• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kĩ năng lập luận khi đó của Tần Nhiệm mới được thể hiện. Cô phải tốn khoảng 20 phút để khuyên nhủ chị Lý đồng ý cho chị đi sau khi ăn tối. Cả vấn đề bên nhau vào những giây cuối cũng được lên kế hoạch tỉ mỉ.

Nói tóm lại, cô sẽ ăn tối cùng với hai chị luật sư đến khoảng 8 giờ rồi được Chí Thần đón đi. Khoảng 11 giờ thì về lại chung cư nhà chị Điệp Phách. Sáng hôm sau sẽ xuất phát luôn.

Giai đoạn đầu diễn ra rất tốt đẹp. Cả ba cùng ăn uống no say đến mức tưởng bụng như sắp vỡ tung. Hai cô gái luật sư đã uống bia say khướt với nhau rồi bắt đầu lèm bèm. Nhìn vừa đáng yêu cũng vừa đáng sợ. Cô phải gọi ngay cho một đồng nghiệp khác chở họ về nhà còn mình thì đứng đợi bạn trai bên ngoài.

Hình như có cái gì đó không đúng lắm…

Chí Thần vẫn chưa xuất hiện dù cô đã đứng bên ngoài hơn nửa tiếng đồng hồ. Ngay cả mẩu tin nhắn của cô vẫn chưa được nhắn lại. Cô rất sốt ruột khi liên tục chờ đợi như này.

" Cô bé đó…đứng ngoài kia hơn 30 phút rồi. Ta có nên mời cô bé đó vào ngồi cho bớt lạnh không? "

" Mày điên à? Nhỡ phiền người ta thì sao? Quê bỏ mẹ. "

" Nhưng mà nhìn con gái nhà người ta đứng khổ dưới trời tuyết lạnh thế kia tao thấy thương quá… "

" Người ta có bồ rồi. Bớt mơ mộng mà húp hết cái đống mì mày vừa gọi đi. "

Hai thanh niên ngồi phía sau bày tỏ lòng thương hại rất chân thật. Tần Nhiệm biết mình bị nhắc đến nên có hơi bất an. Nỗi bất an đó ngày càng lớn hơn theo kim chỉ đồng hồ.

Ting. Tiếng tin nhắn gửi đến làm cô hối hả mở ra xem. Đó là tin nhắn từ cô bạn Hàn Linh Nhật.

" Cuối năm rồi…tôi cũng muốn tâm sự với ai đó. Cậu có muốn làm bạn tâm giao của tôi vài phút cuối không? "



Tần Nhiệm vội vã bắt taxi đến trước công trình cao ốc mà Linh Nhật gửi địa chỉ cho mình. Nó nằm ngay bên cạnh khu hội chợ náo nhiệt rìa thành phố. Bầu không khí chốn này thật ghê rợn và u ám, trái ngược hoàn toàn với sự ấm áp ngày cuối của năm.

Cô cũng chẳng rõ sao mình lại có động lực đi lên tận sân thượng của tòa nhà cao hơn 20 tầng. Cơ mà nó giúp cơ thể cô ấm lên hẳn giữa cái rét đầu mùa này.

Từng tiếng giày da vang lên giữa không gian im ắng. Tần Nhiệm hồi hộp đẩy cánh cửa cũ nối lên sân thượng. Ánh mắt cô kiếm tìm hình bóng của Linh Nhật.

" Linh Nhật? Cậu có trên đây chứ? "

Cô cất tiếng gọi lớn. Song lại không có ai đáp lại. Tiếng gió rít vào tai cô từng đợt lạnh buốt.

Một tiếng động lớn phát ra đằng sau cánh cửa làm cô hoảng hốt nhìn ra sau. Tiếp đó còn có tiếng bước chân nghe rất nặng nề. Nó đang tiến dần đến chỗ cô chầm chậm từng chút một.

" Ồ…cậu đến thật? Tôi biết mà. "

Hàn Linh Nhật xuất hiện với bộ dạng khá…thảm thương và bết bát. Cô bạn vẫn đang mặc một bộ quần áo học sinh trường QE nhăn nhúm, mặt mũi lấm lem bùn đất, còn có cả máu nữa. Biểu cảm lờ đờ là thế nhưng ánh mắt lại cứng cáp hơn bình thường rất nhiều.

Có vẻ do lâu ngày chưa gặp lại nên Tần Nhiệm có hơi lo. Cô quán sát đến thứ mà Linh Nhật đang cầm trên tay. Một con dao lưỡi dài?!

Linh Nhật hẳn cũng nhận ra sự tò mò đó của cô. Cô bạn cười tươi bảo: " Đừng lo. Nó là đồ giả thôi. Giờ cậu chịu khó ngồi xuống chỗ kia nha. Tôi sẽ ngồi cạnh luôn. "

Ngón tay dài thô ráp của Linh Nhật chỉ sang phía đối diện trong khi ánh mắt không hề rời khỏi cô. Tần Nhiệm miễn cưỡng đồng ý mà tiến lại gần.

Gió thổi viu viu qua từng cơn lạnh buốt. Thế mà Linh Nhật có vẻ rất thoải mái tự do trong bộ quần áo thể dục mỏng manh kia. Cô bạn ngồi phịch xuống bên cạnh:

" Phào… cuối cùng tôi chờ được đến ngày cuối năm rồi. Vui thật luôn đó. "

" Tôi cứ tưởng cậu bị làm sao chứ… Thật may mắn quá. "

" Haha. Tôi hôm đó làm sao bị gì được. Chung quy chị Hà Đồng cũng đỉnh thật. Dám nghĩ dám làm. Xứng đáng được tuyên dương trước trường. Tôi có nhắn tin mà chưa thấy chị ấy trả lời. Có chuyện gì à? "

" Tức là hôm đó cậu có tới trường…" Cô ngỡ ngàng quay sang nhìn Linh Nhật. Những chi tiết khó mã hóa hôm đó tách tách trong đầu cô từ bao giờ.

" Đúng thế. Tôi có đến. Tôi còn thấy cậu bị chúng hành lên hành xuống nữa. "

Tần Nhiệm sững sờ trước vẻ mặt hết sức hồn nhiên đó của Linh Nhật. Hóa ra người giúp cô gián tiếp thoát khỏi vụ cháy đó chính là Hàn Linh Nhật.? Người mở cửa phòng hội trường là cậu ấy? Đó là lí do tại sao cô chưa hề thấy Linh Nhật nhưng lại có cảm giác như luôn có người theo dõi.

Từng dòng suy nghĩ của Tần Nhiệm được cô bạn nói ra rất rành rọt. Cô bạn cười khinh khỉnh: " Đám đó mà chết sẽ rắc rối lắm. Căn bản tôi không tin vào hành động của chị Hà Đồng đâu. Thôi. Cuối năm chằng nên nói chuyện cũ. Chị ấy sao rồi? "

Linh Nhật hóa ra cũng có nụ cười như thế. Cười như thể vừa thỏa mãn vừa đau buồn. Cái nụ cười khó đoán nổi cảm xúc hiện tại của đối phương là gì. Ta chỉ biết quan sát ánh mắt kia xem ta có hiểu được gì không.

Cổ họng Tần Nhiệm nghẹn lại từng chút một. Cô vẫn còn lo sợ khi nói đến tình huống đau buồn hôm đó.

" Thật ra…chị ấy mất rồi… Tôi thật sự rất tiếc… "

Cứ tưởng Linh Nhật sẽ khựng lại, hay chi ít là quay sang nhìn cô khó hiểu. Song hành động của Linh Nhật chẳng bao giờ đúng với suy nghĩ của cô. Cô bạn chỉ nhìn xa xăm cười lém lỉnh:

" Đừng nói kiểu đó với tiền bối chứ. Tiền bối chấp nhận cái chết ngâug như thế mà làm ra vẻ mặt kia chẳng phải xúc phạm chị ấy? "

" Cậu… "

" Chị ấy làm thế vì mong cái chết của mình sẽ ảnh hưởng chút đến bộ giáo dục. Nào ngờ nó ảnh hưởng quá trời luôn ~ À mà sự ra đi kia còn muốn cứu những người như ta nữa. Chẳng hạn như cậu chẳng hạn? Chẳng phải đang rất hạnh phúc và đầm ấm sao? "

Nói xong Linh Nhật lại cười. Cô chỉ biết ngồi bên lắng nghe mà không hề biết rằng điện thoại của mình đã bị thó đi từ lúc nào.

" Rồi. Nói chuyện đến đây là xong. Chúng ta cùng nhau làm một tấm ảnh xinh xẻo cuối năm đi. "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK