• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong tiếng hò reo vang dội, chỉ có một vài người là chú ý tới việc Bạch Dạ đã biến mất.

Trấn Yêu Phù Ma nhìn sang bên cạnh, trong bụng nghĩ "Vị tiền bối lúc nãy đâu mất rồi?"

Cơn đau cứ thế ập tới làm Bạch Dạ trong phút chốc không chịu được. Mồ hôi trên trán cứ lăn xuống đôi gò má, miệng thở dốc không ngừng.

Vì kích hoạt giải phong ấn quá sớm làm Linh khí bên trong bị đảo lộn, giờ phút này chúng không ngừng kêu gào, hệ [hỏa] cũng tăng bất thường.

Đi được nửa đường, một bàn tay kéo nàng lại từ phía sau khiến Bạch Dạ giật mình quay lại.

"Ngươi tính đi đâu với bộ dạng đó?"

Bạch Dạ yếu ớt cười "Ta đi đâu có vẻ như không liên quan gì tới các hạ."

Nàng muốn dứt tay khỏi người kia nhưng căn bản không thể. Sức mạnh của người đó làm nàng khó thở, cho dù hắn đã ẩn đi tu vi của mình. Nhưng nàng chắc chắn một điều, hắn là kẻ mạnh nhất trong số những cao thủ nàng đối mặt. Đương nhiên là ngoại trừ Vệ Thiên Sát.

"Ngươi đã tiêu hao quá nhiều Linh khí trong cơ thể. Nếu lúc này ngươi không một lần nữa phong ấn lại, ngươi sẽ nổ banh xác mà chết đấy."

Bạch Dạ mím chặt môi. Nàng đương nhiên biết. Nhưng trước mắt cần đi tìm Vệ Thiên Sát, chỉ có hắn mới giúp nàng được lúc này.

"Ta tự biết chuyện đó nên làm phiền các hạ buông tay ta ra."

Sự lạnh nhạt trong đôi mắt tím ấy khiến Vấn Thiên không biết phải làm sao. Hắn bỗng nhớ tới những gì Thiên Lãnh từng nói.

Rõ ràng, đây không phải viễn cảnh mà hắn đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng ra. Hắn muốn mang nàng đi, bù đắp hết thảy cho nàng.

Rất nhiều câu hỏi vây quanh trong đầu hắn như "Muội đã sống như thế nào?" hay "Có đã từng nghĩ về gia đình của mình chưa?" nhưng nhìn nàng trưởng thành với dáng vẻ này, hắn lại chẳng thể thốt lên được câu nói nào tử tế.

16-17 tuổi đạt Linh Tông sơ cấp, đây là ước muốn của biết bao nhiêu tu luyện giả. Một thiên tài hàng ngàn người muốn tranh đoạt. Ấy vậy mà hắn lại không tài nào vui nổi.

Hắn nhìn ra được trong nàng cất chứa rất nhiều bí mật.

Sống trong đại lục nhỏ bé này, làm sao có thể đạt được thành tựu như thế, cho dù là thiên tài, hắn chỉ thấy xót xa.

Muội muội của hắn, rốt cuộc đã trải qua những gì?

Liệu sau này, muội ấy có oán trách hắn không?

Hắn-một người chưa từng bị lung lay bởi bất kì điều gì giờ lại thấy sợ rồi!

Bóng hình quen thuộc đột ngột xuất hiện, dáng người cao lớn, gương mặt tuyệt mĩ và mái tóc đen dài, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ các cô nương ở cả đại lục nguyện chết vì hắn.

Thế nhưng, trái tim hắn lại thuộc về chỉ một người duy nhất. Cam tâm tình nguyện trở thành hộ vệ vô danh bên cạnh nàng, luôn nhìn nàng với ánh mắt say mê và trìu mến.

Nàng không biết cảm giác đó là gì, nhưng chỉ cần hắn có mặt, sự yên tâm luôn dâng lên trong lòng một cách lạ thường.

Vệ Thiên Sát gạt tay của Vấn Thiên ra, trước mặt nàng lần đầu lộ ra sự giận dữ nói "Vấn Thiên, ngươi làm nàng ấy sợ."

Vấn Thiên cũng chẳng khác gì, nhìn muội muội đang nép vào lòng một nam nhân khác, hắn liền biểu lộ sự không vui đáp "Muội ấy đang bị thương."

Vệ Thiên Sát cười lạnh "Người nàng ấy cần nhất lúc này là ta."

"Ta cũng có thể giúp được muội ấy."

"Quỷ đế cao cao tại thượng, không đặt thế nhân vào mắt hà cớ gì lại đến dây dưa muội muội ta?"

"Chủ nhân Sơn Thần Điện vừa mới tấn chức đã vội vàng chạy đến đây nắm tay nữ nhân của người khác là ý gì?"

Ánh mắt không vui của cả hai đối diện nhau, dù giọng điệu vẫn rất bình thường nhưng không khí lại rất ngượng ngùng.

Bạch Dạ nhíu mày. Hai người này quen biết nhau?

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, lồng ngực nàng lại nhói lên khiến Bạch Dạ hét lên trong đau đớn.

"Tiểu Dạ nhi!"

"Xuyên nhi!"

Cơn đau truyền tới càng lúc càng dồn dập, Vệ Thiên Sát và Vấn Thiên sợ tới mức gương mặt tái xanh lại, nhanh chóng đưa Bạch Dạ trở về ký túc xá.

Vì các học sinh khác đã đi cùng Vân lão sư nên hiện giờ ký túc xá của học viện Lục Tinh đều không có một ai.

Bên ngoài cửa, Hắc Nhất và Thiên Lãnh đứng canh gác, cả hai đều im lặng không biết nên nói gì.

Bạch Dạ được đặt xuống giường, nháy mắt đã chìm vào hôn mê. Vệ Thiên Sát nhìn sang Liên Hồng Vũ hỏi "Lần trước Tiểu Dạ nhi đã bị phong ấn tu vi một lần đúng không?"

Liên Hồng Vũ sụt sịt đáp "Từ sau khi chủ nhân luyện ra Lục phẩm đan dược, cơ thể bị nội thương nghiêm trọng, Dạ Hoàng tỷ tỷ đành phong ấn tu vi của chủ nhân lại. Vì lẽ đó mà Dạ Hoàng tỷ tỷ tiến vào trạng thái ngủ say. Chủ nhân đã như vậy rồi, còn trích máu của bản thân để...hức hức.."

"Để làm gì?"

"...để thức tỉnh Dạ Hoàng tỷ tỷ. Chủ nhân nói muốn đưa Dạ Hoàng tỷ tỷ trở lại làm viễn cổ thần thú mạnh mẽ như ngày xưa."

Vấn Thiên mở to tròn đôi mắt, kinh ngạc nói "Bên trong cơ thể Xuyên nhi là một viễn cổ thần thú sao?"

"Là Phượng Hoàng!" Vệ Thiên Sát nói.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK