn. Mong là ngài đừng thêm phiền lòng."
Khan nhướng mày, có chút nghi ngờ. Ý gì đây?
Tay xà ích cẩn trọng nói thêm. "Còn lời dặn thứ hai mà cậu Eros muốn tôi truyền lời ạ. Ngay cả ánh sáng cũng có thể bị nuốt chửng bởi bóng tối. Hãy cẩn thận ngôi sao của biển."
Ngôi sao của biển?
Eros đang muốn cảnh báo hắn về cái gì đó, nhưng cứ thích dùng kiểu đánh đố nhỉ.
"Tên của Molly có nghĩa là Ngôi sao của biển." Ibrahim lên tiếng một cách thông thái. "Có vẻ như đó cũng không phải là tên thật của cô ta."
Vậy là... Molly không muốn hắn quay về, vào thời điểm này.
Tại sao?
"Ta hiểu rồi, quay về dinh thự của Lauriel thôi. Vậy nhờ ngươi gửi tới họ lời hỏi thăm giúp ta."
Tay xà ích thấy Khan thay đổi ý định ban đầu, thật sự không quay về trụ sở, hắn ngạc nhiên một thoáng rồi lên tiếng. "Nhưng nếu ngài muốn thì..."
"Không sao." Khan phẩy tay biết tay xà ích muốn nói gì.
Tay xà ích gật đầu khi nhận ra sự kiên quyết của Khan, hắn khom người mời Khan lên xe người. Xe ngựa tứ mã khá rộng, đủ chỗ cho hắn và những người còn lại, nhưng vẫn phiền Lai và Walsh phải cuốc bộ. May thay cả hai chẳng có ý kiến gì với vấn đề này.
"Trông anh không có vẻ gì là dè chừng Molly, có vẻ như anh khá tin tưởng cô ta."
Khi vừa ngồi vào trong xe, Saul lập tức thăm dò Khan.
Cặp sinh đôi hí hửng tranh nhau chỗ ngồi trên đùi Khan, hai đứa có hơi quá sức nên hắn bảo cho May ngồi trước, lần sau tới lượt Sao. Bé Sao cũng rất ngoan, nghe cha nói vậy là gật đầu cái rụp ngồi bên cạnh Khan. Nhưng khi thấy Saul cũng ngồi bên cạnh mình, mặt bé Sao nhăn lại rồi bĩu môi ra chiều không hài lòng.
"Không hẳn. Là ta thấy Molly không có ý làm hại gì đến ta thôi. Suy cho cùng, Molly muốn hãm hại ta hay ai đó trong đoàn thì đã không cứu mạng Elijah rồi."
"Biết đâu chừng đó là một âm mưu khác." Saul bình tĩnh nói. "Tiếp cận anh, lấy lòng tin của anh, cho đến khi anh tin rằng cô ta sẽ không bội phản thì cô ta sẽ đâm anh một nhát không ngờ đến."
Khan đảo mắt. Không cần nghĩ cũng biết Saul đang nói bản thân cậu ta.
"Cậu chủ nhỏ đa nghi thật đấy." Ibrahim cười nói. "Cũng tốt."
"Ta cũng đoán được Molly giấu thân phận thật của mình. Nghĩ kỹ thì với khả năng của cô ấy có thể lăn lộn ở bất kỳ đâu, nhưng lạ thay là cô ấy cứ một mực đi theo ta. Trong khi ta cũng chẳng giàu có gì, trên lưng còn một đống nợ. Lãnh địa cũng không thuộc bậc phú quý lợi hại. Xem chừng là có hứng thú với cá nhân ta nhiều hơn, đồng thời cũng giống như là chạy trốn ai đó."
"Chạy trốn?" Saul hỏi lại.
"Chắc vậy." Khan nhún vai.
"Nhưng đều không ngờ nhất, là đám bồ câu rất tử tế với cậu chủ." Ibrahim híp mắt, ánh toan tính thoáng hiện lên. "Chúng đang cật lực lấy lòng cậu chủ đấy ạ."
Trong tâm trí Khan xẹt qua hình bóng của tên chủ hội Bồ Câu Mỏ Xanh và cuộc trò chuyện ngày hôm đó.
"Cũng có thể." Lần này, Khan không phủ nhận.
Saul tặc lưỡi một cái rồi lấy từ trong hư không ra một cuốn sách, chính là cuốn sách mà Lauriel đã đưa cho cậu ta. Khan rất tò mò vật trữ không gian của Saul rốt cuộc là cái gì. Nói thật thì hắn cũng muốn bản thân mau chóng thích ứng với ma lực để có thể sở hữu được vật trữ không gian nào đó riêng, thật tiện lợi.
Nhàm chán lật trang sách, cậu ta không chủ ý xem một trang nào nhất định cả, chỉ là thấy cái nào hứng thú thì sẽ dừng lại xem một lúc lâu. Khan cũng có phần tò mò về nội dung quyển sách, tuy rằng hắn cũng có đọc qua vài quyển về ma thuật nhưng nếu là những quyển nói về lời nguyền thì chưa từng.
Khan hơi nghiêng người về phía sau, chẳng hề che giấu động tác của mình, cứ thế công khai hiếu kỳ mà nhòm vào quyển sách. Song, đập vào mắt hắn không phải là hình vẽ ma pháp trận hay là những dòng diễn giải về lời nguyền, ma thuật và công năng của nó. Mà là ở cuối trang sách, nơi thường để cước chú hoặc đánh số trang, bấy giờ lại có những dấu gạch đậm ngắn lẫn chấm tròn. Nó nối thành một đường dài với vị trí không nhất quán, trong như là trang trí bừa.
Khan có thể nhận ra những dấu gạch đậm và chấm tròn đó không phải là để trang trí.
"Mã morse..." Khan nheo mắt nhìn kỹ hơn, xác định mình không nhìn lầm. Hắn không tin được mà lẩm bẩm. "Đây rõ ràng là mã morse mà..."
Thế giới này... rõ ràng là không có mã morse!
Danh Sách Chương: