Nhưng điều này không có tác dụng với Giai Kỳ, cô không chút e sợ, thậm chí còn muốn đáp lời:
“Ông nội, lại chẳng phải bọn con sai, ông nói xem bọn con chỉ là giải sầu, ai ngờ bà gió lại không nể mặt, thổi phù phù. Bọn con cũng hết cách.”
Giai Kỳ nói một cách vô tội, khiến ông nội Bạch suýt chút nữa thì bị cô gạt qua mặt.
"Con nhóc con, ý con là gió sai sao?”
Vẻ mặt cô nghiêm túc gật đầu, khen ông nội Bạch: “Ông nội thông minh.”
Ông nội Bạch bị Giai Kỳ dồn ép đến bất đắc dĩ, Bạch Tuấn Thành nhịn cả buổi, không thể cười ra tiếng.
Những người ở đây đều phục tính tình của Giai Kỳ. Lúc nào cũng có thể làm tan chảy bầu không khí nghiêm túc.
Ông nội Bạch nhìn thấy Bạch Tuấn Thành cũng đang mím môi, khóe miệng nhếch lên, trên mặt không che giấu nổi:
“Trong đầu Giai Kỳ đều là nước, trong đầu con đều là bột mì sao?” Hừ, nói không lại vợ con, thì ông nói con, ông nội Bạch suy nghĩ tinh nghịch.
Cả nhà đều có mặt đông đủ, Bạch Nhi Nguyệt lần đầu tiên cảm giác thật tốt.
Bầu không khí thoải mái, Bạch Nhi Nguyệt cười nói:
“Ông nội, không phải là lỗi của anh cả và chị dâu. Là do con mà ra, ông nội cứ trách con đi.”
Ông nội Bạch trừng lấy Bạch Nhi Nguyệt:
“Con nghĩ con thoát được sao? Hai bọn nó một đứa nước một đứa bột mì, còn con chính là cây gậy, trộn hai đứa nó thành bột nhão.”
Nhi Nguyệt và Tuấn Thành bị phê bình, Giai Kỳ lại tiếp tục khuấy động bầu không khí, cười nhích qua:
“Ông nội, ông đúng là theo trend, ngay cả trong đầu là bột nhão còn biết.”
Ông nội Bạch dựng râu trừng mắt:
“Con nhóc con.”
Nhìn thấy một già một trẻ cãi nhau, bầu không khí trong phòng khách nhà họ Bạch hoàn toàn che giấu hết việc Bạch Nhi Nguyệt mất tích, Bạch phu nhân nghe thấy giọng nói của Giai Kỳ và Bạch Nhi Nguyệt, lập tức thúc giục:
“Tuấn Thành, mau dẫn vợ con đi nghỉ ngơi đi. Quân Đàm con cũng mau trở về đi, ngồi máy bay cả đêm rồi. Mẹ sẽ về phòng với Nhi Nguyệt.”
Bạch Quân Đàm không trở về phòng ngủ, mà đi đến phòng ngủ với Nhi Nguyệt, anh ấy muốn biết chuyện cụ thể.
Kế hoạch Giai Kỳ tính toán cả ngày vẫn chưa dùng đến, trở về phòng nằm xuống sofa đã ngủ thiếp đi cho đến bữa tối.
Trên bàn ăn, ông nội Bạch cười ha hả khen Giai Kỳ:
“Con nhóc con, nhanh nhẹn đó.”
Cô đang ăn thức ăn, trong miệng vẫn đang còn nhai rau, nhìn cái này nhìn cái kia, sau đó tay kéo lấy áo sơ mi của Tuấn Thành ở dưới bàn ăn:
“Tuấn Thành, ông nội lại muốn phê bình tôi sao?” Không phải nói ăn không nói chuyện à, sao ông nội lại tự phá vỡ quy củ vậy."
Bạch Tuấn Thành nhìn lấy móng vuốt nhỏ trên áo của mình, trong lòng bỗng có tâm tư muốn chọc ghẹo cô:
" Gọi chồng, thì tôi sẽ nói cho cô.”
“Chồng!”
Anh vừa dứt lời, Giai Kỳ đã mềm mại kêu lên, hai mắt sáng như sao nhìn chằm Bạch Tuấn Thành chớp chóp, tiếng gọi này khiến trong lòng anh như có một chú mèo, cào cào trong lòng anh bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên trong lòng tê dại như vậy.
Bạch Tuấn Thành bỗng ấm áp khác thường, yết hầu chuyển động, anh gắp một viên thịt viên đặt vào đĩa của Giai Kỳ, âm thanh nhẹ nhàng từ tính vang lên trên đỉnh đầu:
“Ông nội đang khen cô.”
Ngôi sao trong mắt của Giai Kỳ biến thành vẻ si mê, cô khó hiểu:
“Tại sao?” Cô chẳng làm chuyện tốt gì cả, đương nhiên là cũng không làm chuyện xấu.
Lúc này, chỉ nghe ông nội cười thoải mái hỏi:
“Giai Kỳ, sao con biết Nhi Nguyệt không học ở Thương Kiều?”
Bạch Nhi Nguyệt biết ngay là nói đến chuyện của cô ấy, cô ấy vẫn nên thành thật rụt đầu lại, đừng quá mạo hiểm, buổi chiều mới an ủi mẹ với anh trai. Cho nên đừng xảy ra chuyện trên bàn ăn là được.
Giai Kỳ nuốt đồ ăn trong miệng xuống:
“Hóa ra là điều này à.” Cô hỏi Bạch Tuấn Thành.
Tuấn Thành gật đầu: “Giải thích cho chúng tôi đi. Tôi cũng muốn nghe.”
Ông nội Bạch ăn cơm không vui, khóe miệng nhéch lên có thể thắp đèn:
“Con nhóc Giai Kỳ, con hỏi Bạch Tuấn Thành làm gì, đừng trưng cầu ý kiến của nó, địa vị của con ở nhà cao hơn nó nhiều, con đừng nghe nó, trả lời ông nội đi.”
Giai Kỳ đều thấy mọi người đang tò mò nhìn mình, cho nên nói:
“Cấp ba con cũng học ở Thương Kiều, nơi đó mùa hè không có thi với phát thưởng, nên không cần đến trường nhận thưởng, sáng qua con hỏi mẹ Nhi Nguyệt đi đâu, mẹ nói đến trường, nên con mới đoán mò, không ngờ lại đoán đúng.”
Ông nội Bạch hài lòng gật đầu:
“Tốt tốt, con nhóc con với ông nội con năm đó đúng là nhanh trí.”
Lời khen này, chậc… vẫn là nên nhận trước.
Lần này, Bạch phu nhân rất cảm kích Giai Kỳ, luôn ở bên cạnh bà ấy, an ủi bà ấy, nhẫn tâm dỗ bà ấy, lần này nếu không có cô thì bọn họ vẫn đang tìm Nhi Nguyệt, có thể bây giờ Nhi Nguyệt vẫn chưa về nhà, trốn đi, thậm chí còn gặp chuyện không may.
Thái độ của Bạch phu nhân với cô con dâu Giai Kỳ thay đổi tám phần, trên bàn ăn, Bạch phu nhân nói:
“Giai Kỳ, cảm ơn con.”
Giai Kỳ: “Hả?” Mình đã giải cứu được thế giới rồi sao? Bạch Tuấn Thành đang ăn cơm thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, thấy có cuộc gọi đến, anh đứng dậy rời đi.
Nhưng hành động này đã khiến ông nội đen mặt mất hứng, lập tức dặn dò quản gia: “Sau này giờ ăn cơm không được ai nghe điện thoại.”
“Vâng, tướng quân.”
Giai Kỳ nhìn ông nội Bạch, trong lòng thầm nghĩ "Nhận một cuộc điện thoại, có cần giận như vậy không?"
Đợi Bạch Tuấn Thành xuất hiện lại thì đã mặc âu phục, anh đang cài nút, nói với Giai Kỳ:
“Tôi đi đây.”
“Bái bai!” Giai Kỳ cắn đũa vẫy tay nói tạm biệt.
Bởi vì Bạch Tuấn Thành chỉ nói với cô nên khiến trong lòng Giai Kỳ như bình được đổ đầy mật ong, ngọt ngào, khuôn mặt hồng hào, dáng vẻ thẹn thùng.
Bạch Tuấn Thành nhìn thấy gương mặt đáng yêu của Giai Kỳ, nhịn không được nở nụ cười. Ý cười rật nhỏ nhưng Giai Kỳ lại nhìn thấy, ngày hôm nay cô tràn đầy tâm trạng tốt.
“Đứng lại!” Ông nội Bạch chặn Bạch Tuấn Thành đi ra ngoài.
Giai Kỳ quay đầu nghi ngờ nhìn ông nội Bạch.
Bạch Tuấn Thành cầm lấy điện thoại di động lắc lư, bất đắc dĩ nói:
“Ông nội, là chuyện của công ty.”
Giai Kỳ mơ màng, lẽ nào không phải chuyện của công ty thì không thể đi ra ngoài sao?
Danh Sách Chương: