• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi nói chuyện với nhau xong thì Đỗ Hoành Dương cùng Lương Mục Phàm cố gắng đẩy cửa nhưng hoàn toàn không hề hấn gì đến nó. Ngay lúc cả hai người đang không biết làm gì thì Trình Mộc Cát giống như điên loạn, cô hoàn toàn mất hết khống chế mà chạy đến dùng tay cào cấu lấy cánh cửa đến bật cả máu, Đỗ Hoành Dương đau lòng ôm lấy vợ mình.

Linh cảm của một người con như Trình Mộc Cát rất mạnh mẽ, cho dù Lương Mục Phàm tin tưởng cha mình thế nào đi nữa nhưng mọi chuyện diễn ra trước mắt lại khiến cho tâm trí của anh hoàn toàn bấn loạn theo, chẳng lẽ những linh cảm của Trình Mộc Cát đều đúng... Dì Phong Noãn thật sự đang ở trong ngôi nhà lụp xụp này? Ngay lúc này thì Trình Úy và Nguyệt Quân cũng đã đến.

Nguyệt Quân nhìn thấy Trình Mộc Cát đang điên cuồng cào cấu đến nổi đầu móng tay đều đã bật máu liền đau lòng chạy đến ôm lấy cô, rồi kéo cô ra một bên, liên tục trấn an:

- Cát Cát, em bình tĩnh lại đừng làm đau bản thân. Chị ở đây, anh hai em ở đây... Em nói mẹ ở trong đó đúng không? Chúng ta cùng nhau cứu mẹ nha?

- Chị Quân... Mẹ ở trong đó... Em dám chắc mẹ ở trong đó, bà ấy... Bà ấy nói bà ấy rất đau... Bà ấy nói bà ấy không muốn sống nữa... Cứu mẹ... Chị Nguyệt Quân cứu mẹ em đi... Cứu mẹ của em đi mà... Anh hai... Cứu mẹ đi... Cứu mẹ đi...

Từng câu từng chữ mà Trình Mộc Cát thốt ra đều như những con dao nhọn mạnh mẽ găm vào da thịt của tất cả mọi người ở đây. Vốn dĩ là một cô gái mạnh mẽ như bây giờ nhìn Trình Mộc Cát chắc khác nào là một đứa con nít cần mẹ.

Trình Úy nhìn Đỗ Hoành Dương và Lương Mục Phàm đang dùng hết sức để đẩy cửa nhưng có lẽ ổ khóa đã quá chắc chắn, nhìn màu sắc thì chắc là mới thay ổ khóa không lâu. Vậy có nghĩ là mẹ của anh có lẽ vẫn còn sống, không thể nào nghĩ ngợi nhiều cả ba cùng nhau hợp sức phả cửa.

Lúc này, Trình Úy nhìn Lương Mục Phàm hét lớn:

- Nếu mẹ tao ở trong này thì Lương gia chắc chắn sẽ chết không toàn thây!!!

Lương Mục Phàm cũng biết được những gì Trình Úy nói là thật chứ không phải hù dọa, nhưng Lương Mục Phàm cho dù có thể nào cũng không dám tin cha anh tại sao lại có thể bắt nhốt mẹ của Trình Mộc Cát được chứ... Chắc chắn chỉ là hiểu lầm...

Nhưng mà...

Nhưng gì anh cố gắng suy nghĩ để biện minh cho cha mình đều đã sụp đổ, cánh cửa vừa bật ra thì thân ảnh run rẩy của một người phụ nữ lớn tuổi đang co ro ở một góc, quần áo trên người cũng rách rưới, đầu tóc cũng rối bời, gương mặt sợ hãi ôm lấy chân mình, liên tục lắc đầu nói:

- Đừng đánh... Đừng đánh mà... Đau lắm... Đau lắm...

Giọng nói quen thuộc, gương mặt quen thuộc khiến cho không gian trầm xuống. Trình Mộc Cát thoát khỏi cánh tay của Nguyệt Quân chạy vào trong, cô bị sững lại trước cảnh tượng trước mắt... Mẹ... Đây đúng là mẹ cô rồi... Máu... Bà ấy chảy nhiều máu quá... Hai hàng nước mắt của Mộc Cát không thể ngăn nỗi nữa, nó liền thi nhau chảy xuống, cô lao đến chân của mẹ mình, nhẹ nhàng đưa tay ra muốn chạm vào bà ấy nhưng bà ấy lại run bần bật, rồi đẩy tay cô ra, hét:

- Đừng! Đừng! Đừng chạm vào tôi! Ông đừng chạm bàn tay bẩn thỉu của ông vào tôi! Lục Hầu... Lục Hầu cứu em... Ông ta muốn hãm hại em... Lục Hầu... Anh mau tới cứu em đi... Em sắp không chịu nỗi rồi... Đau lắm... Ông ta đánh em đau lắm...

- Mẹ... Mẹ ơi... Con là Mộc Cát... Con mà Trình Mộc Cát con gái của mẹ đây... Mẹ...

Phong Noãn nghe đến ba chữ "Trình Mộc Cát" liền sững người, bà ấy bây giờ mới dám ngước mắt lên nhìn người con gái trước mắt... Nhưng đã mười năm rồi, gương mặt của cô cũng có chút thay đổi nên bà ấy chắc khó có thể nhận ra, nhưng theo bản năng của người làm mẹ thì Phong Noãn liền đưa bàn tay chằng chịt những vết thương lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của cô, nhẹ nhàng nói:

- Không có khóc, khóc sẽ xấu lắm... Đừng có khóc nha con!

Mười năm rồi, cô đã chờ giây phút này mười năm rồi... Cuối cùng, cuối cùng thì cô cũng đã gặp lại mẹ mình rồi. Không thể nào kìm được sự xúc động, cô liền lao vào vòng tay của mẹ mình.

Phong Noãn tuy không biết cô là ai nhưng cũng có cái gì đó thoi thúc bà ấy ôm lấy cô, dịu dàng an ủi:

- Ngoan... Đừng khóc nữa.

Ngay lúc này, Trình Úy mới tin đây là mẹ mình. Nhưng không đợi để hai mẹ con anh gặp nhau thì Lương Lực Cường và Lộ Sa đã lái xe đến, ngay lúc này... Bao nhiêu ân oán hận thù đều tính chung một lần.

Ánh mắt của anh đằng đằng sát khí, khi lão ta vừa bước vào nhà thì anh liền vung tay đấm lão ta một cú đầy đau đớn, khóe môi của lão cũng bật cả máu, anh nói:

- Hôm nay tôi không đánh chết lão già háo sắc như ông thì tôi không phải con cháu nhà họ Trình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK