• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng ngày hôm sau, từ đêm qua thì Đỗ Hoành Dương đã xin phép cho Trình Mộc Cát nghỉ làm một hôm, anh muốn đưa cô đến mộ của cha ruột để ra mắt, từ lúc yêu cho đến khi đăng ký kết hôn anh chỉ đến thăm Trình Lục Hầu không quá năm lần, ít nhất bây giờ anh cũng đã lấy con gái nhà người ta thì cũng nên ra mắt cha vợ trước.

Nhìn sang người con gái mình yêu gần một thập kỷ, bao nhiêu cảm xúc hạnh phúc đều vây quanh lấy cơ thể của anh, Đỗ Hoành Dương thật sự vẫn chưa tin vào mắt mình, anh và Trình Mộc Cát bây giờ đã chính thức là vợ là chồng, được pháp luật bảo vệ. Không thể nhịn được cảm xúc vui sướng, anh liền nắm tay của cô, trên ngón áp út là chiếc nhẫn cưới mà anh đã chuẩn bị từ trước, cầm điện thoại lên rồi chụp một tấm ảnh, từ từ đăng tải lên mạng xã hội với dòng trạng thái.

[Với người ngoài, anh có thể là trai hư. Đối với em, anh sẽ là chồng]

Rất nhanh thì anh còn thay đổi trạng thái tình cảm từ "Đang hẹn hò" sang "Đã kết hôn với Trình Mộc Cát" trên tài khoản cá nhân của mình. Động thái khẳng định chủ quyền này khiến cho cư dân mạng đầy phấn khích, bên dưới thì cũng không ít người để lại dòng bình luận.

[Tú Tú]: Chúc hai người triệu năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

[Trình Úy]: Cuối cùng cũng có người rước bà la sát đi rồi. Thật may quá.

[Nguyệt Quân]: Đã hỏi ý tôi chưa?

[Lương Mục Phàm]: Chúc mừng...

Sau khi phát cẩu lương trên mạng xong thì anh lại ném điện thoại sang một bên, vòng tay ôm lấy vợ mình, an ổn nhắm mắt.

Thời gian lại trôi qua thêm một tiếng đồng hồ, bây giờ là mười giờ sáng, Trình Mộc Cát từ từ hé mắt, ánh sáng liền chiếu thẳng vào gương mặt ngơ ngác chưa hiểu gì của cô, ngước mắt nhìn đồng hồ. Ôi mẹ ơi, dọa chết cô rồi, mặt trời lên tám sào rồi mà bây giờ cô mới dậy, đưa tay tìm điện thoại mở lên xem, thì ra đêm qua trước khi cô đi ngủ thì Đỗ Hoành Dương đã tắt báo thức rồi. Có chút tức giận nhưng cô cũng thấy chút ấm áp, nhìn sang người đàn ông đang nằm bên cạnh mình thì cô chỉ biết cười trừ.

Nhẹ nhàng rời khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, xem thân thể của mình trong gương, cô chỉ biết tặc lưỡi, cái tên Đỗ Hoành Dương này rõ ràng là bên ngoài thư sinh bên trong thì cầm thú. Không biết thương hoa tiếc ngọc là gì, thở dài một chút rồi lại thôi.

Trình Mộc Cát vệ sinh cá nhân xong thì bước ra liền gọi chồng dậy, nhưng Đỗ Hoành Dương thì cực kỳ lười biếng, liền kéo cô lại lên giường, ôm chặt, vừa ngái ngủ vừa nói:

- Em dậy sớm thế làm gì? Nhắm mắt ngủ đi.

- Ngủ cái đầu anh, trưa trời trưa trật rồi. Dậy nhanh đi!

Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến là giọng nói của cô em gái Đỗ Khánh Huyền, cô ấy nói:

- Anh hai, chị hai, mẹ hỏi hai người dậy chưa?

Nghe tiếng cô em gái quý hóa của mình thì Đỗ Hoành Dương mới chậm chạp mở mắt, trong lòng không khỏi mắng nhiếc em gái, đứng ở ngoài phòng thì Đỗ Khánh Huyền cũng hắt xì hơi liên tục, chỉ biết bĩu môi, tự bản thân Khánh Huyền dùng đầu gối nghĩ cũng biết cái ông anh già đang mắng mình. Cô trề môi, "xì" một tiếng rồi nói lớn:

- Mẹ nói nếu anh chị còn muốn ngủ thì cứ ngủ đi, nếu đói rồi thì xuống ăn sáng... À không, xuống ăn trưa.

Nói xong thì Khánh Huyền cũng ung dung đi xuống nhà, đi đến bàn ăn liền bị Nhạc Hoài Thương gõ vào đầu, nói:

- Con đó, ăn nói kiểu gì vậy. Con nói như vậy Cát Cát mới không tự nhiên được.

- Mẹ có con dâu thì suốt ngày cứ Cát Cát, Cát Cát, chẳng biết chị dâu là con gái mẹ hay con là con gái mẹ.

Đỗ Hành Du ban đầu cũng lo lắng về việc tị nạnh này của Khánh Huyền, từ bé thì nó đã không sống gần cha mẹ, nên chắc chắn thiếu thốn tình cảm của cha mẹ, nhưng ít nhất thì Khánh Huyền còn có ông bà nuôi dạy. Còn Trình Mộc Cát thì từ nhỏ đã mất hết người thân, tuy sống với cha mẹ nuôi được ông bà ấy hết mực yêu thương, nhưng dù sao người xưa cũng có câu "Một giọt máu đào, hơn ao nước lã", dù sao di nữa cũng chỉ là cha mẹ nuôi, tình thương sẽ không nhiều bằng cha mẹ ruột được. Vì lẽ đó mà Nhạc Hoài Thương mới thấy thương cho số phận của cô con dâu này.

- Không được ganh tị, chị dâu của con không giống con. Từ bé Cát Cát đã phải bắt ép mình trưởng thành, phải hiểu chuyện, còn con thì sống trong sung sướng rồi.

- Con biết, con biết, nhưng mẹ cũng không nên thiên vị chị dâu như vậy. Mẹ nghĩ sao mẹ mua váy cho chị dâu nhưng mẹ lại không mua váy cho con?

Gương mặt nũng nịu của Đỗ Khánh Huyền làm cho hai ông bà phải bật cười, sau đó Đỗ Hành Du lại lên tiếng nói:

- Ai bảo cô được ông bà chăm cho béo tốt như vậy. Đến cả size quần áo của cô chúng tôi còn chưa xác định được, thì mua cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK