Mục lục
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng với Hoắc tư Thần một giây sau đã hiểu ý bánh bao sữa, biết ông bà nội và bác cả hiểu lầm Tể Tể, ba người nhịn không được cười lên.

Hoắc tư Thần giơ cằm lên cao đắc ý: "Ông bà nội và bác cả yên tâm đi, Tể Tể mà đi thì chỉ có thể là thiên quân vạn mã!"Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy: "......"

Ba người còn muốn nói thêm, nhưng nhìn bánh bao sữa nho nhỏ một đoàn, vẫn bình chân như vại như một tiểu đại nhân, non nớt lại đáng yêu bỗng nhiên không hiểu sao lại tin phục.

Có lẽ bọn họ nên tin Tể Tể!

Dù sao thì vì Tể Tể đến nên bọn họ mới một lần nữa có thể tự chủ được ý nghĩ của mình.

Tể Tể rất đặc biệt, khẳng định cũng rất giỏi, rất mạnh mẽ.Ông nội Hoắc gật đầu: "Được, vậy ngày mai để......"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần ba anh em cùng đồng thanh nói: "

Chúng cháu cùng đi với Tể Tể!"

Hoắc Tư Lâm cũng đi theo: "

Anh cũng đi!"

Hoắc Trầm Huy: "

Vậy bác cũng đi, dù sao mấy đứa đều còn nhỏ, có một số việc vẫn cần người lớn ra mặt, nhất là Tể Tể mới có ba tuổi rưỡi."

Bà nội Hoắc có chút lo lắng: "

Tể Tể không phải mới vừa nói mấy đứa mà đi ra ngoài vào ngày mai sẽ có họa sát thân sao?"

Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng, đây cũng không phải là chuyện đùa.

Mạng người chỉ có một, đây đều là người thân cốt nhục của bà, một chút cũng không dám chủ quan.

Bánh bao sữa cười hắc hắc: "

Không có việc gì, không có việc gì, chỉ cần Tể Tể cũng ở cùng, Tể Tể có thể bảo vệ tốt tất cả mọi người. Kể cả là ông bà nội cùng đi, Tể Tể cũng có thể bảo hộ tốt ông bà nội."Ông nội Hoắc và Bà nội Hoắc đồng thời sửng sốt.

Hoắc Trầm Huy dứt khoát quyết định: "

Cha mẹ ở nhà chờ tin tức, ngày mai con mang Tể Tể cùng mấy đứa đi Vận Thành đón An An."

Mọi chuyện vừa quyết định xong thì cơm tối vừa vặn được bưng lên bàn.

Hoắc Tư Cẩn nhận được điện thoại của cha ruột."

Cha buổi tối hôm nay tăng ca, con nhớ chăm sóc tốt cho mấy đứa em trai em gái."Đối với cha ruột một năm ba trăm năm sáu mươi lăm ngày thì có ba trăm sáu mươi ngày bận rộn, Hoắc Tư Cẩn cũng đã thành thói quen."

Con đã biết, cha nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe."

Hoắc trầm Lệnh luôn hờ hững tâm liền mềm nhũn ra."

Cha biết, vất vả cho con rồi."

Cầm điện thoại Hoắc Tư Cẩn bờ môi mím thành một đường thẳng, trái tim gia tốc đập nhanh hơn “phanh phanh phanh phanh”.

Nếu là lúc trước, cha tuyệt đối sẽ không nói thêm nửa chữ.

Thậm chí cũng sẽ không gọi điện thoại nói cho mọi người trong nhà biết hôm nay tăng ca không trở về nhà, tất cả đều là trợ lý bên người cha hỗ trợ truyền đạt thông tin.

Tình cảm gia đình, cha con, hắn so với hai đứa em trai lớn hơn rất nhiều cũng thấy được rõ ràng.

Hiện tại mẹ không có ở đây, cha lại chuyển biến tốt hơn.

Hoắc Tư Cẩn tâm tình phức tạp, nhưng nghĩ tới hình ảnh lưu niệm mẹ để lại lập tức trở nên nhẹ nhõm, thoải mái.

Khóe miệng nở một nụ cười, giọng nói dịu đi."

Không vất cả, con là anh, chiếu cố em trai em gái là chuyện nên làm."

Hắn nghe được đầu bên kia điện thoại, cha của hắn Hoắc trầm Lệnh cho tới bây giờ luôn đạm mạc lãnh khốc, người nắm quyền điều hành Hoắc thị bỗng nhiên nói năm chữ."

Tư Cẩn, thật xin lỗi."

Trái tim như đột nhiên bị một bàn tay vô hình nắm chặt, thậm chí hắn còn vô thức nín thở.Đầu óc có chút bối rối, hắn luôn luôn lạnh lùng trầm ổn nhanh chóng nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên."

Cha, chúng con ngày mai cùng bác đi Vận Thành đón An An."

Bên kia đầu điện thoại giọng của Hoắc trầm Lệnh bỗng nhiên cao giọng: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Tư Cẩn đem chuyện bên này nhanh chóng giải thích một lần, nhưng là không có nói tới thân phận của Tể Tể.

Không đợi cha nói chuyện, Hoắc Tư Cẩn lại bổ sung thêm."

Cha đừng lo lắng, Tể Tể đặc biệt ngoan, cũng đặc biệt hiểu chuyện, không phải con nói mạnh miệng nhưng mà chúng con chỉ là đi đón An An trở về nhà thôi."

Hoắc trầm Lệnh tất nhiên không yên lòng.

Nhưng cũng nghe ra được con trai không muốn hắn phải bận tâm.

Hắn lần đầu tiên trong đời cảm thấy do dự."

Tư Cẩn, cha......"

Hoắc Tư Cẩn cười cười, hắn rủ mắt xuống, thanh âm rất nhu hòa, cùng với người trước kia luôn đạm mạc tưởng như hai người."

Cha, cha cứ thử tin tưởng chúng con một lần đi!"

Hoắc trầm Lệnh rốt cuộc nói không nên lời.

Một hồi lâu, giọng nói lo lắng của cha mới truyền đến từ đầu bên kia điện thoại."Được! Cha tin tưởng các con, có việc gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho cha, nhớ kỹ phải nghe lời bác cả."

Hoắc Tư Cẩn mặt mày buông xuống, tay bất tri bất giác cầm thật chặt điện thoại hơn, khóe miệng nhếch lên một đường cong, cuối cùng trên khuôn mặt anh tuấn lãnh đạm bị nụ cười từng chút từng chút một xâm chiếm, cười đến xán lạn."

Vâng, cha.""

Gửi tin nhắn cho cha trước khi lên máy bay.""

Dạ, cha.""

Xuống máy bay cũng nên thông báo một tiếng.""

Vâng.""

Nếu như có thể, đến lúc đó lại gửi video cho cha!"

Hoắc tư Thần trực tiếp đoạt lấy điện thoại của anh trai đang nói chuyện mãi không dừng."

Anh, tất cả mọi người đang chờ anh ăn cơm đấy!"

Nói xong nhìn cũng không nhìn điện thoại là đang cùng ai trò chuyện, lập tức tắt màn hình.

Bên đầu điện thoại kia Hoắc trầm Lệnh nghe được câu nói của con trai cả: "

Anh đang cùng cha gọi điện thoại mà."

Giọng con trai út truyền tới: "

Em tin anh chắc! Cha gì chứ? Không nói thì không mở miệng, cần mở miệng thì hoặc là “vâng” hoặc là “dạ”, nhưng giọng điệu không giống nhau!"

Hoắc trầm Lệnh vẫn chưa tắt điện thoại: "......"

Thì ra ở trong mắt các con hắn là người cha như thế .

Hắn nhịn không được hồi tưởng, sau đó nghe được giọng nói nhẹ nhàng đáng yêu của bánh bao sữa từ bên kia điện thoại truyền đến."

Anh cả, là cha sao? Cha lúc nào trở về? Chúng ta có cần phần cơm cha không?"

Giọng nói mềm mại ngọt ngào của bánh bao sữa từ điện thoại truyền đến, xuyên qua màng nhĩ dần dần hòa vào máu rồi đi đến trái tim.

Hắn chợt nhớ đến dáng vẻ dịu dàng của vợ khi nói muốn có con gái.

Khóe miệng bất tri bất giác chậm rãi cong lên.

Mãi cho đến khi trợ lý đặc biệt Giang Lâm đẩy cửa tiến đến, Hoắc trầm Lệnh mới thu lại nụ cười trên mặt, trong nháy mắt biến thành đạm mạc lãnh khốc, người khác chớ tới gần, người cầm quyền Hoắc thị.

Giang Lâm biết ông chủ khẳng định là tại cùng Tể Tể tiểu thư trò chuyện, chờ ông chủ nhìn đến hắn mới mở miệng."Ông chủ, còn ba phút nữa là bắt đầu mở họp hội nghị."

Hoắc trầm Lệnh gật đầu, cúp máy, mặt không cảm xúc đi ra khỏi văn phòng.

Lúc đi đến bên người Giang Lâm thì hắn lạnh lùng phân phó."

Chọn ra mười vệ sĩ có bản lĩnh tốt nhất, năng lực phát hiện và chống trinh sát tốt nhất trong số các vệ sĩ, ngày mai để bọn họ chờ ở sân bay, cùng đám Tư Cẩn đi Vận Thành."

Giang Lâm vội vàng gật đầu: "

Vâng! Tôi lập tức đi làm."

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong Hoắc Trầm Huy mang theo năm đứa trẻ đi thẳng đến sân bay.

Giá trị nhan sắc quá cao, lại còn có một đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm mập mạp đi cùng, trên đường đi thu hút bao nhiêu là ánh mắt người xung quang.

Hoắc Trầm Huy nguyên bản định chờ ở đại sảnh, nhìn thấy xung quanh như thế liền quyết định mang theo năm đứa bé đi tới phòng khách quý.

Bọn hắn vừa mới tiến vào phòng khách quý, Tể Tể được bác cả đặt ở trên ghế sa lon nhanh chóng đứng lên, nện bước nhỏ lật đật đi mở cửa.

Hoắc Tư Lâm vội hỏi bé: "

Tể Tể làm gì thế em?"

Bánh bao sữa chỉ chỉ bên ngoài: "

Bên ngoài kia có mấy chú kỳ quái, Tể Tể muốn nhìn một chút."

Mấy người Hoắc Trầm Huy trong nháy mắt cảnh giác: "

Chú kỳ quái, chỗ nào?"

Bánh bao sữa kéo cửa ra, Hoắc Trầm Huy ôm bé lên đến đứng ở cửa nhìn ra phía ngoài."

Tể Tể, ở đâu?"

Bánh bao sữa giơ bàn tay nhỏ lên: "Đều không thấy nữa rồi."

Hoắc tư Thần yếu ớt lên tiếng: "

Tể Tể, em có phải lại nhìn thấy quỷ rồi không?"

Bánh bao sữa liền vội vàng lắc đầu: "

Không phải không phải, những chú kia là người, không phải ma."

Hoắc Tư Tước nhíu mày: "

Tể Tể có biết là mấy người không?"

Hoắc tư Thần đúng sự thật mà ngay thẳng nói: "

Anh hai, anh không quên rồi sao, Tể Tể không biết số."

Bánh bao sữa liền nói lý lẽ: "

Tể Tể biết số, Tể Tể vừa rồi thấy bảy người, còn có năm người khác cách khá xa, đưa lưng về phía Tể Tể, Tể Tể không thấy rõ khuôn mặt của bọn họ."

Hoắc Trầm Huy: "

Cho nên tổng cộng là mười hai cái."

Bánh bao sữa nghiêm túc gật đầu: "Đúng thế."

Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tể Tể."Để anh cả đi xem một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TTT
Thai Truong Tu Tran07 Tháng năm, 2023 00:33
Truyện hay mà ra chương chậm quá
Nga Đinh05 Tháng tư, 2023 20:55
Bh ra chương ms thế tg,
T
Tran23 Tháng ba, 2023 03:20
Bao giờ ra chương nữa vậy chủ nhà
N
NTrang11 Tháng hai, 2023 15:22
Cầu tác giả ra chương
TT
Tiên Thuỷ08 Tháng hai, 2023 14:44
Cầu tác giả ra chương mới
TT
Tiên Thuỷ08 Tháng hai, 2023 14:44
Cầu tác giả ra chương mới
TN
Thanh nguyễn19 Tháng một, 2023 04:31
Cầu tác giả...tết tới..rảnh và bn lắm..mong cho nhìu chương hơm đi..huhu
NHT
Nguyễn Huyền Trang16 Tháng một, 2023 15:35
Được 1 chương đọc không đã
TN
Thanh nguyễn15 Tháng một, 2023 10:56
Tác giả ơi..cầu ra chương nhìu hơn ah
R
ruacon11 Tháng một, 2023 10:27
thanks bạn nha, hóng tiếp
김진희09 Tháng một, 2023 23:23
Hay qua hêt truong 143hong tiếp ra nhiêu
TP
Tiên Phạm07 Tháng một, 2023 14:55
Chuyện hay mà mãi chưa ra chương mới buồn ghê
NHT
Nguyễn Huyền Trang06 Tháng một, 2023 14:17
Hay quá đi mà ngày có 2 chương đọc k đã j hết
QN
Quỳnh Như05 Tháng một, 2023 13:25
Ko biết có trang nào ra nhiều chương chưa? Ngày 1 chương chờ dài cả cổ
TN
Thanh nguyễn03 Tháng một, 2023 14:41
Hóng quá ah...cầu tác giả cho nhìu chương đi ạ
Nga Đinh14 Tháng mười hai, 2022 11:52
Hóng chương mới
R
ruacon05 Tháng mười một, 2022 10:43
Hóng chương nhiều nhiều ạ
L
Leduyen01 Tháng mười một, 2022 14:04
Hóng chuong moi nha
BÌNH LUẬN FACEBOOK