• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Bạch cũng vội vàng ghé tai qua:

“Con mau dẫn hai đứa nó trở về đi.”

Bạch Tuấn Thành làm ra vẻ không nghe ông Bạch nói:

“Mẹ, con cúp máy đây, mẹ yên tâm, bọn con không sao, Nhi Nguyệt cần giải sầu, Giai Kỳ đi cùng rồi."

Bạch phu nhân liên tục gật đầu:

“Được, mẹ đợi mấy đứa trở về. Con phải chăm sóc hai đứa nó đó.”

“Vâng.”

Bạch Tuấn Thành lại gửi tin nhắn trong nhóm năm anh em bọn họ: “Đã tìm được Nhi Nguyệt, cảm ơn các cậu, thu đội đi.”

Dạ Nam: “Tìm được ở đâu vậy?”

Vương Nhất: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Quân Đàm: “Anh cả, trưa mai em sẽ xuống máy bay.”

"Chuyện vẫn chưa rõ ràng, Giai Kỳ đang hỏi"

Dạ Nam: “Giai Kỳ? Chẳng phải là người mà anh cưới sao?”

Bạch Tuấn Thành trả lời: “Ừm.”

Dạ Nam xem kịch: “Có tình hình.”

"Dạ Nam bị cho out ra khỏi nhóm…"

***

Bạch Tuấn Thành nhìn hai người họ nói chuyện ở cách đó không xa, mãi đến khi bầu trời dần sáng.

Bạch Nhi Nguyệt nhìn mặt trời mọc, môi khô nứt nói:

“Chị dâu, về nhà thôi, em nghĩ thông suốt rồi.”

Giai Kỳ ngây ra với tiếng gọi “chị dâu”:

“Hả? Ò, được.”

Lúc đứng dậy, Giai Kỳ đứng lên thì chân tê cứng, Bạch Nhi Nguyệt cũng vậy, lập tức hét về phía Bạch Tuấn Thành:

“Anh cả, em với chị dâu không dậy nổi."

Bạch Tuấn Thành nghe tiếng lập tức chạy đến, mỗi tay anh nhấc một cánh tay.

hai người họ lên: “Cuộn cả đêm ngôi dậy nỗi mới lạ.”

“Lát nữa hãy đến bệnh viện tiêm cho anh.”

Bởi vì cổ họng hai người họ đã khàn, giống như hai chú vịt đực vậy.

Bạch Nhi Nguyệt có chút sợ Bạch Tuấn Thành, cả nhà anh cả là nghiêm nhất, nghe nói đến tiêm Nhi Nguyệt lập tức mở miệng:

“Anh cả.”

Giai Kỳ mở miệng cũng khàn khàn: “Gọi anh cả em cũng vô dụng, anh ấy là chồng chị.”

Mặc dù tuyên bố chủ quyền chữ chồng cũng khiến tâm trạng Bạch Tuấn Thành cực tốt. Nhưng Bạch Tuấn Thành vẫn ra lệnh:

“Bắt buộc phải đến bệnh viện.”

Giai Kỳ vẫn đang vùng vẫy:

“Uống thuốc là được rồi. Không nhất thiết phải tiêm đâu.”

Bạch Tuấn Thành nghe xong trừng lấy Giai Kỳ, Giai Kỳ đành phải thành thật ngậm miệng lại. Hôm nay mũi tiêm này nhất định phải tiêm rồi, chỉ cần đừng tiêm mông là được.

Ba người họ đi đến bệnh viện, Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt sốt 38,5°, hai người cùng nhau thương lượng sống chết không chịu tiêm mông, kiên quyết không tiêm, có bắt tiêm cũng không tiêm, sau đó viện trưởng bất đặc dĩ:

“Cậu chủ, thiếu phu nhân với cô chủ đều không chịu tiêm, hay là truyền dịch?”

Bạch Tuấn Thành có thể lay chuyển được một người đã rất phí sức, hiện tại lại có hai người, Bạch Tuấn Thành dặn dò:

“Vậy thì truyền dịch đi.”

Đến buổi trưa ba người họ mới trở về nhà, Bạch Nhi Nguyệt nhìn thấy ba chữ "Nhà họ Bạch" ở trên cửa ánh mắt sáng ngời:

“Chị dâu.”

Giai Kỳ: “Em đừng sợ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, đừng nói nữa, nếu thật sự có đánh mắng thì chồng chị sẽ làm lá chắn cho em.” Giai Kỳ hào phóng lôi Bạch Tuấn Thành ra tránh đạn, nói ra khiến anh tức giận không thôi.

Bạch Tuấn Thành nhìn thấy có một chiếc xe dừng ở trong sân:

“Đừng lo lắng, anh Quân Đàm về rồi.”

Giai Kỳ lại loạn rồi, sao lại còn có anh Quân Đàm vậy? Rốt cuộc nhà họ Bạch có mấy đứa trẻ chứ?

“Thật sao? Tốt quá rồi, anh trai, có hai người ở đây thì em không cần sợ nữa.”

Bạch Nhi Nguyệt tin rằng, anh Quân Đàm của cô ấy sẽ rất cưng chiều cô ấy, sẽ không chút ghét bỏ.

Mỗi lần anh cả đều có giới hạn, có nguyên tắc, nhưng anh hai thì không, chiều tận trời! Cô ấy sai anh ấy cũng chiều hết mức.

Giai Kỳ chất vấn từ sâu tận linh hồn:

“Anh hai? Mẹ sinh ba đứa trẻ sao?”

Nhi Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”

Trong phòng khách, sau khi Bạch Nhi Nguyệt bước chân vào thì nhào vào lòng của Bạch Quân Đàm:

“Anh hai, anh về rồi."

Vốn âm thanh khàn khàn, nhưng bởi vì quá vui, nên âm thanh ra khỏi miệng chỉ có thể nghe được đại khái.

Bạch phu nhân với ông Bạch cả đêm không ngủ, lại đến sân bay đón con trai thứ hai, lúc này hai hỗc mắt đều nổi sợi tơ đỏ, Bạch Nhi Nguyệt nhìn thấy ba mẹ mệt mỏi, không khống chế được mà rơi nước mắt.

Bạch Nhi Nguyệt bước đến trước mặt ba mẹ, quỳ xuống dưới đất:

“Ba, mẹ, con xin lỗi.”

Lúc này, Bạch phu nhân cũng rơi nước mắt, bà ấy cảm thấy gì cũng không quan trọng, con cái trở về là ổn, bà ấy sẽ không chất vấn gì cả, chỉ cầu bình an:

“Nhi Nguyệt, con trở về là được. Không sao, mẹ không sao.”

Hai anh em Bạch Tuấn Thành và Bạch Quân Đàm nhìn nhau, đều mỉm cười, dùng sức ôm nhau.

Bạch Tuấn Thành thân làm anh cả, đưa tay nắm lấy cánh tay Bạch Quân Đàm, dùng nắm đấm đấm nhẹ lên ngực anh ấy:

“Không tồi, lại chắc chắn rồi.”

Bạch Quân Đàm quen với việc hai tay chống eo, nhoẻn cười với Bạch Tuấn Thành:

“Ăn uống trong đội tốt.”

Giai Kỳ bên cạnh đứng nhìn, trong lòng cảm thán: Hừ hừ hừ, thiền lý khó dung, chú trẻ này mặt mày tổ dấp tươi sáng rõ nét, cương nghị lạnh lùng, cho người ta cảm giác đầu tiên là dũng sĩ chính nghĩa, dáng người nhìn từ phía sau cao ngất, thân hình thon dài, cô nheo mắt dò xét:

“Phải một mét chín nhỉ? Mẹ ôi, người của nhà họ Bạch đều không phải là người. Đều là Thần.”

Giai Kỳ khiếp sợ với nhan sắc của nhà họ Bạch, lập tức chỉnh lại quần áo của mình, trong lòng dự định phải để lại ấn tượng tốt cho chú trẻ này, vừa xử được cô nhỏ, chú trẻ cũng nhìn cô như nước với lửa thì sau này sống ở nhà họ Bạch thế nào đây.

“Bỏ đi, vẫn là xử đẹp trước đã.”

Bạch Nhi Nguyệt được Bạch Quân Đàm dìu lên:

“Nhi Nguyệt, nói xem sao vậy.”

Nhi Nguyệt nhìn lấy Giai Kỳ đang cúi đầu tính toán ở phía sau, lại nhìn ánh mắt lo lắng của mọi người. Bạch Nhi Nguyệt lấy dũng khí nói ra chuyện ngu dốt mà bản thân đã làm, thành thật tám chín phần, một hai phần còn lại, cô lựa chọn giấu đi.

Sau đó, Bạch Nhi Nguyệt không yên tâm lại lần nữa nhìn lấy Giai Kỳ, lần này Giai Kỳ gật đầu với cô ấy, khích lệ cô ấy rất giỏi.

Bạch phu nhân chỉ nghe được một chút, hận không thể đồ dầu vào nhà Vương Nhật Triết, cục cưng của bà ấy lại muốn làm việc cho bọn họ, hầu hạ bọn họ, đúng là đáng chết.

Ông Bạch dùng sức gõ chén trà quý giá trên bàn trà:

“Thành, chuyện này không thể bỏ qua được. Bắt buộc phải khiến bọn họ gánh chịu hậu quả.”

Ông nội Bạch mang theo đồ kinh điển của ông ấy bước vào phòng khách từ hậu viện:

“Khàn rồi câm rồi, còn không biết về nhà.”

Đồ kinh điển của ông nội Bạch chính là cây gậy quyến luyến không rời, với bác quản gia không rời thân, còn có hạt đào ông nội hay đùa nghịch trong tay.

Hạt đào là do một người bạn cũ của ông nội tặng, ông nội Bạch yêu quý không ngừng, lúc một mình, ông ấy có thể chơi cả buổi chiều.

Giai Kỳ cách gần nhất, thấy ông nội Bạch xuất hiện, cô nịnh nọt chạy lên đỡ lấy ông nội Bạch:

“Ông nội, bọn con sai rồi."

Ông nội Bạch vừa nghe thấy giọng nói, khiếp sợ cúi đầu nhìn Giai Kỳ:

“Sao con cũng khàn giọng rồi?”

“Vâng.” Giai Kỳ gật đầu:

“Đêm qua gió lớn quá.”

“Gió lớn thì không biết về nhà à, phải khiến ông nội lo lắng cho bọn con mới được à. Sao bọn con lại không nghe lời như vậy.”

Lúc ông nội Bạch tức giận thường có thói quen dùng gậy gõ mặt đất, để chắn nhiếp một đám tiểu bối.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK