• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối phó với nhà họ Bạch, tốt nhất nên có ba trang điều khoản.

Bạch phu nhân là người quyền quý, cao hơn cả thục nữ một cấp bậc, gia tộc của bà ấy ở nước Italia cho nên bà ấy chưa từng thấy cô gái nào như Giai Kỳ, nói năng vô lễ.

Không lâu sau, Bạch phu nhân nói:

-“Được, cô cũng phải chăm sóc con trai tôi. Tốt nhất nên biết làm thế nào trước mặt ông nội.”

Giai Kỳ đồng ý: “Được, con đồng ý. Phu nhân ân ái, con biết.”

Bạch Tuấn Thành ngồi ở phòng khách dưới lầu, đợi mẹ bước ra khỏi phòng, anh mới đứng lên.

Bạch phu nhân gọi anh từ đằng sau:

- “Tuấn Thành.”

Bạch Tuấn Thành quay người gật đầu với mẹ, định chào hỏi:

- “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, sớm nghỉ ngơi đi. Con đã sắp xếp phía bên Nhi Nguyệt, sẽ có người vào đó thay con bé, hiện tại con bé đang ở trong phòng mình.”

Bạch phu nhân há miệng, không nói gì, con trai lướt qua bà ấy, bà ấy mới đi xuống lầu.

Bạch Tuấn Thành trở lại phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Kỳ nghẹn đỏ bừng ngồi trên sofa.

Bạch Tuấn Thành làm như không biết chuyện vừa rồi, hỏi:

- “ Cô sao vậy?”

-“Đợi anh.” Giai Kỳ giận dỗi nói.

Bạch Tuấn Thành tiện tay ném áo khoác lên thành sofa, ngồi xuống:

- “Nói đi, làm sao?”

Giai Kỳ chỉ vào giường:

-“Sau này anh ngủ trên giường.” Lại chỉ vào ghế sofa: “Tôi ngủ trên sofa.”

Bạch Tuấn Thành nới lỏng cà vạt, lười biếng tựa vào sofa, hai tay tùy ý gác lên sofa, dáng vẻ thoạt nhìn rất mệt mỏi:

- “Không cần.”

“Cần, tôi ngủ sofa .” Giai Kỳ nói xong, kéo chăn mỏng đắp lên người, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, không phải Giai Kỳ sẽ không đau lòng người khác, mà là sợ lòng tốt của mình sẽ trở nên vô ích.

Giai Kỳ phiền lòng, lập tức ngã xuống sofa:

-“Được rồi, chỗ này tôi chiếm, anh ngủ bên đó.”

Bạch Tuấn Thành buồn cười, thân thể cong về phía trước, khuỷu tay đặt trên đùi, chống nửa thân thể phía trên, mặt nghiêng về phía Giai Kỳ hỏi:

-“Tại sao lại đột nhiên ngủ trên sofa vậy?”

Giai Kỳ quay lưng lại với anh:

-“Đi vệ sinh sẽ tiện. Anh ngủ muộn lên giường, tắt đèn.”

Quả thật nếu Bạch phu nhân không nói, Giai Kỳ cũng muốn đổi với Bạch Tuấn Thành, anh cao khoảng một mét tám, ngủ trên sofa quá bất tiện, cô chỉ cao một mét sáu mươi lăm, ngủ ở đây vừa ổn, chỉ là bị Bạch phu nhân khơi mào chuyện này khiến trong lòng Giai Kỳ tức giận mà thôi.

Không ai có thể ngăn cản phong độ ga lăng của tổng giám đốc Bạch, chỉ thấy anh không nói lời nào đã đi thẳng qua, trực tiếp ôm lấy Giai Kỳ trên sofa đi lên giường.

-"Cô cứ ngủ ở trên giường. Tôi đi tắm.” Bạch Tuấn Thành đặt người lên giường, ấn đầu cô nhét vào chăn, Giai Kỳ bị khống chế đầu, chỉ có thể vung móng vuốt phản kháng:

-“Bạch Tuấn Thành, anh coi chăn là bao tải à, nhét người như vậy.” Anh không quan tâm đến kẻ điên, anh chỉ biết đặt người ở trong chăn, rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Giai Kỳ được bế kiểu công chúa đến đỏ mặt tim đập, nhưng sao anh bế kiểu công chúa lại không giống người khác vậy?

Rất ấm áp, rất thoải mái, còn rất an toàn, mặc dù hành động của anh thô lỗ, nhưng trong thô có thơ.

Cảm giác quen thuộc lại ập đến, trái tim không nghe lời cứ đập bịch bịch, Giai Kỳ vén chăn ra, ngồi dậy rời giường, lần này cô biết rõ mình đã động lòng, nhưng tâm của người đàn ông này rất xấu!

Cằm Giai Kỳ đặt trên nắm tay, đầu óc lảo đảo, vậy mà mình lại thích người ta, wow. Giai Kỳ ý thức được điều này thì mặt lại đỏ nửa bên.

Không đúng, không thể thích đàn ông có lòng dạ xấu xa. Tình cảm bị Giai Kỳ nhanh chóng đuổi đi, lắc lắc đầu nằm sấp xuống giường.

Lúc Bạch Tuấn Thành đi ra, phát hiện trên giường không có người, trên ghế sofa lại nồi lên một cục, hơn nữa còn ngủ thiếp đi.

Anh đi đến thấy Giai Kỳ đang ngủ say, tay cũng nâm chặt tay vịn sofa, Bạch Tuấn Thành ngồi xổm trước mặt cô buồn cười, hành động này của Giai Kỳ là đang đề phòng anh mà.

Bạch Tuấn Thành lập tức thuận theo cô, dù sao cũng không thể trói cô ở trên giường. Anh tắt đèn, nằm trên giường nhớ đến thiếu nữ trên sofa, trong lòng anh lại phức tạp. Mỗi lần anh nhìn thấy Giai Kỳ, trong lòng luôn có một loại cảm giác quái dị, nhưng không hiểu tại sao xuất hiện một chút lại nhanh chóng biến mất.

Bạch Tuấn Thành tắt đèn, nằm trên giường ngủ.

Nửa đêm, rõ ràng Bạch Tuấn Thành cảm giác bên kia giường có thứ gì đó cỡ lớn nhúc nhích, anh bật đèn, nhìn thấy người trên sofa đã nằm trên giường, còn cướp mất gối của anh…

Không chỉ vậy, còn cuộn vào lòng anh.

Làm ơn, gối của cô ở trên sofa đó.

Giai Kỳ không quan tâm được nhiều, tay ôm chăn lăn lộn, rồi tiếp tục ngủ.

Bạch Tuấn Thành đẩy Giai Kỳ ra, Giai Kỳ lẩm bẩm nói:

- “Đừng nhúc nhích, ngứa.” Rồi tiếp tục ngủ đi.

Bạch Tuấn Thành nhụt chí, không gọi Giai Kỳ nữa, lập tức tắt đèn, đứng dậy đi đắp chăn mỏng trên sofa rồi ngủ thiếp đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK