Sắc trời dần tối đi, Trình Úy và Trình Mộc Cát vẫn đang lang thang trên đường không biết nên đi về đâu, lúc này Trình Mộc Cát xoa xoa bụng, cô bé đói rồi, ánh mắt có chút thống khổ nhìn anh trai mình. Trình Úy cũng đang đói, nhưng tiền trên người họ quả thực quá ít, một ngày ba bữa đối với anh em họ thật sự là chuyện xa xỉ, cũng may gần đó có một quán mì ven đường của một cặp vợ chồng lớn tuổi, Trình Úy đi đến, có chút khó khăn nói:
- Cô chú ơi, có thể cho chúng cháu mua một bát mì không ạ?
Cặp vợ chồng kia nhìn tầm hơn năm mươi tuổi, hai người họ đưa mắt nhìn hai anh em, xong lại vui vẻ bảo hai người vào trong, thấy gương mặt xinh xắn của Mộc Cát thì người vợ liền cảm thấy vui vẻ, ánh mắt cũng sáng rực lên, niềm nở nói:
- Hai đứa đi đâu đây? Cha mẹ hai đứa đâu?
Nghe nhắc đến cha mẹ thì gương mặt của Trình Úy có chút trầm mặc lại, còn Trình Mộc Cát thì có chút rưng rưng. Người vợ biết bản thân đã chạm đến nỗi đau của hai đứa nhỏ liền nhanh chóng nói xin lỗi, xong nhìn quần áo trên người của hai người thì chắc đây không phải là dạng người đầu đường xó chợ, chắc cũng đã cùng cực lắm thì mới lâm vào bước đường cùng như vậy.
Người vợ đưa tay vuốt ve mái tóc của Trình Mộc Cát, ân cần hỏi:
- Vậy tối nay hai đứa định sẽ ngủ ở đâu? Trời sắp tối rồi đấy, buổi đêm sẽ rất lạnh, nếu ngủ ở ngoài đường thì em gái sẽ cảm lạnh đấy.
Trình Úy ban đầu nghĩ họ sẽ tìm một ngôi nhà hoang nào đó rồi ở tạm, nhưng Mộc Cát còn nhỏ, đúng là không nên ở một nơi như thế. Lúc này Trình Úy lắc đầu, mặc dù anh đã hứa với cha mẹ rằng sẽ chăm sóc cho em gái thật tốt, anh cũng đã mười tám tuổi nhưng lại chẳng biết nên làm gì để nuôi em gái, người vợ để lại hai anh em rồi đi vào bên trong với chồng mình.
- Ông thấy hai đứa nhỏ có tội nghiệp không. Chẳng biết người lớn lại làm ra chuyện gì tày đình, mà bây giờ lại khiến cho hai đứa nhỏ rơi vào con đường này.
Người chồng nhìn thấy cũng chỉ biết thở dài, dù người lớn có làm ra chuyện gì đi nữa thì con nít cũng đâu có tội tình đi đâu, nhưng nhìn ánh mắt của Trình Úy thì ông ấy biết chắc chắn rằng phía sau còn ẩn chứa một điều gì đó rất kinh khủng, còn về Mộc Cát thì chỉ thấy dáng vẻ của một cô bé ngây thơ, đơn thuần. Hạ quyết tâm một chút, thì người vợ liền ngỏ ý nhận nuôi hai anh em.
Vợ chồng họ kết hôn cũng đã hơn hai mươi năm nhưng không có nổi một bụng con, ai ai cũng nói rằng do bà ấy ở ác nên mới không sinh được con. Biết là miệng đời khó mà sống để vừa lòng họ được, miễn sao vợ chồng họ sống với nhau vẫn hạnh phúc là đủ rồi. Người chồng nghe đề xuất của vợ mình rất hay, ít nhất họ có thể cho hai đứa nhỏ một mái ấm, tuy không chắc sẽ đầy đủ mọi thứ, nhưng họ vẫn có thể yêu thương hai đứa nhỏ như con của mình.
Nghĩ là làm, hai vợ chồng liền đi ra ngoài với hai bát mì trên tay, nhẹ nhàng đặt trước mặt của hai anh em. Trình Úy có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn họ, anh chỉ gọi một bát, sao họ lại đem ra tận hai bát mì. Nhưng chưa để anh nói gì thì người vợ lại nói:
- Hai đứa tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?
- Cháu tên Trình Úy, mười tám tuổi, còn em gái cháu tên Mộc Cát, mười ba tuổi ạ.
- Chuyện là hai cô chú cũng không có con cái gì, thấy hai đứa cơ nhỡ như vậy cô cũng thấy đau lòng, nếu như hai đứa không ngại thì cô chú muốn nhận nuôi hai đứa.
Trùng hợp thay rằng hai vợ chồng này cũng họ Trình, người chồng tên là Trình Vãn Trung, còn người vợ tên là Tạ Oanh.
Khi nghe hai người họ muốn nhận nuôi mình thì ánh mắt của Trình Úy có chút khó tin, sau đó anh nói:
- Nếu như cô chú nhận nuôi chúng cháu, thì sẽ có thêm gánh nặng. Cháu thì có thể nghỉ học, nhưng em gái thì...
- Nói bậy, nếu như hai đứa đồng ý làm con của cô chú thì cô chú sẽ cho hai anh em tiếp tục đi học.
Hai vợ chồng nhìn nhau rồi nói rằng bản thân mở quán mì cũng hơn hai mươi năm, làm ăn cũng rất tốt nên cũng có dành dụm được một số tiền, lúc đầu là định để số tiền đó cho con cái của mình, nhưng này lại thành tiền dưỡng già. Bây giờ có thêm hai thành viên thì họ vẫn sống tốt.
- Nhưng mà...
- Như vậy đi, nếu như con ngại, thì cứ xem như con mượn của cô chú. Khi nào có, thì con trả. Được không?
Trình Úy đã mười tám, nếu như bây giờ anh đi ra ngoài làm việc thì vẫn ổn, ăn gió nằm sương thì cũng được đi, nhưng Mộc Cát còn nhỏ, còn phải ăn học, còn là con gái, không thể để cô dãi nắng dầm mưa với anh được. Ít nhất thì cứ cho em gái một mái nhà tránh nắng tránh mưa đã mọi chuyện tính sau.
- Con đồng ý.
Danh Sách Chương: