• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó, quả thật là một đêm không ngủ, từ sau khi ông trở về, không có lấy một chuyện tốt đẹp xảy ra. Nhưng suy nghĩ nát óc mãi, vẫn không biết được rốt cuộc nhi tử đã gây thù chuốc oán với ai, giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, để nó sống như vậy, thà một đao chém chết cho lẹ.

Nhưng ông không làm được, dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, không nỡ giết.

Ngoài cửa truyền đến một âm thanh lạ, với kinh nghiệm nhiều năm chiến đấu trên thương trường, ông đoán chắc chắn là có người, mà võ công lại không tồi.

Trong lúc cảnh giác thì một quyển sổ rơi thẳng từ trên mái hiên xuống, ông không có thời gian lật ra xem, dùng khinh công trực tiếp lao lên muốn tóm gọn đối phương nhưng lại để thoát mất.

Rốt cuộc là ai nhỉ?

Mà cuốn sổ đó cũng kì lạ, bên ngoài có dòng chữ "Trả mạng".

Khi lướt qua vài dòng đọc thử, đôi mắt ông như rung động, bàn tay run lẩy bẩy không dám tin đây là sự thật.

Người hại chết Liễu Hạ là Liễu di nương! Hèn gì ông cứ cảm thấy cái chết của Liễu Hạ rất khả nghi, quả thật ông không thích Bạch Như Nguyệt, nhưng mối tình của ông thì chưa bao giờ quên.

Mà còn điều đặc biệt hơn là Bạch Lãng lại không phải con ruột của ông. Lại là Liễu di nương, bà ta muốn có với ông một đứa nhi tử nhưng làm cách nào cũng không hoài thai được, cuối cùng là thông đồng với gia nhân mà sinh ra Bạch Lãng.

Ánh mắt ông trầm xuống nhưng nhìn kĩ thì toàn là lửa giận, ông rút thanh kiếm gia bảo của dòng tộc, lững thững bước đi trên hành lang.

Đêm tối, mưa gió bắt đầu rít gào, từng tiếng lá va chạm cùng sấm chớp rền vang. Mọi người không hiểu vì sao đang ngủ mà lại bị tướng quân đánh thức, kêu tới phòng của Bạch Lãng.

Bạch Tố Tố tâm trạng không yên, từ lúc bắt đầu đã thấy có dự cảm không lành, nhưng cô ta không nghĩ nhiều, liền gạt bỏ tâm tư trong đầu mình.

"Tướng quân, ngài kêu thiếp tới có chuyện gì sao?"

Bạch Khởi đứng trước giường Bạch Lãng, bất động không nói gì, mãi lúc lâu sau, ông mới cất tiếng hỏi "Liễu Hồng, bà dám lén lút dở trò sau lưng ta?"

Liễu di nương mơ hồ không hiểu chuyện gì, cười gượng "Phu quân, thiếp đâu có làm gì..." nhưng chưa kịp nói xong, cằm đã bị bàn tay mạnh mẽ bóp lấy, sức lực vừa đủ để cho bà ta dãy dụa.

Bạch Tố Tố nhìn thấy mẹ mình bị như vậy đương nhiên phải ra ngăn cản "Phụ thân à, có chuyện gì từ từ nói, mẫu thân, người ấy đã làm gì chứ?"

"Làm gì?" Bạch Khởi giễu cợt "Hỏi thử bà ta xem! Không nghĩ tới đôi bàn tay gầy gò này lại có thể lấy mạng người được đấy."

Mạng người?

Liễu di nương trở nên chột dạ, chẳng lẽ Bạch Khởi biết chuyện bà ta hại Liễu Hạ?

Không! Không thể đâu! Đã phủi hoàn toàn sạch sẽ rồi mà? Không cần phải sợ!

Bà ta vẫn cố gắng chối bỏ "Phu quân, thiếp thật sự không có làm gì cả! Chắc chắn đã có kẻ vu oan cho thiếp."

"Đúng rồi đó phụ thân, nhất định có kẻ giở trò."

"Ha, hai mẫu tử các ngươi đúng là chẳng khác gì nhau. Hạ Hạ, nàng ấy đã làm gì các ngươi mà lại có thể ra tay giết nàng ấy như vậy?" hẳn chỉ có khi nhắc tới Liễu phu nhân, Bạch Khởi mới để lộ ra biểu cảm khác với thường ngày.

Ông ta nắm lấy tóc Liễu di nương, gằn lên từng chữ "Đồ d** phụ, trả lại Hạ Hạ cho ta!" thanh kiếm đúng lúc muốn đâm tới cổ họng của bà ta thì bị một đạo quang bật lại.

Bạch Tố Tố ôm lấy Liễu di nương, đồng thời vận dụng linh lực của mình để khai chiến với ông.

"Nếu như năm đó Như Nguyệt không phải là phế vật, thì có lẽ con bé đó cũng sẽ thay ta bảo vệ Hạ Hạ như bây giờ nhỉ?" ông cười chua xót "Đáng tiếc, tất cả đều chỉ là huyễn ảo. Sẽ nhanh thôi, cả hai mẫu tử các ngươi sẽ đi cùng với nhi tử hoang kia về với trời xanh."

Ông ta nói vậy là sao?

Nhỉ tử! Ý nói Bạch Lãng sao?

Liễu di nương đau đớn nhìn về phía thi thể đang nằm trên giường kia, nó bất động, không thấy kêu nữa.

Sự giận dữ đạt đến đỉnh điểm, bà ta lập tức lộ ra bộ mặt thật "Phải đó! Năm đó ta đã giết con ả tiện nhân Liễu Hạ, nó khiến ta chướng mắt. Mà không chỉ thế đâu, nữ nhi của ả ta, Bạch Như Nguyệt, không phải là phế vật. Một tay ta, đã hạ độc để nó không nhận được tình yêu thương của ngươi." bà ta gào lên "Lãng nhi cũng chẳng phải con ruột của ngươi, tất cả là do ta đó, hahaha."

"Mẫu thân..."

Liễu di nương như điên cuồng "Nhưng mà, mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay, đâu phải do ta? Mà là ngươi! Nếu như năm đó ngươi không chấp nhận ta vào cửa thì Liễu Hạ đâu có chết? Nếu như năm đó ngươi quan tâm đến Bạch Như Nguyệt hơn thì nó đã đâu trở thành phế vật? Mà hơn cả, là vấn đề của ngươi bình thường thì ta đâu có tìm đến gia nhân để thông đồng..."

"Khốn kiếp!"

Một tiếng "bốp" mạnh vào mặt Liễu di nương làm khóe miệng bà ta hộc cả máu.

Từ đâu văng vẳng tiếng vỗ tay rất chậm rãi, thậm chí còn kèm theo tiếng cười khúc khích. Cửa sổ bị mở toang, thân ảnh một người xuất hiện như bóng ma, bên ngoài mưa to gió lớn, buổi đêm tối mịt càng khiến người đó trông đáng sợ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK