"Thành chủ Tresha là sư tử cái đầu tiên của tộc Sư Tử thành Jarrod ngồi vào ghế Thành chủ, ngài rất được dân chúng yêu quý và nể trọng vì sức mạnh oai nghi và sự liêm chính trong đức tính. Ngài Tresha còn có ba đứa con, trong đó có hai đứa con trai và một đứa con gái. Đứa con gái là con thứ – Kane, đã được trả về tự nhiên khi Thần Vạn Thú đã nhắm mắt bỏ qua số mệnh trở thành Thú nhân của nó. Không lâu sau, đứa con trai út của bà – là Leander – cũng bước theo vận mệnh của cô con thứ. Chỉ còn lại người con trai trưởng, rũ bỏ lốt thú nguyên dạng vô tri và trở thành Thú nhân mạnh mẽ. Đó là ngài Lion, ngài ấy mạnh mẽ và tài ba y hệt mẹ mình, nhưng tham vọng về quyền lực và sức mạnh của ngài ấy quá lớn. Và tham vọng ấy dần bành trướng đến mức ngài Tresha cũng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ."
"Không hay biết giới hạn của mẹ mình đã chạm đáy, ngài Lion chủ động gây chiến với các tộc Thú nhân lân cận, lên ý đồ chèo kéo phù thủy và pháp sư ngoại tộc về dưới trướng mình để khuếch trương thế lực. Những chuyện đó đều bị ngài Tresha gạt phăng, đàn áp xuống ngay lập tức. Đáng lẽ ngài Tresha có thể tuyệt tình hơn nữa, nhưng hai đứa con của ngài ấy đã không còn và ngài ấy chỉ còn lại mỗi Lion thôi, tình mẫu tử đã khiến ngài yếu lòng. Cho đến một ngày, bên cạnh Lion xuất hiện một Tư tế, một tham mưu xuất chúng, nhưng chẳng ai rõ tên đó là ai, trông như thế nào. Đáng ngờ thế nhưng ngài Lion lại đặt lòng tin vô điều kiện. Sự tồn tại của Tư tế khiến vị trí của ngài Lion trở nên vững chắc hơn, ngài làm suy giảm quyền lực của mẹ mình, bắt đầu vượt quyền lén lút làm những chuyện mờ ám khơi gợi chiến tranh. Bấy giờ ngài Tresha cũng nhận ra mình không thể nhường nhịn đứa con trai duy nhất này được nữa, cho nên bà đã đưa ra Khiêu Chiến Ngôi Vị. Trận đấu này, người thắng sẽ trở thành Vua, kẻ thua sẽ trở thành Giặc. Vua ở lại cai trị, còn Giặc bị đày ra khỏi lãnh thổ vĩnh viễn."
Khan đứng dựa vào tường của hang động, trên bức tường đầy vết lõm và dấu tích của việc đào và cạy đá ra khỏi vách hang. Dường như Reagan chẳng để ý đến việc đó mà cứ suy tư trong hồi ức của mình, và thuật lại cho bọn họ nghe sự việc đầu đuôi.
Trước đó, Saul đã bày tỏ thái độ không nên tin tưởng Reagan, đồng nghĩa với việc chẳng cần phải nghe ông ta lải nhải làm gì. Nhưng mà Khan lại nghĩ khác, thật ra có thể lợi dụng thông tin mà ông ta cung cấp cho để hiểu rõ thêm ngọn nguồn. Cho dù là thông tin đó có dối trá đến đâu thì chắc chắn bên trong vẫn có sự thật. Chỉ cần kiên nhẫn tìm ra mảnh ghép, lắp ghép chúng lại với nhau.
Không thể phủ nhận, câu chuyện này hấp dẫn hơn hắn tưởng.
Reagan nói tiếp giọng nặng nề hơn khi nãy, như thể muốn kéo cảm xúc của người ta xuống theo ông. Nhưng trong hang động chẳng một ai bày tỏ lòng cảm thông dù chỉ là bố thí. Xem ra, chỉ có một mình Reagan độc diễn.
"Chiến thắng thuộc về ngài Tresha, ngài ấy đã hạ gục ngài Lion triệt để, với tình trạng thê thảm đó thì ngài Lion không thể nào trở thành chiến binh được nữa. Một kết thúc nhục nhã cho ngài Lion. Khi ngài ấy bị đày ra lãnh thổ, không một ai tiễn đưa, những kẻ từng đứng dưới trướng ngài một là bị tống vào ngục, hai là đổi phe cánh ngay khi còn kịp. Đến cả tên Tư tế mà ngài Lion đón về cũng trốn biệt tăm. Ngài Tresha dàn xếp lại mọi thứ ổn thỏa, bà không thể hiện nỗi buồn đau mất cả ba đứa con yêu quý của mình mà tiếp tục giữ vững ngôi vị cai trị Jarrod. Mọi thứ sẽ ổn nếu như một năm sau đó, ngài Leonard không xuất hiện."
Điểm chính của câu chuyện cuối cùng đến rồi nhỉ? Khan ngước mắt nhìn Reagan, tay khoanh trước ngực tỏ vẻ mình đang rất chăm chú lắng nghe, mặc dù cơn đau đầu của hắn đang nói điều ngược lại.
"Ngài Leonard đã đưa ra lời khiêu chiến ngôi vị với ngài Tresha khi mới đặt chân vào thành. Rồi, mọi người đoán xem?" Reagan đan chặt tay vào nhau, trên mắt hiện nỗi buồn man mác.
"Tên Leonard đó chiến thắng và trở thành Thành chủ, còn vị Tresha của ngươi chắc hẳn cũng rơi vào kết cục giống gã Lion kia." Molly trả lời, trên môi hiện lên nét cười mỉa mai.
"Đúng mà cũng không đúng. Sự thật còn tệ hơn nữa, chính tay ngài ấy đã giết ngài Tresha. Có điều chuyện này không ai biết ngoài ta và Eulalia."
Khan hơi nghiêng đầu, tay chạm vào cằm nhìn Reagan.
"Leonard chính là Lion quay về phục thù?"
"Phải." Reagan gật đầu khẳng định.
"Tại sao ngươi không tự làm lấy điều đó mà phải nhờ đến bọn ta? Bọn ta có giết được tên đó đi nữa thì ngươi cũng không thể trở thành Thành chủ."
Reagan lắc đầu, phủ nhận ngay. "Ta không có suy nghĩ sẽ trở thành Thành chủ, ta cũng không đủ khả năng gánh trọng trách lớn lao như thế. Tộc Sư Tử chỉ chấp nhận Thành chủ khi vượt qua trận đấu Khiêu Chiến Ngôi Vị."
"Chỉ vì chủ nhân của ngươi đi sai đường mà ngươi muốn giết chết chủ nhân của mình sao?" Lai giận dữ nói, Khan còn bất ngờ về cơn giận của cậu ta. Mày nhíu chặt lại, ánh mắt trở nên hung ác. Cơn điên tiết này còn khắc nghiệt hơn khi Lai nhắm tới Saul nữa. "Ngươi không xứng đáng!"
Sau đó, Lai bất ngờ quay sang hắn, vẻ mặt thay đổi 180 độ. Vẻ mặt nghiêm nghị, ngữ điệu quyết đoán. "Chủ nhân có muốn hủy diệt thế giới này thì tôi cũng theo ngài tới cùng ạ!"
"Thôi khỏi, ta không có ý định đó." Không biết từ đâu mà Lai có suy nghĩ đáng sợ đó nữa, hắn đi hủy diệt thế giới để làm cái quái gì?
Huống hồ gì... thế giới này là do em gái của hắn đã gây dựng nên.
Reagan biết rằng Lai không thể nào hiểu được lý tưởng và mục đích sống của tộc Sư Tử nên ông ta chỉ lắc đầu, không tức giận hay phật lòng trước thái độ xấc xược của Lai. "Nếu cứ tiếp tục như thế này, Thành chủ sớm muộn gì cũng sẽ chết. Nhưng thay vì chết vì sự sai lầm của chính mình, thì cứ chết trên lưỡi kiếm của kẻ mạnh."
"Có liên quan đến những con thú trong bãi săn lên cơn điên phải không?" Saul ngẩng đầu lên, giọng cậu sắc lẹm phanh phui sự thật.
"Quả nhiên là các người đã biết." Reagan thở dài. "Ta cũng lường trước là chuyện này sẽ chẳng giấu giếm được lâu."
Reagan chần chừ một lúc nữa, rồi ông ta mới bắt đầu nói rõ sự tình.
"Sau khi ngài Leonard ngồi vào vị trí Thành chủ không bao lâu thì hai chị em Eulalia và Eugenia xuất hiện. Cả hai đều tỏ lòng trung thành với ngài, song họ không nhận được chức vị nào cả, có vẻ như họ cũng không cần. Vì sau đó, họ mở quán trọ Hai Chị Em, quán trọ duy nhất trong thành tiếp đãi khách ngoại tộc."
Có vẻ như, suy đoán của hắn đang đi đúng hướng. Khan không hề thấy vui với đáp án này, vì chứng tỏ đoàn hộ tống của hắn sẽ lành ít dữ nhiều. Khả năng cao bọn họ sẽ không chết ngay lập tức, mà sẽ bị chuốc loại thuốc yểm không rõ ràng kia, có nguy cơ cao trúng bả và phát điên như những con thú hoang xấu số hôm nọ. Có thể hiểu là, tội danh tấn công Thành chủ, ý đồ gây hấn với tộc Sư Tử càng được củng cố.
"Cách thức chiến đấu với Thú nhân để tiến vào thành mà không cần phụ thu thêm bất kỳ khoản phí nào chỉ là một bước kiểm tra thử sức mạnh của ngoại tộc. Sau đó, chị em song sinh kia sẽ bắt đầu chọn lựa ra một số đối tượng và cho thử loại thuốc mà họ thí nghiệm." Khan trầm giọng nói khi đón lấy ánh nhìn tán thưởng của Reagan. Lại thêm một mối nghi ngại nữa gieo xuống, và Khan chôn vùi nó đi ngay tức khắc, không để biểu cảm của mình lộ ra điều gì đáng ngờ. "Tính ra thì, đám thú hoang trong khu rừng bãi săn chỉ là một phần nhỏ trong loạt thí nghiệm sai trái kia."
Reagan không phủ nhận, sự im lặng của ông như đang trả lời câu khẳng định.
"Nếu đúng là thế thì... ban đầu chúng ta đã được định sẵn là con mồi rồi nhỉ?" Ibrahim mỉm cười ý nhị, cái nhìn của ông soi rọi vào tâm can như một tấm gương. "Xem ra, những con mèo này cũng không đến nỗi vô dụng."
Trước thái độ ngấm ngầm khiêu khích của Ibrahim, Reagan vẫn nhẫn nhịn, chẳng hề tỏ vẻ phật lòng hay hờn giận, ông ta chỉ đơn giản là nhắm mắt lại chọn phương án không quan tâm đến.
"Nếu ngài đồng ý giúp ta, thì ta sẽ tặng ngài một một món quà xem như là tỏ lòng biết ơn."
Trong một giây, Khan liên tưởng đến những trò chơi nhập vai diệt quái vượt ải và nhận quà thưởng ở kiếp trước. Tình hình của hiện tại trông chẳng khác gì, họa chăng có khác biệt cũng chỉ là đây chính là đời thực chứ không phải trò chơi. Hắn không thể hồi sinh nếu gặp cái chết, quà thưởng gì đó thì càng khỏi nói.
"Bọn ta không cần." Saul lên tiếng, tròng mắt âm u hướng thẳng vào Reagan.
Bọn ta ở đây là có bao gồm cả mình vào không nhỉ? Khan không chắc chắn lắm. Mối quan hệ của hắn và nhân vật chính bây giờ có chút vi diệu.
"Thứ đó có ích cho ngài." Reagan lờ Saul đi, dường như biết được ai mới là người nắm quyền quyết định ở đây nên ông ta hoàn toàn xem nhẹ nhân vật chính. "Kẻ vô năng rồi sẽ sở hữu được ma lực, tôi xin thề đó không phải chuyện huyễn tưởng đâu."
Không gian sau đó vẫn là một khoảng lặng im, nhưng ánh mắt của họ đã tố cáo sự kinh ngạc thất thố thay cho lời nói. Cho dù là Kelcey chỉ mới biết Khan vài ngày hay là Guendolen đang bị mất trí nhớ, nhưng bọn họ vẫn ý thức được ma lực là gì, và cảm nhận được những ai có được nó.
Quá rõ ràng, Khan là một kẻ vô năng hàng thật giá thật khi chẳng có lấy một vốc ma lực nào dao động trong người. Cả đời này, hắn chỉ có thể là kẻ tầm thường.
Khan cũng hơi ngạc nhiên trước lời nói đầy cám dỗ của Reagan. Mà tại sao món quà dường như đang được đưa ra với điều kiện dành cho riêng hắn chứ không phải nhân vật chính như hắn nghĩ.
Thứ đó là gì nhỉ? Khan nắm nội dung cốt truyện khá nửa mùa nên hắn cũng khó mà đoán ra được thứ đó là gì. Là ma dược chăng, hay là loại ma thạch cải tổ thể chất quý hiếm nào đó?
Cho dù là cái nào đi chăng nữa thì đối với người không có ma lực cũng đều là sức hấp dẫn chí mạng, nhưng...
Không hề chí mạng với Khan.
"Ờ, thế à."
"... Phản ứng của ngài không giống với dự đoán chút nào."
Ánh mắt của Reagan hiện rõ vẻ thất vọng làm Khan khó hiểu, ông ta muốn hắn nhảy cẫng lên sung sướng trước món quà may rủi đó à? Có phải hàng miễn phí đâu mà hắn phải háo hức. Để sở hữu được nó thì phải trả giá.
"Nó là gì? Ma dược à, hay là ma thạch?" Bỗng dưng Saul lên tiếng hỏi rõ làm Khan thấy lạ. "Không thể là ma thạch rồi." Saul lẩm bẩm như tự nói.
Nếu như là Saul khi chưa có ma lực thì Khan còn hiểu tại sao cậu ta hăng hái muốn biết thứ đó là gì, và có ý định muốn có được nó để cải tổ thể chất không có ma lực. Nhưng rõ ràng là Saul bây giờ đã có thể sử dụng ma thuật rồi mà?
"Nếu là ma dược thì chắc chắn sẽ có di chứng về sau, mặt hàng này bọn ta không cần." Molly tặc lưỡi, cô ta nói với ánh mắt am hiểu. "Cho dù có là ma dược Shroi Khởi Thủy cũng thế thôi."
Shroi Khởi Thủy là loại ma được cải tổ thể chất không có nguồn ma lực dao động trong người, tác dụng nhanh chóng, số lượng hiếm có, gần như chỉ có mười bình trên thế giới vì mức độ phức tạp trong công đoạn pha chế tạo thành. Di chứng đúng là có thật, nhưng Khan nhớ láng máng là di chứng cũng không quá đáng lo thì phải?
Còn về loại ma thạch cải tổ thể chất, nó còn hiếm hơn cả ma dược vì ma thạch được hình thành từ tự nhiên, có truyền thuyết bảo rằng nó là tạo vật của thần linh, là món quà mà thần linh để lại cho những đứa con bị bỏ lại nơi trần thế. Trên thế giới chắc chỉ có ba viên, nhưng chúng đều nằm trong tay của các cường quốc lớn. Reagan không thể nào có ma thạch được, trừ khi đó là ma thạch chưa rơi vào tay của quốc gia nào.
"Không phải những thứ đó." Reagan lắc đầu phủ nhận.
Vậy là cái gì nhỉ? Khan có chút tò mò, trong sự tò mò không hề có lòng tham.
Saul nhíu mày, Molly bĩu môi. Ibrahim thì đưa cái nhìn kín đáo hướng tới Reagan, phía sỉ số còn lại thì bỗng dưng nhìn hắn chằm chằm.
"Thứ ta nói tới là Linh Hồn Sơ Khai - Rắn Vua Kahan." Reagan ngước mắt lên, trên môi ông ta ngoác rộng nụ cười đắc ý khi trông thấy sự kinh ngạc không thể nào che giấu đang hiện rõ trên mặt họ.
Ngoại trừ Lai, Guendolen và... Khan.
Nghe có vẻ lợi hại nhỉ? Khan thầm nghĩ, mà nó là gì?
Chưa bao giờ, Khan thấy kẻ nắm cốt truyện trong tay như mình vô dụng như bây giờ.
"Không thể nào ông có thứ đó được!" Molly gạt phắt đi ngay lập tức sau khi bình tĩnh lại. "Đừng có giở trò lừa phỉnh, thứ đó chỉ là chuyện huyền thoại."
Ibrahim trầm giọng, cơn giận dữ đang ẩn hiện trong ngữ điệu của ông. "Ta sống đến từng tuổi này mà cũng chưa từng thấy qua Linh Hồn Sơ Khai nào đâu, vậy mà nhà ngươi sở hữu được nó ư?"
"Ta không sở hữu nó, không ai sở hữu được nó cả. Ta chỉ biết nơi nó được cất giữ cẩn thận." Reagan đứng dậy, phủi sơ quần áo mình. "Cứ suy nghĩ cho kỹ, nếu các người đồng ý thì hãy đến quán trọ Hai Chị Em vào tối nay, ta sẽ canh gác ở đó chờ."
Sau đó, ông ta quay người bỏ đi không hề quay đầu nhìn lại một lần. Trông cứ như nhiệm vụ của ông ta đã hoàn thành, việc còn lại là bọn họ có chịu sa lưới hay là không.
Bấy giờ, Khan vẫn chưa nhận ra Linh Hồn Sơ Khai là gì chứ đừng nói đến Rắn Vua Kahan. Nhưng có lẽ do hắn mải miết suy nghĩ về vấn đề này, và nó cũng là một phần quan trọng của cốt truyện nên chẳng mấy chốc tiếng lật sách vang lên bên tai Khan. Chớp mắt một cái, ý thức của hắn lại bị kéo vào một không gian khác, quen thuộc hơn, gần gũi hơn.
✢
Đây là khung cảnh trong căn phòng của An, hắn đang ngồi trên giường của nó, còn An thì ngồi trên bàn học cặm cụi viết gì đó.
Khan nhận ra đây không phải An, em gái của hắn.
"Nó chỉ đang giận dỗi anh thôi, đừng ghét nó nhé!"
– Không còn hình dạng nào khác để xuất hiện hả, nhóc?
Nó đã không phải là An, mà trông như An và nó có mối quan hệ thân thiết với nhau, thái độ chẳng khác gì đang bảo ban kẻ dưới khiến Khan nghĩ có thể kẻ mang hình hài của An chắc cũng không lớn hơn An đâu, mà đã nhỏ hơn em gái hắn thì cứ gọi là nhóc thôi.
– Linh Hồn Sơ Khai là những linh hồn đầu tiên được tạo ra bởi Đấng Tạo Hóa, chúng chỉ có linh hồn và không có cơ thể. Chúng không trí tuệ như sinh vật có tư duy, nhưng chúng là sự tồn tại bất diệt, không thể giết nên không thể chết, không thể áp chế nên không thể chiếm hữu. Chúng được tạo ra như cách thức để lọc ma lực dao động trong thế giới này, giống cái máy lọc không khí vậy. Có được Linh Hồn Sơ Khai và được chúng chấp nhận là kẻ đó có thể sử dụng ma lực vô tận không cần phải lo đến việc bị cạn kiệt.
– Lợi hại thế à? Không có tác dụng phụ như ma dược gì đó hay ma thạch gì kia?
– Không có tác dụng phụ.
– Bá đạo thật.
Kẻ mang hình hài của An vẫn cặm cụi viết gì đó, giải đáp thắc mắc cho Khan bằng chất giọng lạnh lùng chẳng khác gì máy móc lặp lại. Khan rất muốn đứng lên đi tới chỗ "An", xem xem nó đang viết cái gì chăm chú thế, nhưng hắn chợt nhận ra mình không thể cử động được.
– Vậy là, Reagan thật sự biết chỗ cất giữ Linh Hồn Sơ Khai?
– Khi có ma thuật rồi, ng- anh sẽ làm gì?
Khan nghe ra cách đổi xưng hô đột ngột của "An", nhưng hắn vờ như chẳng biết gì.
– Tìm cách nào đó nhìn trộm thế giới cũ xem xem con bé còn... sống không.
Kiếp trước hay là kiếp này, Khan chỉ có mối bận lòng duy nhất là An.
– Ha ha.
Một nụ cười lạnh bật ra từ nó.
– Không còn... đâu.
Một lời nói hóa thành dao bén, cứa thẳng vào lồng ngực Khan.
✢
Không gian tan vỡ, ý thức của Khan quay trở lại. Trong đầu hắn xoay mòng mòng với lời nói vừa rồi của "An", đanh lạnh, và đầy thù ghét. Thứ cảm xúc cứng rắn đầy oán hận đó đều chĩa mũi nhọn về phía hắn. Hắn còn chưa hết bần thần bởi những gì mình nghe được thì đã nghe nhóm bên kia bàn tán xôn xao.
Molly nghi ngờ hỏi. "Lời của con mèo đó có tin được không?"
"Thông tin về Linh Hồn Sơ Khai cực kỳ ít, khả năng cao là sự thật, nhưng cũng không loại bỏ trường hợp nó là giả." Ibrahim cẩn trọng đáp.
"Ông ta không có đâu, Linh Hồn Sơ Khai không thể nào có ở đây được." Saul không chần chừ mà khẳng định.
"Cậu chắc chắn vậy, Saul?" Kelcey nhướng mày hỏi nhân vật chính.
"Tôi chắc chắn."
"Được thôi."
"V-vậy không cần... tới gặp ông ta nhỉ?" Elijah rụt rè lên tiếng.
"Cậu chủ, cậu ổn chứ ạ?"
Khan quay đầu nhìn Lai, hắn thấy mặt mày mình tái nhợt trong mắt Lai, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Mọi người lập tức im lặng, quay đầu nhìn Khan. Người bước đến đầu tiên là Kelcey, hắn đưa tay lên muốn chạm lên người Khan song bị hắn gạt ra ngay tức khắc. Tiếng "chát" vang lên có chút chói tai, Kelcey mở lớn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.
"Kế hoạch của mọi người ban nãy nói đến là gì?" Khan lùi lại một bước, mắt nhìn thẳng xuống phía dưới chân, như muốn nhìn xuyên qua lòng đất tìm kiếm thứ gì đó vỡ nát đang bị chôn vùi ở bên dưới. "Gì cũng được, hãy thêm phần gặp mặt Reagan trong kế hoạch đi."
Lòng tham bắt đầu khởi sinh khi lòng người rơi vào tuyệt vọng.
Và, cũng bởi vì tuyệt vọng nên người ta mới có hy vọng.
Khan đã đưa ra quyết định, hắn không thể vô dụng như thế này mãi được.
* * * *
Sắp tới mình hơi bận nên chắc ra chương hơi chậm, mong mọi người thông cảm ạ. TT
Và cũng rất cảm ơn vì vẫn có độc giả đợi mình nha huhu.
Danh Sách Chương: