Đáp lại câu nói đó vẫn chỉ có tiếng gió thổi hiu hắt giữa trời đông. Linh Nhật hẳn còn quá ngỡ ngàng khi nghe Tần Nhiệm nói thế. Cô bạn cười trừ: " Hà… tôi chẳng ngờ cậu lại dám làm thế vì tôi đâu. Nó chẳng đơn giản chút nào. "
Nói rồi cô bạn quẹt nhanh nước mắt trên mặt mình rồi vững tâm đứng lên trên lan can đối diện với cô. Tính mạng cả hai đang bị đe dọa.
Thật ra Tần Nhiệm nói thế là muốn Linh Nhật có thể động lòng suy nghĩ lại. Song có vẻ kế sách đó chưa bao giờ tác dụng với người bị khoét đi niềm tin như Linh Nhật.
Nhìn khuôn mặt giả vờ kiên cường của cô càng khiến cô bạn chắc chắn hơn. Linh Nhật bảo: " Nhìn cậu rõ run còn gì. Thế chắc chắn những lời nói ban nãy chỉ là dối trá rồi. Tôi đã tin mấy lời ban nãy của cậu đó Tần Nhiệm. "
" Hàn Linh Nhật…cậu đừng đi. " Tần Nhiệm quả quyết nhìn thẳng vào mắt đối phương.
" Cái gì? "
…
Cùng lúc đó ở bên dưới tòa nhà.
" Mấy người đừng đuổi theo tôi nữa!! Phiền phức quá. "
" Xin cậu chỉ việc kí vào đây thôi là tôi sẽ đi luôn. Làm ơn. Đây là nhiệm vụ cuối năm sếp giao cho tôi đó. Nếu không làm được chắc chắn bị đánh đến chết!! "
Vương Chí Thần vừa chạy vừa ngoảnh lại nói lớn. Đối phương đang đuổi theo cậu là nhân viên của công ty giải trí BiBinQ. Họ đã nhìn trúng anh từ khi thấy vụ trên mạng nên đã đuổi theo anh ngay khi nhìn thấy. Nãy giờ chạy cũng được gần hết cả cái hội chợ rồi.
Hai anh chị đó mếu máo cầm tờ giấy đuổi theo Chí Thần như không biết mệt là gì. Dù anh đã từ chối song đối phương lại muốn dùng thủ đoạn khóc lóc cầu cứu anh.
Vì mẩu tin nhắn giả của Linh Nhật mà anh ta chẳng ngại bỏ luật sư của mình phóng đến đây. Căn bản anh muốn trốn lâu rồi nhưng quên giờ giấc, lúc phát hiện đã quá muộn. Chí Thần đã vô thức trở thành người anh ghét.
Cái cảm giác cồn cào khó tả như thể đang gặm nhấm cậu từng giờ từng phút một. Thật sự giờ Chí Thần chỉ muốn đến bên bạn gái mình ngay lập tức. Linh cảm mách bảo anh phải mau đến giải cứu người yêu bé nhỏ của mình ngay lập tức trước khi có cái gì đó khủng khiếp diễn ra.
Thế mà tự dưng lại có nhân viên công ty giải trí xuất hiện thật quá ngáng đường. Khi cả đám lướt qua một quán đồ nướng, chiếc xe máy đã thu hút sự chú ý của anh. Bóng đèn đã nảy sáng trong đầu chỉ trong tích tắc.
Chẳng ngần ngại gì, Chí Thần lập tức đưa nhanh cho anh trai đứng gần đó một nắm tiền dày cộp rồi lên xe phóng đi mất.
" Ơ…xe của tôi… "
Chẳng mấy chốc mà Chí Thần đã đến nơi. Anh bỏ xe bên đường rồi leo nhanh lên trên tầng thượng tòa nhà.
Bóng dáng hai người nào đó đứng trên lan can như phản chiếu xuống mặt đường hiu quạnh khiến Chí Thần rợn gáy. Dáng vẻ anh ta ngày càng gấp gáp hơn. Cảm giác hồi hộp sợ hãi tỉ lệ thuận với số bậc thang anh bước qua.
…----------------…
Hàn Linh Nhật nhăn nhó nhìn cô: " Cái vẻ mặt kiên cường đó là sao chứ? Bộ cậu muốn làm thánh nữ như thế à? "
" Tôi không làm thánh nữ gì cả. Chỉ muốn làm điều mình cho là đúng thôi. "
" Điều cậu nói rất giống kiểu người tôi ghét. Tôi chẳng ngờ cậu thay đổi 360° như thế đâu. Bộ cậu có tình cảm đặc biệt gì với tôi à? "
Đối phương thản nhiên tiến lại gần cô chẳng chút sợ hãi. Còn cô thì ngược lại. Cô rất sợ nhưng vẫn phài thể hiện rằng mình không sợ. Linh Nhật là tội phạm giết người nên hẳn cái hành động vô nhân tính đó khiến cô bạn thay đổi nhiều từ hành vi đến suy nghĩ. Tần Nhiệm cần cảnh giác cao với người trước mặt.
Một ngón tay chỉ giữa đỉnh đầu cô. Linh Nhật cười nhẹ:
" Chúc may mắn nhé. Có vẻ bồ cậu lên đến nơi rồi. "
Tần Nhiệm bấy giờ mới hoảng hốt nhìn sang. Vương Chí Thần đã đứng đó từ bao giờ. Hai bàn tay nắm chặt, hai mắt trừng trừng nhìn Linh Nhật như thể muốn đấm đối phương ngay lập tức.
" Xuống đi. Tôi chẳng quan tâm cô làm gì hay như nào đâu. Song đừng có động vào bạn gái tao. Tao không tha cho mày đâu. "
" Ờm…đương nhiên. Tao biết mày sẽ chẳng để tao yên đâu. Nhưng tự dưng thấy mày tức như thế làm tao muốn kéo con bồ mày đi chung ghê. "
" Oái! "
Linh Nhật bỗng dưng dang tay khóa lấy cổ Tần Nhiệm làm cô hoảng loạn lập tức. Chí Thần thấy thế chưa kịp chạy đến đã bị hành động kia của cô bạn dọa sợ:
" Đứng im đi. Tao thề tao sẽ không làm gì con bồ mày. Nó cũng là bạn tao mà. " Linh Nhật cười khúc khích chỉ mũi dao nhọn vào chỗ ban nãy cô ta chỉ trên đầu. Nhìn từ xa con dao đó như đang đâm xuống sâu hơn.
Anh ta nghiến răng tức giận: " Mày muốn làm gì? "
" Thật ra…tao có suy nghĩ nãy giờ chứ. Sau khi tiễn thằng cha kia lên đường tao thấy vui lắm. Nhưng mà cái vui đó chẳng thế được cái sự trống trải mà tao đang có. Nó giống như thời kì nổi loạn đó. Mày sẽ có những suy nghĩ khá là khác thường. Rồi mày thực hiện nó mới phát hiện rằng hóa ra thứ mình tưởng tượng bấy lâu nay lại dễ dàng- "
" Tao không đến để nghe lí luận xàm le đó của mày. Tao bảo mày bỏ tay khỏi bạn gái tao!! " Anh ta gằn giọng.
" Tao mà thả nó ra thì đám bên dưới có chịu kéo đi không? "
Tần Nhiệm ngỡ ngàng cố nhìn xuống dưới. Quả thật đã xuất hiện vài nhóm người phát hiện ra Tần Nhiệm và Linh Nhật đang đứng trên lan can tòa nhà. Có vài người còn nói lớn lên khuyên họ ngưng lại.
" Tao thấy khá phiền đấy…chẳng ngờ mày phiền thế luôn. Kéo cả đám đến làm trò như này? "
Vương Chí Thần cúi gằm mặt xuống không đáp. Có vẻ đối phương đã bình tĩnh trở lại. Hai bàn tay buông lơi xuống. Những vết hằn đỏ vẫn còn đó.
" Chí Thần… "
" Có vẻ mày bỏ cuộc rồi đúng không? Thế nên tao mới bảo mày cần nghe tao nói hết… Thật ra tao chỉ muốn nhanh chóng đi xuống âm ti gặp lại chị Hà Đồng thôi. Chị ấy có lẽ đã thành gia đình của tao rồi. Nên là- "
Từ trước đến nay, " bỏ cuộc " chưa bao giờ nằm trong từ điển của Chí Thần. Anh ta hơi cúi xuống lấy đà rồi bước sải chân lớn về phía hai người trên lan can. Khi đó bên dưới liên tục vác loa thông báo làm cô ta rất chói tai.
Linh Nhật vừa ngoảnh đầu xuống bên dưới định chửi thề thì một cái bóng lớn đã lù lù sau lưng.
" Cái…"
Danh Sách Chương: