Mọi thứ đã được chuẩn bị trước đó, Ngọc Thuần không có gì để làm, cô đành ngồi một bên ngẩng đầu ngắm ánh trăng bạc nơi xa. Một bóng hình tròn trịa trắng muốt đập vào tầm mắt cô, con vật to béo ục ịch bước vào sân, có lẽ do còn nhớ người gặp trước đó, nó đi thẳng về hướng Ngọc Thuần đang ngồi.
Cô vẫy tay gọi nó nhanh đến, khi những ngón tay nhỏ chạm vào lớp lông xù của nó, thứ cảm giác quen thuộc lần nữa hiện lên trong trí nhớ cô, mềm mại như bông.
"Mày đi đâu vậy Chuối, lâu quá không gặp có nhớ chị không?"
Chuối không trả lời chỉ lặng lẽ nhìn cô, Ngọc Thuần thở dài có phần không vừa ý.
"Nhìn chị làm gì hả? Haizzz... tên mày xấu quá đi, chị gọi là ngượng miệng theo, hay để chị đặt cho mày cái tên mới nhé!"
Ngọc Thuần ra sức suy nghĩ, chợt cô véo má Chuối vui thích cười giòn giã.
"Hay gọi là Ngồi Trong Toilet Gào Thét Tên Em đi!"
Ngọc Thuần cười xong lại thấy không hợp lý: "Ấy như vậy mỗi lần gọi mày thì phải kêu Ngồi Trong Toilet Gào Thét Tên Em thì dài quá. Hay mình gọi là Chuối Lạnh Lùng Luôn Lấp Lánh đi, được không?"
Chuối chẳng thèm đoái hoài gì Ngọc Thuần, nó hờ hững nằm trên bãi cỏ non, nhắm mắt ngủ.
Ngọc Thuần thở hắt ra, cô buồn chán lăn viên đá dưới chân, mãi đến lúc sau Cảnh Vũ bước đến bên Ngọc Thuần cất tiếng hỏi:
"Sao nhìn bạn tôi chán thế này, mọi thứ xong rồi chúng ta vào trong chơi đi."
Ngọc Thuần phủi tay đứng dậy, cô chỉ chỉ con chó nằm trên cỏ.
"Sao nó biết mà đến vậy?"
Cảnh Vũ nhìn theo cánh tay Ngọc Thuần, cô cười lên.
"Nó thường xuyên đến đây lắm, dù gì cũng gần nhà, hơn nữa nó hay vào chơi với các sư huynh sư đệ trong võ đường, ai cũng thích nó."
Hoặc nói cách khác Chuối xem nơi đây như ngôi nhà thứ hai của mình, mà người ở đây cũng xem Chuối như người thân.
Ngọc Thuần quơ quơ que pháo đốt trước mặt Doãn Kỳ, anh chộp lấy que pháo đã đốt quăng ra sân, ngồi nhìn tia lửa tung tóe đến khi nó tắt ngóm.
"Sợ em một mình cô đơn mới chơi cùng em, cảm động không?"
Cô hơi nghiêng đầu nhìn khuôn mặt được ánh trăng hất lên con ngươi sáng ngời.
Ngọc Thuần đưa tay chọc chọc má anh, Doãn Kỳ bị hành động bất ngờ của cô làm cho khiếp sợ.
"Em vừa làm cái gì vậy hả?"
Ngọc Thuần cười híp mât vỗ má hắn.
"Mặt mũi chù ụ gì thế, cười lên một cái không phải tốt hơn sao? Cười một cái xem nào em trai."
Doãn Kỳ hất tay cô ra, anh hơi ngả người ra sau, muốn nhìn rõ xem cô đang tỉnh hay say.
"Ai là em trai hả? Nhìn xem trước mặt em là ai?"
Ngọc Thuần ngồi xuống nền cỏ xanh, tư thế vô cùng ung dung, thoải mái. Cô lôi kéo Doãn Kỳ ngồi xuống cùng mình.
"Chậc... sống như vậy mới gọi là sống chứ."
"Chẳng lẽ như thế này không phải là sống sao?"
Ngọc Thuần lắc đầu chạy đến bàn lấy quả cam, cô ngả lưng nằm trên nền cỏ, lần thứ hai lôi kéo Doãn Kỳ nằm xuống bên cạnh. Ngọc Thuần bóc cam, một nửa chia cho anh.
"Không phải, sống như thế khác gì con rối gỗ, cố gắng tồn tại hoàn thành trách nhiệm của mình, rồi chết đi. Sống thật sự là làm điều mình thích, ở bên cạnh người mình muốn, nghe có vẻ rất ngốc nhưng đó là cuộc sống em mong muốn."
Doãn Kỳ liếc nhìn Ngọc Thuần, đáy mắt gợn sóng.
"Đốt pháo hoa thôi nào, Lục Tuyết cô ở đâu rồi?"
Tiếng la của Cảnh Vũ xé nát bầu không khí yên tĩnh, Ngọc Thuần bật dậy lôi kéo người bên cạnh.
"Đi đốt pháo bông thôi đông người mới vui."
Lục Tuyết và Lâm An chạy ra, vừa vặn Ngọc Thuần cũng có mặt.
Đốt pháo tuy rất đơn giản nhưng với những người nhát gan như Lục Tuyết lại vô cùng khó khăn.
Cảnh Vũ thúc giục: "Đốt đi, bên phía anh tôi đã đốt hai lần rồi, cô còn chưa đốt cái nào đấy."
Lục Tuyết run tay, cô nói: "Đợi một chút, tôi hồi hộp không dám đốt."
Dây pháo châm lửa cháy xè xè, thu ngắn khoảng cách giữa đầu dây và chuôi pháo, ba người cùng a lên một tiếng, sau đó chạy tán loạn. Pháo hoa nổ "đoàng" bay lên trời, nở rộ thắp sáng vùng tối,
Ngọc Thuần cảm thán nói: "Tôi lớn thế này, đây là lần đầu được đốt pháo đấy."
"Tôi cũng vậy cảm giác kích thích quá đi, này Tuyết chúng ta đốt thêm vài lần nữa đi."
Sợ hãi qua đi, Lục Tuyết phát hiện đốt pháo thì ra không đáng sợ như cô tưởng, liền xung phong đốt pháo. Đốt hết lại lấy thêm đốt tiếp, tiếng nổ ầm ầm sáng rực kéo mãi không ngớt.
Trời đã vào khuya, hàng xóm xung quanh cũng dần dọn dẹp bàn trà trở về phòng của riêng mình. Bên này tiệc vui nhà Cảnh Vũ tạm thời kết thúc, đám Lâm An lục đục ra về.
Ngọc Thuần vẫy tay chào tạm biệt Cảnh Vũ sau đó đánh thức bạn Chuối đang ngủ say về nhà.
Đi được nửa đường Ngọc Thuần quỵ gối than mệt, cô than vãn.
"Không đi nổi nữa, thân thể già nua không chống đỡ nổi rồi."
Biết cô đang giở trò, Doãn Kỳ bất lực thở dài: "Thế rồi sao?"
Ngọc Thuần cười rộ lên: "Bên kia có bán nước sâm kìa em trai, nếu uống được một tí có lẽ sẽ không mệt nữa."
Doãn Kỳ mạnh lẽ liếc xéo Ngọc Thuần, anh băng sang đường tận tình mua cho quý cô một ít nước sâm như yêu cầu.
Một cô gái tầm mười bảy tuổi, da trắng môi hồng, váy lụa nhẹ bay tiến lại, cô ấy cười thẹn thùng tặng cho Doãn Kỳ dây buộc tóc đỏ, trên thân vải thêu đôi bướm sinh động như thật.
Màu đỏ chói lóa đập vào mắt anh, Doãn Kỳ thở dài, khó chịu ấn thái dương đau nhức, oán hận kẻ đã nghĩ ra trò chơi nhàm chán thế này.
Ngọc Thuần ít nhiều cũng hiểu tâm tư của cô gái kia.
Nghe nói nếu một cô gái tặng dây buộc tóc đỏ cho chàng trai nào đó, chính là ám chỉ cô ấy thích chàng trai kia, muốn cùng họ tìm hiểu bên nhau, như đôi bướm trên thân dây.
Ngọc Thuần cười thầm, nếu thích cứ việc nói thẳng, gián tiếp tặng một dây vải vô tri thế này quá là vô dụng.
Cô đi tới chộp lấy dây buộc tóc của cô gái kia, khiến cô ta tức giận.
"Cô làm gì vậy? Sao lại giật đồ của tôi?"
Ngọc Thuần hất cầm kêu ngạo: "Cô không đủ trình độ để biết tôi là ai, khuyên cô nhìn trúng ai thì mạnh mẽ theo đuổi. Cô dùng dây vải này để làm gì? Nó cũng không thể buộc hai người vào nhau. Mạnh mẽ theo đuổi tình yêu đi!"
Cô gái kia bị Ngọc Thuần nhìn thấu tâm tư mắt cũng không dám nhìn thẳng cô. Tuổi trẻ nhiệt huyết thích thầm một người cũng là chuyện bình thường, hôm nay trăng thanh gió mát, nam thanh nữ tú đều xuống đường hy vọng có thể gặp người mình vừa ý.
Cô ta chú ý đến Doãn Kỳ rất lâu, còn không tự chủ đi theo anh, thấy cô gái đi cùng anh, nghe cô ấy gọi Doãn Kỳ là em trai, hy vọng len lỏi vào nơi sâu nhất của trái tim, tạo thành động lực để cô ta đứng trước mặt Doãn Kỳ.
Ngọc Thuần vả miệng mình, bất đắc dĩ nhìn cô gái kia, tùy hứng gọi bậy vô tình xây hy vọng vô hình cho con gái người ta.
"Vậy tôi thích anh, hôm nay có chị gái anh ở đây làm chứng cho tôi."
Ngọc Thuận ôm mặt lui về sau, nước mắt oan ức cũng sắp rơi ra. Doãn Kỳ nhìn cô bằng tất cả sự tức giận, ánh mắt nóng rực thiêu đốt Ngọc Thuần.
"Hai chúng tôi không chung họ thì chị em kiểu gì?Cô hiểu lầm rồi."
Cô gái kia nửa hiểu nửa không.
"Vậy quan hệ của hai người là gì?" Tay cầm dây buộc tóc của cô ta thoáng run nhẹ.
Ngọc Thuần gãi đầu suy nghĩ, cô lại không biết dùng từ ngữ nào thích hợp để giải thích mối quan hệ giữa mình và anh.
Trong lúc bối rối, Ngọc Thuần nói: "Chúng tôi có quan hệ gì cô nhìn không rõ sao?"
Một tay Doãn Kỳ cầm nước sâm, một tay nắm lấy Ngọc Thuần, dõng dạc tuyên bố.
"Là quan hệ yêu đương đó."
Cô gái kia chôn chân tại chỗ nhìn bóng lưng hai người rời đi, từ ánh mắt luyến tiếc khi nãy nhanh chóng thay đổi, cô ta cười nhếch mép, nhướng mày nói với người phía sau.
"Em nói rồi mà, bọn họ chắc chắn là thích nhau, ánh mắt anh ta nhìn cô gái kia chính là bằng chứng."
Danh Sách Chương: