• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông nội Bạch thu lại mặt mũi nghiêm túc, trong lòng nở hoa nói:

“Biết là được, mau ăn cơm đi.”

Bạch Tuấn Thành ngồi bên cạnh cô, nghiêng đâu ghé bên tai cô:

“Chồng cô thích ăn thịt bò, sao tôi lại không biết vậy?” Giọng điệu tà mị đến cực điểm, khiến tai Giai Kỳ đỏ hồng:

“Chồng tôi thích ăn, tôi cũng thích ăn. Được chưa.”

Khóe miệng Bạch Tuấn Thành cưng chiều khó giấu được.

Quy củ của ông nội Bạch chính là sau bữa ăn cùng nhau đi dạo nửa tiếng đồng hồ, Giai Kỳ nói:

“Có thể không đi không ông nội?”

Ông nội Bạch kiên quyết lắc đầu: “Không được, con cháu nhà họ Bạch đều phải đi.”

“Lạnh!”

Bạch Nhi Nguyệt rụt cổ co mình trên sofa với Giai Kỳ. Hơn nữa trước đây chưa nói đến chuyện đi dạo mà.

Bạch phu nhân là chủ mẫu nên có thể không đi, không ai nói gì cả, nhưng một cháu dâu một cháu gái như Giai Kỳ và Nhi Nguyệt lại rất dễ chỉ huy.

Ông nội Bạch chơi hạt đào bảo bối của mình trong tay:

“Ông một thân già nua còn ra ngoài đi dạo, lẽ nào hai đứa con còn sợ lạnh hơn ông sao?”

Lúc nói ra những lời này, Bạch Tuấn Thành và Bạch Quân Đàm theo bản năng che miệng cười trộm. Giai Kỳ khẽ gật đầu:

“Vâng, sợ lạnh.”

Ông nội Bạch không còn lời nào để nói.

Giai Kỳ nhìn hai anh em Bạch Tuấn Thành và Bạch Quân Đàm ngồi trên sofa thoải mái, trong lòng cô luôn mất cân bằng, mất hứng. Cho nên lập tức đưa ra ý tưởng:

“Ông nội, vợ chồng vốn là một thể, vinh nhục cùng hưởng, chi bằng để chồng con thay nửa tiếng đó cho con."

Đầu ông nội nhìn về phía Bạch Tuấn Thành, hiếm khi thấy anh hài hước:

“Ông nội, vợ chồng một thể, cũng phải thưởng phạt rõ ràng.”

Giai Kỳ phồng khuôn mặt nhỏ nhắn tố cáo anh:

“Ông nội không có trừng phạt, chỉ là đang rèn luyện chúng ta, vì tốt cho chúng ta. Hơn nữa, chạy bộ tốt cho sức khỏe, em là vì tốt cho anh.”

Bạch Tuấn Thành đi qua, bế công chúa Giai Kỳ lên:

“Nói đàng hoàng, nếu tốt cho chúng ta, sao em không đi rèn luyện?”

Giai Kỳ không thẹn thùng, mặc kệ ông nội, còn có hai đứa em chồng có như không có, trực tiếp ôm cổ anh:

“Còn không phải vì người ta yêu anh sao?” Dứt lời, cô chớp chớp mắt, đúng là cô gái nhanh nhẹn đáng yêu.

Bạch Tuấn Thành: "Đúng là ngày không may."

Cuối cùng, Bạch Tuấn Thành và Bạch Quân Đàm chạy vòng quanh núi một tiếng vào mùa đông, một người cảm thán: "Đã cưới một người vợ thiếu đòn." Một người cảm xúc:" Có một cô em gái thiếu nợ."

Ông nội thì ngồi trong xe, luôn thúc giục. hai người “tản bộ”:

“Nhanh lên, xe của ông sắp đuổi kịp rồi, lề mê, nhanh lên, cháu trai lớn, cháu nhỏ sắp đuôi kịp con rồi, cháu nhỏ sợ sao, sao không đuổi kịp anh trai con."

Cứ như vậy cho qua một tiếng đồng hồ. Mùa đông, gió lạnh gào thét, Bạch Tuấn Thành chảy mồ hôi đâm đìa trở lại phòng ngủ, phát hiện Giai Kỳ đang năm sấp trên giường, mặc váy ngủ, bên trên màu hồng trắng điểm xuyết ít ren, mái tóc đen dài tự nhiên tản ra sau lưng, hai tay chống mặt, đang xem quyển tạp chí thời trang. Hai chân trắng lắc lư trên không trung.

Cứ như cuộc sống này thực sự rất thoải mái.

Anh đi tới, túm lấy chân cô đưa tay xoay người cô qua, Giai Kỳ vốn đang năm sấp trên giường.

Giai Kỳ ngồi dậy:

“Anh làm gì vậy?”

“Tạp chí hay không?” Bạch Tuấn Thành hạ thấp âm thanh hỏi. Quả thật anh không tức giận, chỉ là muốn trêu chọc cô.

“Bình thường, không hay bằng chồng. ” Đây là người có mặt nhìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nói đến điều trong lòng của người khác.

Bạch Tuấn Thành lần nữa bị trêu chọc, mặt chậm rãi kề sát Giai Kỳ.

Giai Kỳ chống cánh tay chậm rãi nằm ra sau, trong lòng sợ hãi nói:

“Ông xã, đừng xúc động, ngày mai tôi chạy thay anh, anh đừng xúc động.”

Cả người cô đều nằm trên giường, mặt Bạch Tuấn Thành cũng càng gần, lông tơ gần đến nỗi trên mặt Giai Kỳ đều thấy rõ ràng, Bạch Tuấn Thành nuốt nước bọt, nhìn cánh môi mềm mại của cô, miệng lưỡi anh càng trở nên khô khốc.

Một tay kéo chăn đắp lên đùi cô, vừa nãy làn váy dịch chuyển lên, đã lộ đùi không ít.

“Đắp xong, ngủ đi.”

Bạch Tuấn Thành xoay người đi vào phòng thay đồ lấy đồ ngủ vào phòng tắm. Không thể phủ nhận, vừa rồi suýt chút nữa thì anh không nhịn được mà hôn cô.

Giai Kỳ thấy anh đi vào phòng tắm, trái tim như rơi xuống đất.

Lúc này, Nhi Nguyệt gõ cửa.

Nửa tiếng sau, Bạch Tuấn Thành đi ra, Giai Kỳ nịnh nọt tiến lại gần, tay cầm khăn trùm đầu đứng ở cửa:

“Ông xã, để tôi lau đầu cho anh nhé?”

Trong lòng Bạch Tuấn Thành nghi ngờ, mặt không đổi sắc:

“Tôi sấy khô rồi.”

Giai Kỳ nịnh nọt dính lấy:

“Chồng, máy sấy tóc không tốt đối với chân tóc, dễ rụng tóc, khăn lau không chỉ không rụng tóc mà còn cho anh mái tóc đen bóng, cho anh sự tự tin.”

Bạch Tuấn Thành đè bả vai cô, chặn cô dựa vào mình, nghỉ ngờ hỏi:

“Cô gia nhập Vi Thương rồi sao? Chuyên bán khăn lau đầu à?”

Giai Kỳ cắn răng mỉm cười: “Trông tôi thiếu tiền vậy sao?”

Bạch Tuấn Thành đánh giá từ trên xuống dưới, cuối cùng gật đầu:

“Giống.”

Lòng tự trọng của Giai Kỳ rất mạnh, tôi không có tiền, anh cũng không thể trực tiếp nói ra, nếu không chính là khinh thường tôi.

Giai Kỳ trực tiếp vung tay, khăn trùm đầu đặt ở thành ghế sofa:

“Bạch Tuấn Thành, nói cho anh một chuyện.”

Giọng điệu khôi phục lại tốc độ bình thường, không còn dáng vẻ nịnh nọt vừa rồi nữa.

Bạch Tuấn Thành thu tay lại, hai tay đan chéo trước ngực:

“Lật mặt nhanh đấy. Nói xem là chuyện gì?”

Giai Kỳ không cảm thấy chút đỏ mặt, trực tiếp yêu cầu:

“Nhi Nguyệt muốn trở về Thương Kiều.”

Bạch Tuấn Thành làm như nghe không hiểu:

“Sau đó thì sao?”

Cô tiếp tục:

“Nhi Nguyệt muốn trở về Thương Kiều.”

Lần này âm điệu lại được cải thiện.

Bạch Tuấn Thành gãi lỗ tai:

“Tôi nghe thấy rồi, sau đó thì sao? Hả?”

Một tiếng “Hả” phối hợp với khuôn mặt của anh, hơn nữa áo ngủ trên người anh lỏng lẻo, lồng ngực trần trụi lộ ra, còn có cơ bắp trên người, Bạch Tuấn Thành đang ôm tay, dựa vào vách tường, nhướng mày nhìn cô, mắt lộ ra vẻ mặt đùa giỡn cô..

Tuấn mỹ như vậy, hormone nổ tung, chính là anh của giờ phút này.

Giai Kỳ chỉ cảm thấy mũi nóng lên, có thứ gì đó chảy ra từ bên trong. Sờ một cái, dính dính, mẹ ơi, máu!

Bà nội, vậy mà nhìn chồng mình đến chảy máu cam. Giai Kỳ ngất xỉu, tư thế té xỉu rất quái dị, cả người nhào vào trong ngực Bạch Tuấn Thành, áo ngủ của anh vốn đã lỏng lẻo, nhào tới một cái, lồng ngực lộ hết ra, máu mũi Vấn Thư cũng dính hết vào lồng ngực anh, khuôn mặt cô đều dán lên ngực anh, cứng rắn, đều là cơ bắp, còn ấm áp lạ thường.

Giờ phút này, Bạch Tuấn Thành muốn đi ra ngoài gọi người cũng không được, quần áo xộc xệch, trong ngực còn ôm người, gọi người giúp việc cũng không gọi được, chỉ trách chất lượng căn phòng quá tốt, quá cách âm.

Anh bế ngang cô đặt lên giường, tay cô còn túm lấy áo ngủ của Bạch Tuấn Thành.

Máu mũi Giai Kỳ ngừng chảy, Bạch Tuấn Thành nhìn dáng vẻ nhắm mắt mê man của cô, tự cười ngây ngốc, người vợ mà mình cưới vào cửa lại bị mình mê hoặc đến ngất đi.

Bạch Tuấn Thành dùng khăn ướt lau mũi và mặt cô, không quan tâm xử lý lồng ngực của mình, tùy tiện quần áo ngủ, đi đánh thức người đàn ông hiểu y thuật trong nhà: “Đàm, Giai Kỳ ngất rồi.”

Bạch Quân Đàm đang chìm vào trong giấc ngủ, nghe thấy lời của anh trai thì lập tức tỉnh:

“Anh trai, sao vậy?”

Bạch Tuấn Thành vừa đi vừa nói:

“Anh đẹp trai quá nên ngất.”

Bạch Quân Đàm khinh thường liếc anh:

“Anh cũng bắt đầu mặt dày rồi sao.”

Bạch Tuấn Thành không giải thích được, thật ra anh nói đều là sự thật.

Bọn họ vừa vào cửa, đã nhìn thấy Giai Kỳ ngồi ngay ngắn, Bạch Tuấn Thành đi qua hỏi:

“Sao cô tỉnh lại nhanh vậy?”

Giai Kỳ nhìn thấy Quân Đàm, không vui phát phật tay:

“Quân Đàm, em về nghỉ ngơi đi, chị không sao, chị với anh trai em chỉ đùa thôi, ha ha.”

Quân Đàm gật đầu, trước khi đi còn có ý vị sâu xa nhìn lấy anh trai mình:

“Anh trai, chú ý sức khỏe, đừng đùa quá sức, chị dâu còn nhỏ.”

Lúc này, Bạch Tuấn Thành thật sự muốn vỗ phát chết Giai Kỳ.

Giai Kỳ còn nhìn thấy góc áo của Bạch Tuấn Thành dính máu đỏ, cô hỏi:

“Sao anh lại gọi Quân Đàm qua đây vậy?”

“Bỗng nhiên cô ngất đi, nên tôi không thể không gọi người biết y thuật trong nhà đến đây?”

Nói xong, tay anh phủ lên trán cô, kiểm tra xem ngoại trừ ngất ra thì còn có vấn đề khác hay không.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK