Vụ việc đã được giải quyết một cách nhanh chóng, cả hai học viện cũng tự hiểu ý mà không làm lớn chuyện này lên.
Vì không liên quan tới mạng người nên Liên Tâm cũng chỉ bị đưa ra hình phạt nhẹ.
Mà ban đầu Vân lão sư còn cứ ngỡ là hai bên ẩu đả, sau khi hiểu rõ mọi chuyện cũng chỉ nhắc nhở vài lời rồi đi.
Bạch Dạ hiểu Vân lão sư rất lo lắng các học sinh bị thương, rồi xảy ra hiềm khích giữa hai học viện thì quả thật là sẽ phiền phức lớn.
Trong mấy ngày nghỉ dưỡng, trong khi các học sinh đang tự mình cố gắng rèn luyện cho cuộc tỉ võ sắp tới thì Bạch Dạ đã không thấy tại ký túc xá. Đám Huyền Diệp tìm nàng khắp nơi, thậm chí tới tìm gặp Vân lão sư. Thế nhưng ông chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, vẫy vẫy tay nói rằng không cần xen vào chuyện của nàng.
Tại Thanh Đằng lâm, bước chân Bạch Dạ bước chậm rãi trên nền đất vang lên một tiếng động nhỏ, nàng lúc nãy đã cởi bỏ viện phục (đồng phục của học viện), khoác lên mình một thân tử y (nam phục tím), mái tóc buộc cao đung đưa sợi dây đỏ cùng dung mạo tuyệt mĩ bị che lấp bởi chiếc mặt nạ bạc.
Nàng đi rất nhàn nhã nhưng trên người luôn mang theo sự cảnh giác cao độ.
Thanh Đằng lâm dù là thuộc quyền sở hữu của học viện Nhất Tinh nhưng sự hiểm nguy luôn rình rập, sát thủ, tu luyện giả chém giết lẫn nhau tại chốn này vẫn là thường xuyên xảy ra.
Cho đến lúc xung quanh nàng đã bị bao phủ bởi toàn bộ rừng cây và hoàn toàn không có người, nàng mới lấy từ trong Không gian Linh thú ra Lưu Đan, khoanh chân ngồi xuống.
Không biết rốt cuộc Bạch Dạ muốn làm gì, chỉ thấy một loạt nguyên liệu thảo dược lần lượt được đưa vào lò luyện đan, kết hợp với lửa của Dạ Hoàng, Bạch Dạ tập trung tinh thần đưa năng lượng của mình vào trong.
Cơ thể nàng lúc này thực sự rất khó chịu, dường như sắp kiệt sức nhưng nàng không dám lơ là một phút giây nào.
Cho đến khi bầu trời bắt đầu có dấu hiệu tối sầm lại, Bạch Dạ càng ra sức hơn, một đạo tia chớp ầm vang làm cả mặt đất rung chuyển.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch từ Không gian Linh thú chui ra ngoài, muốn tận mắt nhìn thấy đan dược trân bảo.
Nhưng điều này cũng làm cho cường giả ở các học viện chú ý, các lão sư đều đưa mắt nhìn lên phía bầu trời đang tối sầm lại kia, trong lòng nảy lên sự kích động không nhỏ.
"Dấu hiệu này là...có người kết đan?"
"Không phải chứ? Đại lục của chúng ta đã rất lâu rồi không xuất hiện luyện đan sư."
"Rốt cuộc là ai?"
"Đây không phải là đan dược bình thường, chính là Lục phẩm đan dược."
"Cái gì?"
Các lão sư đều chấn kinh rồi, ngơ ngác nhìn nhau. Ở nơi đó Vân lão sư càng khó tin hơn. Kết đan? Đừng nói là tiểu tử đó....
Một thời thần qua đi, bầu trời không có dấu hiệu ngừng lại, hẳn hôm nay chắc chắn sẽ có một viên Lục phẩm đan dược ra đời tại Huyền Thanh đại lục.
Chỉ thấy các đám mây kéo về cùng một chỗ, các lão sư mới hốt hoảng.
"Là Thanh Đằng lâm!"
"Người đó đang ở Thanh Đằng lâm!"
Cơ hội tốt thế này, làm gì có ai mà muốn bỏ qua. Bọn họ không hề chần chừ mà dung nội lực bay đến nơi của Bạch Dạ. Trong lòng những người này có nhiều tâm tư khác nhau, chiêu mộ, cướp đoạt, ham muốn, phấn khích,....nhưng chung quy lại vẫn là muốn xem xem người bí ẩn đó là ai.
Trên trán Bạch Dạ đã xuất hiện nhiều mồ hôi, đã đến lúc kết đan. Nàng ngước nhìn lên phía trên, từng đạo thiên lôi đang giáng xuống không ngừng.
Hắc Nhất ở một bên tay chân luống cuống, không biết phải làm sao, nhưng trước đó Đại tiểu thư đã dặn dò không được tới gần, hắn không thể làm trái ý.
Dường như Tiểu Hắc cảm nhận được gì đó, hét lên "Chủ nhân, có rất nhiều người đang hướng tới chúng ta!"
Bạch Dạ nghe vậy thầm mắng "Mẹ kiếp!" mấy lão già nhiều chuyện này không ở yên mà lại thích tìm lấy phiền phức.
Không còn cách nào khác nàng đành phải hạ lệnh "Hắc Nhất!"
"Có thuộc hạ!"
"Không cho phép bất kì kẻ nào tới gần nơi này, bước vào nửa bước, giết không tha!"
Hắc Nhất nở nụ cười hưng phấn "Thuộc hạ đã hiểu!"
Sau đó quay sang nói với hai con thú "Mau bày kết giới!"
Đám lão sư từ các học viện tụ hội dần, đông không kém gì các học sinh báo danh, không chỉ vậy còn có cả cường giả các phương, tới với không mấy hảo ý.
Nhưng còn chưa thể đến quá gần, thân ảnh của Hắc Nhất đã chắn trước mặt bọn họ.
Một trong số đó cau mày hỏi "Ngươi là ai?"
Chỉ thấy Hắc Nhất lạnh mặt trả lời "Không ai được phép tiến vào!"
"Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể cản được tất cả chúng ta?"
Hắc Nhất cười khẩy "Vậy cứ thử đi là biết!" hơi thở tu luyện giả được phóng thích, nồng đậm đến mức đám lão sư trở nên khó thở, mới vừa nãy cao giọng giờ đã lẩy bẩy chân tay.
Đương nhiên là bọn họ vẫn thức thời, biết rằng không phải đối thủ của Hắc Nhất liền trở nên hòa hoãn.
"Vị tôn giả đây bớt giận, chúng ta chỉ là muốn được tận mắt chứng kiến Lục phẩm đan dược được ra đời thôi!"
Nhưng mấy lời đó đương nhiên không thể lay chuyển được ý chí của Hắc Nhất, hắn vẫn lạnh giọng nói "Chủ nhân của ta đang luyện đan, không cho bất kì ai tiến vào. Nếu không sẽ phải nhận lấy cái chết!"
Thời gian cứ trôi đi, chỉ còn 1 đạo thiên lôi cuối cùng, nhưng cơ thể của nàng đã thấm mệt, miệng không ngừng thở dốc. May mắn có Dạ Hoàng giúp sức, nếu không sẽ khó có thể trụ được đến bây giờ.
Một tiếng động lớn lại vang lên, đạo thiên lôi cuối cùng cũng đã kết thúc, bầu trời dần trở lại với màu sắc ban đầu của nó.
Từ trong Lưu Đan, một viên đan dược lơ lửng trong không trung, đặt vào trong lòng bàn tay của nàng. Không chỉ là có màu hoàng kim đẹp mắt, ngay cả mùi hương cũng nồng đậm như vậy.
Đây chính là Lục phẩm đan dược sao?
Danh Sách Chương: