• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhìn vào cặp mắt sâu không thấy đáy của Thanh Nhã Như, cả ba người đều nhanh chóng giật mình. Họ chưa từng thấy biểu cảm này của muội ấy trước đây. Có phải là do bọn họ quá nông cạn không?

Nhưng so với điều đó, điều mà khiến họ tự trách hơn là Bạch Dạ. Họ đã bị lòng tham che mờ mắt, để rồi suýt chút nữa...

Thanh Nhã Như thấy ba người im lặng một lúc rất lâu, cũng không muốn nói gì thêm nữa, cô lập tức xoay người rời khỏi phòng.

____

Thiên Lãnh sau khi gặp gỡ Vệ Thiên Sát, không tiện trở về. Trong tay hắn dần xuất hiện một làn khói màu tím, gần như trùng với màu của đêm đen. Dưới màn khói mờ ảo đó, một con Đại bàng với đôi cánh sải rộng to lớn xuất hiện.

Hắn buộc vào chân Đại bàng một mẩu giấy rồi dặn dò "Đưa nó đến chỗ Diệp Tu."

Chẳng mấy chốc, bóng dáng Đại bàng đã biến mất trong đêm trăng.

____

Cùng thời khắc đó, bầu trời vốn đã ảm đạm sao trời đột nhiên bộc phát ra một ánh quang chói mắt.

Thanh Vân đại lục ở trên, không biết xảy ra sự tình gì mà nhiều người sợ hãi đến mức rập đầu xuống mặt đất, bởi họ cảm nhận được uy áp đến nghẹt thở của một người, làm họ run bần bật.

Cũng có không ít tu luyện giả sợ hãi mà ngẩng đầu, trong mắt khó có thể tin được chuyện trước mắt.

Thanh Vân đại lục, tọa trên đỉnh Tử Minh Viễn, một tầng mây dày bao trùm hoàn toàn Sơn Thần Điện, tất cả mọi thứ lại chìm vào yên lặng.

Ánh quang chói lọi ban nãy xuyên qua tầng mây dày, trực tiếp đáp xuống Sơn Thần Điện.

Ở một góc giữa đại điện, một con chim nhỏ mỏ đỏ chân trắng đang nhắm chặt mắt lại, dường như là đã ngủ say. Cho đến khi ánh sáng buông xuống, nó mới giật mình tỉnh giấc.

Nó lắc thân mình, hóa thành một thiếu niên với vẻ ngoài ưa nhìn nhanh chóng chạy lại cánh cửa trước mặt.

Ánh mắt nó tràn đầy những mong chờ chậm rãi dùng tay kéo mạnh cánh cửa ra.

Làn sương mờ ảo bay đi, chỉ để lại bóng dáng cao lớn ngồi một mình trong căn phòng.

Tinh Vệ thấy thế liền vui mừng kêu lên "Chủ nhân, ngài đã thăng cấp rồi!"

Người đó ngồi quay lưng lại với Tinh Vệ, chỉ lạnh nhạt đáp "Ừm."

Tinh Vệ nghiêng đầu khó hiểu, rõ ràng chủ nhân đang ngày càng mạnh lên nhưng tại sao vẫn thấy ngài ấy chẳng mấy vui vẻ nhỉ? Sau đó nó sực nghĩ ra, chẳng lẽ là về chuyện đó?

Người đó từ từ đứng dậy, tiện tay lấy chiếc áo choàng Tinh Vệ đưa mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.

Tiếng bước chân của người đó vang xa cả đại điện, hắn nhìn khắp xung quanh không gian rộng lớn, đột nhiên thấy lòng trống trải và cô đơn.

Ngay sau đó, Diệp Tu từ bên ngoài hớt hải chạy vào, nhìn thấy hắn liền lập tức quỳ một chân xuống nói "Chủ nhân!"

Người đó ngồi xuống chiếc ghế lớn giữa đại điện, một tay chi cằm nhìn Diệp Tu, ánh mắt lạnh đến thấu xương hỏi "Đã tìm ra tiểu thư?"

Đối diện với chủ nhân của Sơn Thần Điện, Diệp Tu vừa thấy kính phục lại vừa có phần sợ hãi. Nhưng lần này không giống với những lần trước đó, hắn vô cùng tự tin thông báo "Thuộc hạ đã tìm thấy nơi tiểu thư mất tích."

Sự hờ hững tan đi, trong lòng người đó ẩn hiện một vài thấp thỏm lo âu "Nói!"

"Tiểu thư quả thật đã được người khác nhặt về. Đó là một vị phu nhân tướng quân của Huyền Lam quốc."

"Huyền Thanh đại lục?"

"Là! Tiểu thư sống dưới thân phận đích nữ tướng quân Bạch gia 15 năm. Nhưng sau đó không biết vì nguyên do gì mà chính tiểu thư đã diệt sạch toàn bộ phủ tướng quân rồi mất tích."

Nói đến đây, sắc mặt người đó trầm xuống, bàn tay sớm đã không chú ý đến lực đạo mà nắm chặt khiến một góc của chiếc ghế vỡ vụn ra.

Vệ Tinh nhìn mà đau xót. Trời đất ơi! Đó là chiếc ghế được làm từ loại gỗ cao cấp nhất đại lục, có giá cả trên trời a\~

"Diệt sạch phủ tướng quân? Chúng đã gây ra chuyện gì khiến con bé tức giận đến như vậy?"

Diệp Tu ngay lập tức trở nên bối rối. Làm sao bây giờ? Nếu nói với chủ nhân mọi chuyện thì chắc chắn ngài ấy sẽ lật cả Huyền Thanh đại lục mất.

Sát khí từ phía trên khiến Diệp Tu không dám mở miệng thêm.

Đúng lúc đó, một con Đại bàng bay thẳng vào đại điện rồi đậu trên vai Diệp Tu. Hắn thuận thế rút mẩu giấy nhỏ dưới chân Đại bàng rồi đọc qua một lượt. Không ngờ rằng thông tin bên trong khiến hắn phải bàng hoàng và sửng sốt.

Diệp Tu quỳ gối xuống báo "Thưa chủ nhân, Thiên Lãnh đã xác định được vị trí hiện tại của tiểu thư. Người đang là ứng cử viên của học viện Lục Tinh tham gia đại hội tỷ võ ở học viện Nhất Tinh."

Người đó không nói gì nhưng nội tâm tràn đầy kích động. Sau đó liền ra lệnh cho Diệp Tu "Mau thông báo cho Thiên Lãnh, lập tức mang tiểu thư trở về."

Diệp Tu vội vàng nói "Nhưng thưa chủ nhân, Thiên Lãnh còn có một vài lời nữa."

"Chuyện gì?"

"Hắn nói Quỷ đế đại nhân đang ở bên cạnh tiểu thư."

"Ngươi nói cái gì?"

"Vốn ban đầu Thiên Lãnh cũng có ý định đưa tiểu thư trở về nhưng bị Quỷ đế đại nhân ngăn cản. Bởi vì tiểu thư tính tình ngoan độc, đại hội tỷ võ chưa kết thúc, nếu cố chấp muốn mang tiểu thư đi, nhất định tiểu thư sẽ không chấp nhận."

Tinh Vệ ở bên cạnh nhíu mày "Không phải chỉ là một cái đại hội cỏn con thôi sao? Tiểu thư đề tâm đến như vậy làm gì?"

Diệp Tu nhìn Tinh Vệ với con mắt khinh thường, hắn nói "Nếu như ngươi muốn tiểu thư hận chủ nhân thì cứ việc."

Tinh Vệ lập tức nín họng.

Không đợi bọn họ cãi nhau, người đó đã đứng phắt dậy trong sự hoang mang của cả hai.

"Chủ nhân, ngài tính đi đâu vậy?"

Người đó cười lạnh "Đương nhiên là đi tới gặp muội muội đáng yêu của ta rồi!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK