Lúc này Trình Mộc Cát ra hiệu cho chồng mình hãy tắt máy, hiểu ý của vợ, Đỗ Hoành Dương liền viện một lý do nhầm lẫn rồi tắt máy, bỏ lại Lương Mục Phàm ở đầu dây bên kia hoàn toàn không hiểu gì.
Trái lại, ở bên này Trình Mộc Cát mới nói lên suy nghĩ của mình:
- Chắc chắn cô ta là người của Lương Lực Cường, ông ta là con cáo già nham hiểm, chuyện này nếu không phải ông ta thì chẳng là ai khác.
Đỗ Hành Du nhíu mày lại, bên ngoài thì bằng hữu tốt, bên trong lại âm thầm gài người vào nhà ông. Đúng là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, trên đời vốn dĩ đừng nên tin ai cả, Đỗ Hành Du chỉ là hơi thất vọng một chút thôi, cứ ngỡ ông ta đã hoàn lương, nhưng không ngờ tâm của ông ta vẫn còn nghi ngờ về Đỗ gia.
- Tiểu Cát, con định làm gì?
Trình Mộc Cát nghĩ một lúc, liền bày ra một kế hoạch, nếu như cái cô giúp việc tên Hoài Ân kia thực sự là người của Lương Lực Cường thì chắc chắn ông ta sẽ nắm bắt được tình hình bên này. Mà lúc bấy giờ trên mạng cũng tràn lan hình ảnh của anh trai Trình Úy, xem ra cuộc chiến đã chính thức được bắt đầu rồi.
Cả gia đình bàn bạc với nhau xong thì ai về phòng người đó, thay quần áo tươm tất thì cùng nhau bước xuống, Nhạc Hoài Thương nhìn cô gái tên Hoài Ân, nói:
- Ân, hôm nay gia đình sẽ ra ngoài ăn, bữa ăn này mấy cô cứ ăn tự nhiên đi nhé.
Hoài Ân có chút chột dạ, nhìn những đĩa thức ăn "hấp dẫn" kia liền nuốt một ngụm khí lạnh, ánh mắt có chút láo liên nhìn xung quanh, sau đó lại hỏi:
- Dạ, cảm ơn bà chủ. Nhưng hôm nay nhà có chuyện gì vui ạ?
- Chị dâu mang thai rồi, nên nhà tôi định sang Trình gia thông báo một tiếng, rồi cùng đi ăn mừng.
Khánh Huyền nói xong thì Trình Mộc Cát cũng quan sát thái độ của Hoài Ân, cô ta có tỏ thái độ rất ngạc nhiên, tuy đã thay đổi rất nhanh nhưng vẫn bị cô bắt gặp. Lần này xem ra những dự đoán của cô không sai, Hoài Ân là người của Lương Lực Cường, chỉ là cô ta thay tên đổi họ mà thôi.
Vì Hoài Ân là người mới nên cô ta cũng chưa được lòng những người giúp việc khác, nên sau khi gia đình của ông bà chủ đi thì những người giúp việc kia liền tỏ thái độ, nói:
- Thức ăn là cô làm, cô cố ăn cho hết nhé.
Thực ra họ không phải tàn nhẫn hay kiêu căng, nhưng do chính Khánh Huyền đã nhắc họ đừng ăn những món kia, trong đó toàn là độc chết người. Nhưng Hoài Ân là người nấu ra, chẳng lẽ lại không ăn, nhưng nếu cô ta ăn thì cô ta sẽ có được một vé chầu diêm vương ngay, bàn tay rung rung định gắp một món bỏ vào miệng. Nhưng cô ta vẫn không làm được, cô ta vẫn còn mẹ và con trai, dù như thế nào cô ta cũng không thể chết được.
Ngồi trên xe thì Trình Mộc Cát đã quan sát mọi nhất cử nhất động của Hoài Ân qua camera giám sát của gia đình, tuy biết là cô ta làm sai, nhưng dù sao cũng chỉ là vì tiền, Đỗ Hoành Dương biết rõ vợ mình không phải dạng người độc ác, nên đã gọi cho quản gia, để ngăn cản Hoài Ân ăn.
Tắt chiếc ipad, Trình Mộc Cát thở dài, Đỗ Hoành Dương thấy vợ mình khó xử như vậy cũng không biết nên làm gì, anh thật sự rất muốn giúp gì đó, nhưng đối với Lương gia thì anh vẫn còn chút tình cảm. Nhất là tình bạn hơn hai mươi năm của anh và Lương Mục Phàm, nếu như phải đối đầu nhau như hai kẻ thù thì... Thì anh cũng khó xử.
Có lẽ cô cũng hiểu, tình bạn là một thứ rất tuyệt vời, nhưng ranh giới giữa tình bạn với kẻ thù, cũng rất mỏng manh.
Tình bạn là mối quan hệ tình cảm hai chiều giữa con người với nhau. Nó là một hình thức liên kết giữa các cá nhân mạnh mẽ hơn so với một tổ chức kiểu hiệp hội, và đã được nghiên cứu trong các lĩnh vực học thuật như giao tiếp, xã hội học, tâm lý xã hội, nhân chủng học và triết học.
Tình bạn là một thứ tình cảm được xây dựng bằng lòng tin, thời gian, trong sáng và chân thành giữa hai hoặc nhiều cá thể với nhau. Bạn bè là những người vốn không có sự liên hệ về máu mủ, nhưng lại là những người gắn kết với nhau bởi họ có chung một đặc điểm tính cách, có thể hoà hợp với nhau và sẵn sàng chia sẻ với nhau mọi vui buồn trong cuộc sống.
Để duy trì tình bạn mười năm đã là chuyện rất khó khăn rồi, chứ đừng nói là hai mươi năm. Ngay cả tình yêu, để chạm mốc con số "thập kỷ" cũng là một quá trình dài. Mà tình bạn là thứ còn dễ sứt mẻ hơn.
Trình Mộc Cát nắm lấy tay của anh, hỏi:
- Anh có hối hận không? Nếu anh không ở bên em, thì anh và Mục Phàm sẽ không như bây giờ.
Đỗ Hoành Dương nở một nụ cười, đáp:
- Anh không hối hận, vì nếu không phải anh yêu em, thì Mục Phàm cũng yêu em. Có lẽ đó là số trời đã định, là bạn nhưng lại không phải là bạn.
Danh Sách Chương: