Mặt trời vừa ngả về Tây, ánh hồng nhuộm nửa bầu trời cũng là lúc kinh thành nổi lên ánh đèn hoa mỹ, từng chùm ánh sáng nối đuôi nhau kéo dài đến chân trời, hòa lẫn vào tiếng nói cười của người vui hội.
Ngọc Thuần nhìn lồng đèn bươm bướm trong tay mình, bất giác nhớ đến cánh bướm trong tay ai kia.
Bất thình lình Ngọc Thuần vươn tay vuốt ve hoa văn trên cánh bướm.
Chi Ái hỏi: "Sao chị lại chọn nó chứ, không gì đẹp cả?"
Ngọc Thuần mỉm cười: "Không nguyện làm uyên ương, chỉ mong làm hồ điệp. Nguyện trên trời dưới đất, đều cùng người sánh đôi."
Lúc trước đọc tiểu thuyết, nữ chính cũng là vào đêm trung thu chọn lồng đèn bướm bướm rồi nói ra câu này, sau đó xoay người gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình. Tâm hồn mơ mộng của con gái là bất diệt, có cơ hội cô cũng muốn thử một lần.
Chi Ái gãi đầu: "Tuy không hiểu chị đang nói gì, nhưng mà nghe cũng rất hay!"
"Đó là đương nhiên."
Ngọc Thuần nhướng mày, đi qua quầy bán bánh, cô chỉ vào chiếc bánh hình hoa sen hồng nhạt hỏi Chi Ái.
"Chi Ái bánh đó nhìn đẹp quá! Đẹp hệt như em!"
Chi Ái bĩu môi hai má hồng nhuận: "Chị lại trêu em chứ gì? Hay chúng ta mua một ít ăn đi!"
Ngọc Thuần gật đầu đưa túi tiền cho Chi Ái, quả quyết nói.
"Không cần chọn lựa, có bao nhiêu nhân mua hết bấy nhiêu."
Vì đêm trung thu lượng người mua bánh rất đông, Chi Ái phải xếp hàng chờ đến lượt, Ngọc Thuần nhìn dòng người qua lại tấp nập, buồn chán đá viên sỏi dưới chân.
Cô đi đến cạnh bờ sông, bước lên chiếc cầu hình bán nguyệt, đứng trên cầu tận hưởng làn gió mát phả vào mặt.
Bước chân ai đó chậm rãi đi đến, không hối hả đi qua như người khác, càng ngày càng chậm cuối cùng dừng lại, tiếng nói bật ra bên tai Ngọc Thuần.
"Trăng đêm nay thật đẹp, tròn và sáng hệt như người thiếu nữ."
Ngọc Thuần thu lại nụ cười, cô nói: "Lại gặp anh rồi."
"Thấy tôi cô không vui đến vậy sao?"
"Đương nhiên tôi đang chờ chân mệnh thiên tử của mình, anh đến làm tôi vỡ mộng."
Thiên Tâm ngẩng đầu, ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, ánh sáng mạnh mẽ tôn lên từng nét trên gương mặt anh tuấn.
Đẹp! Thật sự là đẹp! Một vẻ đẹp động lòng người. Cho đến ngày hôm nay Ngọc Thuần chỉ mới gặp hai người có vẻ đẹp như thế, một là Kiến Phúc nho nhã hiền hậu, hai là Thiên Tâm vẻ đẹp khiến người ta chìm đắm, cặp mắt phượng xếch lên đủ sức câu hồn, lạc phách đối phương.
Thiên Tâm biết Ngọc Thuần đang ngắm nhìn mình, nên anh cố ý giữ nguyên tư thế. Chỉ là Ngọc Thuần không giống như những cô gái khác, cô ngắm nhìn anh không phải vì mê muội nhan sắc đó, mà đang nghĩ đến khả năng, nếu Thiên Tâm đến thế giới hiện đại đủ sức làm minh tinh, hoặc khiến cho những phú bà phát cuồng săn đón.
Cô vô thức nhớ đến những hình ảnh từng xem trên mạng, mặt lại đỏ lên, thầm cảm thán gen di truyền ở đây thật tốt!
"Ngắm đủ chưa hả? Nếu cô còn ngắm nữa tôi sẽ hiểu lầm là cô thích tôi đó." Thiên Tâm lãnh đạm cất lời.
Ngọc Thuần sượng sùng thu lại ánh mắt, cô hắng giọng.
"Như anh nói đó, là hiểu lầm chứ không phải tôi thích anh thật sự, thấy anh đẹp mắt thì nhìn thôi."
Chiêu cua gái thế này Ngọc Thuần nghe đến nhàm chán, chỉ có thể dùng hai chữ cũ rích để miêu tả.
Thiên Tâm tiến sát, cơ hồ chóp mũi sắp chạm vào má cô mới chịu dừng lại.
"Vậy cô ngắm nhiều vào, chắc chắn cô sẽ thích tôi."
"Xin lỗi tôi không có hứng thú với kiểu người như anh, nhìn thế nào cũng thấy không an toàn."
Đừng trách cô nói thẳng vì đó là sự thật, Ngọc Thuần đẩy Thiên Tâm ra xa, cất bước quay về vị trí cũ.
Cô tự nói với mình, sau này sẽ không tin chân mệnh thiên tử gì nữa, toàn lừa đảo.
Đợi lúc Ngọc Thuần quay trở về, cô nhìn thấy Chi Ái và nam thần cùng nhau trò chuyện. Chẳng biết hai người đó đang nói gì, chỉ thấy Chi Ái che miệng cười thẹn thùng.
Ngọc Thuần đi qua tằng hắng mấy tiếng mà Chi Ái chẳng đoái hoài đến cô, phải đợi đến khi Ngọc Thuần gõ lên vai Chi Ái, cô mới được chú ý.
Chi Ái ôm cánh tay Ngọc Thuần, thích thú kêu lên.
"Chúng ta cùng đến nhà họ Lục chơi đi, mọi người đang tập trung ở đó."
Ngọc Thuần chẳng có tí hứng thú nào, cô nói: "Chị không muốn đi, em tự đi đi."
Chi Ái giữ Ngọc Thuần bên mình, ôm chặt không cho cô đi đâu.
"Thôi mà chị, dù gì vẫn còn sớm, hiếm lắm mới có dịp ra ngoài, chúng ta ghé sang đó chút đi."
Miệng nói là chúng ta, thật ra là muốn đi cùng Nam Thành.
Ngọc Thuần bé nhỏ bị bỏ lại phía sau, cô không tình nguyện xem hai người diễn cảnh tình ý nồng nàn trước mắt mình. Còn nói chỉ là bạn bình thường của nhau, bạn kiểu gì mà đi sát không chừa kẽ hở? Bạn kiểu gì mà mắt xẹt tia lửa điện? Định gạt con nít sao?
Nam Thành không nói dối, mọi người đã có mặt đông đủ, ngoại trừ Ngọc Thuần.
Cảnh Vũ bày biện đĩa trái cây suốt buổi chiều, hài lòng ngắm nghía thành quả của mình.
"Tuyết nhìn xem đĩa trái cây có đẹp không?"
Được hỏi Lục Tuyết nhìn thẳng thắng đáp:
"Nhìn không khác gì mâm ngũ quả ngày tết."
Cảnh Vũ liếc xéo Lục Tuyết, đĩa trái cây của cô xinh thế này, có chỗ nào giống mâm ngũ quả chứ?
Thấy Ngọc Thuần từ xa, Cảnh Vũ vẫy tay gọi đến, cô đẩy dĩa trái cây ra trước để Ngọc Thuần nhìn rõ. Đúng như Cảnh Vũ mong đợi, dĩa trái cây vô cùng bắt mắt, đến mức vừa đến Ngọc Thuần đã hỏi.
"Đêm trung thu bày mâm ngũ quả làm gì?"
Cảnh Vũ câm nín.
Lục Tuyết phụt cười: "Đấy thấy chưa, nó y hệt mâm ngũ quả mà."
Cảnh Vũ liếc xéo cả Lục Tuyết và Ngọc Thuần.
Vừa đến nơi Ngọc Thuần đã hỏi: "Hai người ở đây từ lúc nào, chơi vui vẻ mà không rủ tôi?"
"Em mới đến thôi, Lâm An gọi em đến đấy."
Cảnh Vũ hiểu ra vấn đề, nhân cơ hội trêu chọc: "À là được người yêu đưa tới đấy, hèn gì đến đầu tiên."
Ngọc Thuần tặc lưỡi đập tay với Cảnh Vũ.
"Nói gì mà đúng thế bạn."
Lục Tuyết không thể chịu nổi hai con người đầy mưu mô, cô muốn đi lại không biết nên đi đâu, đành cam chịu ngồi xuống.
Đầu Lục Tuyết lóe lên chuyện vui, cô nói: "Chị biết không, Cảnh Vũ dạo này đang yêu đương đấy."
Ăn miếng trả miếng, đã là bạn bè thì Lục Tuyết cũng nên trả lại cho Cảnh Vũ chứ.
"Thật à, là ai vậy?" Ngọc Thuần trợn tròn mắt, tò mò hỏi Cảnh Vũ.
Cảnh Vũ ngày thường không khác gì con trai, nhắc đến tình yêu lại giống như những cô gái khác, e thẹn ngại ngùng
"Thì đúng là... à... ừm có thật. Tôi lần đầu nhìn thấy đã thích anh ấy, rồi thích lắm luôn đấy!"
Ngọc Thuần mất kiên nhẫn, cô hối thúc.
"Vòng vo quá, mau nói người đó là ai đi!"
"Tôi nói chưa chắc hai cô đã biết."
Ngọc Thuần lại hối thúc: "Cô không nói nên tôi mới không biết đấy."
Hết cách Cảnh Vũ đành nói ra tên người kia.
Ý cười trên khóe miệng Ngọc Thuần vụt tắt, cô sửng sốt nhìn Cảnh Vũ chằm chằm.
"Người yêu cô có đẹp không? Cảnh Vũ kể cho tôi nghe đi!"
Lục Tuyết không biết gì về người yêu của Cảnh Vũ cho nên rất tò mò, Ngọc Thuần thì ngược lại, cô không chỉ biết còn rất quen thuộc người yêu của với người đó.
"Không đẹp mà là rất đẹp, cực kỳ đẹp, vẻ đẹp như đóa hoa thuần khiết."
Cảnh Vũ và Lục Tuyết bốn mắt nhìn nhau, trên đầu họ mọc lên hai dấu chấm hỏi.
"Người quen của tôi, thỉnh thoảng sẽ gặp vài lần." Ngọc Thuần giải thích.
Kiến Phúc ấy mà ai lại không biết, chỉ là cô không ngờ bạn mình và anh ấy đang yêu nhau, thế gian thật nhỏ bé.
Danh Sách Chương: