Mục lục
Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc gia trang viên.

Phòng khách.

Bầu không khí có chút cổ quái.

Hoắc Trầm Lệnh, chủ nhân của Hoắc trang viên, đang ngồi ở một đầu của ghế sô pha bằng da thật, thần sắc thờ ơ và lạnh lùng.

Mà ở đầu kia của chiếc sô pha dài, có một đứa bé còn rất nhỏ, tóc đen, lông mi dài, đang nằm ngủ ngáy o o.

Hình như là ngủ trong một tư thế hơi lâu, cánh tay giống củ sen của đứa nhỏ duỗi ra vẫy vẫy, cánh tay trắng nhỏ múp míp sờ soạng bên trái, bên phải. Sau đó cong cái mông nhỏ, mắt nhắm mắt mở từ từ bò tới bên cạnh hắn.

Cả cánh tay nhỏ lẫn bắp chân mềm nhũn đều ôm lấy cánh tay của hắn. Lại dùng cái đầu nhỏ tóc bù xù mà dụi dụi vào chân hắn, xoay ngửa người ra phơi cái bụng rồi lại nằm ngủ thiếp đi.

Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía đối diện hắn, Tống Thanh - viện trưởng viện nhi Hoa Ân.

"Tống viện trưởng nói đứa nhỏ này là ở nhi viện của ông, như vậy xin hỏi bé vì sao bốn giờ sáng lại xuất hiện bên trong Hoắc gia trang viên? "

Tống Thanh bày ra vẻ mặt khó nói.

"Ngài Hoắc, chuyện là thế này, Minh Tể Tể là một tuần trước được đồn công an đưa đến nhi viện, nhưng đứa nhỏ này có phần không dễ trông nom."

Nhìn Hoắc Trầm Lệnh không nói lời nào, Tống Thanh liền tiếp tục giải thích:

“Ngài Hoắc, đứa nhỏ này bị loạn giờ sinh học nghiêm trọng, ban ngày đi ngủ ban đêm lại sinh hoạt bình thường. Ngài nhìn, mắt ta bị quầng thâm cả rồi … chính là một tuần này đều không được ngủ. Đêm qua mưa to, đứa nhỏ tự nhiên không thấy đâu, ta cùng người của nhi viện đi tìm đến hơn nửa đêm. Nhưng đây còn không phải là lần đầu tiên đứa nhỏ mất tích.”

Hoắc Trầm Lệnh nhàn nhạt lên tiếng:” Chẳng hạn như?”

Tống Thanh nhìn đứa nhỏ bánh bao sữa đang ngủ say sưa giữa ban ngày, nội tâm không ngăn được muốn yêu thương.

“Ngay đêm đầu tiên đến nhi viện, chúng ta đã không thấy đứa nhỏ. Đến hơn nửa đêm lại phát hiện đứa nhỏ ở dưới gốc cây hòe, cách nhi viện ba trăm mét. Đêm thứ hai cũng không thấy, cuối cùng phát hiện bé ở bên trong cái thùng dầu bỏ đi ở đằng sau nhi viện. Ba bốn năm sáu đêm liền chúng ta đều thay phiên nhau, bất kể thế nào cũng cố trông coi bé.”

Hoắc Trầm Lệnh vuốt tóc mềm mại của bánh bao sữa, thanh âm băng lãnh.

“Hôm qua là đêm thứ bảy, mọi người không coi chừng nữa nên bé lại không thấy, tự mình đi tới trang viên của tôi?”

Tống Thanh xấu hổ.

Nhưng đây là sự thật!

Đừng nói là người cầm quyền Hoắc gia này, chính cũng thấy khó tin.

nhi viên Hoa Ân cùng với Hoắc gia trang viên ở Bắc kinh một hướng nam một hướng bắc, cách xa nhau hơn một trăm cây số. Bánh bao sữa mới ba tuổi rưỡi, hơn nửa đêm mà chỉ dựa vào hai cái chân ngắn ngủn làm sao đi tới được Hoắc gia trang viên?

Nhưng trong camera giám sát, rõ ràng vào lúc rạng sáng 4 giờ hơn, nhân viên bảo vệ tuần tra trong Hoắc gia trang phát hiện ra bánh bao sữa ở dưới cây hòe cổ trăm năm phía sau núi.

Tống Thanh ho khan một tiếng, xấu hổ xoa xoa tay.

"Tuy rằng...... Rất khó hiểu, nhưng...... sự thật...... Chính là như vậy."

Hoắc Trầm Lệnh nắm lấy tay nhỏ mềm mềm, cảm xúc không ổn định của hắn thời gian gần đây tự nhiên bình tĩnh lại, trong đầu lại toàn là một mảnh mềm mại.

Trong nội tâm có thanh âm đang xúi giục hắn đem bánh bao sữa giữ ở bên người.

Hắn liền muốn làm đi theo ý nghĩ của bản thân: “Vậy đứa nhỏ này liền ở cùng ta đi!”

Tống Thanh sửng sốt.

"Ngài Hoắc, ý của ngài là...... muốn nuôi dưỡng đứa bé này?"

Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Đúng vậy!"

Tống Thanh thấy hết sức kinh ngạc.

Hoắc Trầm Lệnh luôn lạnh lùng, bất cận nhân tình. Dù công khai có ba người con trai nhưng ai cũng biết hắn làm một người cha rất nghiêm khắc.

Chẳng lẽ lại giống suy nghĩ của ông, cảm thấy đứa nhỏ mặc dù không dễ chăm sóc nhưng lại rất mềm mại, lanh lợi, được người yêu thích.

Hơn nữa, không cần phải so sánh với người khác. Hoắc gia với tư cách là gia tộc đứng đầu nước Hoa, tuyệt đối không thiếu tiền lại càng không thiếu người.

Nhận nuôi bánh bao sữa thì cả hai bên đều có lợi.

Nhưng còn phải hỏi lại ý kiến của đứa nhỏ bánh bao này một chút có muốn hay không.

đi tới bên bánh bao nhỏ, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gọi bé:

"Tể Tể, Tể Tể."

Minh Tể Tể đang ngủ say đến không biết chuyện gì bên cạnh, đêm qua chạy quá xa, lúc này còn chưa muốn tỉnh.

Nhưng nghe thấy là tiếng viện trưởng gọi bé, nên bé vẫn cố gắng nhấc lên mí mắt, dùng đôi mắt to mê mang ngập nước nhìn viện trưởng, dùng giọng con nít đáng yêu lên tiếng.

" Ông nội Viện trưởng."

Tống Thanh yêu thương mà “ừ” một tiếng, đau lòng sờ lên cái đầu nhỏ đen nhánh của bé.

"Tể Tể, về sau cháu cùng cha Hoắc ở cùng nhau được không?"

Minh Tể Tể càng mờ mịt.

Cha Hoắc là ai?

Bé có cha mà!

Cha của bé ở địa phủ kia mà!

Không đúng!

Cha chính là để bé đến nhân gian tìm loài người làm bảo mẫu nuôi dạy bé!

Chủ yếu là cha quá bận rộn, thường xuyên loay hoay chân không chạm đất, nếu không phải bé sinh ra ở Địa phủ mà là tại xã hội loài người, đoán chừng tám trăm năm trước liền bị chết vì đói rồi.

Cũng may Minh Bảo bảo không cần ăn cơm!

Thế là cha mặc kệ không quản sinh dưỡng, bé tự mình trải qua đến hiện tại đã được ba tuổi rưỡi.

Có một ngày bé uống canh Mạnh bà như uống nước, dọa cha muốn sưu hồn luôn.

Nhưng bé sinh ra đã có thân thể, cho nên cho dù uống canh Mạnh bà, vẫn không quên cha mình là ai.

Cha dùng nửa giây thời gian nói cho bé biết, muốn bé đến nhân gian học tập cho tốt, sau này trở lại vì Địa Phủ mà cống hiến, tân trang kiến thiết lại Địa Phủ.

Hôn ở gò má bé một cái, rồi không chút do dự mà ném bé ra khỏi Địa Phủ

Dù sao Bảo bảo có được thân thể bất tử, cha căn bản không lo lắng bé sẽ ngã chết.

Cho nên......

Ánh mắt bé nhìn từ ông nội Viện trưởng chuyển tới trên người Hoắc Trầm Lệnh, trong lòng nghi hoặc, suy nghĩ một chút.

Người bảo mẫu này nhìn số cũng có mệnh phú quý, giàu sang. Hiện tại tráng niên đã có điềm báo chết sớm, mà nhìn kỹ thì khả năng chỉ trong hai ngày tới này là xảy ra chuyện.

Minh Tể Tể chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, bé có phần tròng trắng so với con ngươi ít hơn, mắt to, con ngươi có màu đen thuần túy trong như thủy tinh, trông rất xinh đẹp, mê hoặc.

Trên gương mặt mũm mĩm trắng nõn nà, miệng hơi mở ra trên má liền có lúm đồng tiền nhỏ nhỏ.

Thanh âm của bé mềm mại, non nớt.

"Chú muốn làm cha nhân gian của Tể Tể sao?"

Hoắc Trầm Lệnh nhướng mày: "Nhân gian?"

Minh Tể Tể gật đầu, hết sức chăm chú giải thích.

"Đúng, nhân gian! Cha của Tể Tể ở Địa Phủ cơ!”

Hoắc Trầm Lệnh không khỏi đau lòng.

Hắn đứng lên đem bánh bao sữa từ trên ghế salon ôm vào lòng, nhìn đôi mắt đen trắng to tròn của đứa nhỏ, thấy trong đáy mắt có quấn quýt cùng chờ đợi, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán bé.

"Uhm, chú làm cha nhân gian của Tể Tể."

Minh Tể Tể cực kỳ vui vẻ, thơm một ngụm lên gương mặt của vị bảo mẫu nhân gian này.

"Thật tốt quá! Tể Tể ở nhân gian có bảo mẫu rồi! Tể Tể nói với cha, tối nay trễ một chút đến đón Tể Tể nhé! Đúng rồi, cha, ta họ Minh, gọi Minh Tể Tể, không thể thay đổi danh tự nha."

Hoắc Trầm Lệnh yêu thương nhìn bé, đoán chừng bánh bao nhỏ cũng không biết người thân ở Địa phủ mang ý nghĩa tử vong, luôn cho là cha ruột còn sẽ tới đón bé.

Nhưng hắn cũng không muốn nói rõ ràng, mà thuận theo bánh bao sữa nói:

"Được, không đổi tên, liền gọi Minh Tể Tể. Chờ trăm năm về sau, lại để cho cha của Tể Tể tới đón con!"

Minh Tể Tể cảm thấy vậy không được!

Minh Bảo bảo phải ở nhân gian năm trăm năm mới thành niên.

"Không! Cha, cha ở địa phủ phải năm trăm năm sau mới đến đón Tể Tể cơ, nếu quá sớm Tể Tể còn chưa có lớn lên, Tể Tể chưa lớn thì cái gì cũng đều không thể giúp cha."

Hoắc Trầm Lệnh cùng Tống Thanh nghe đồng ngôn vô kỵ của bé liền nở nụ cười, rồi lại tràn đầy đau lòng.

Đây là một bánh bao nhỏ rất hiểu chuyện.

Hoắc Trầm Lệnh gọi quản gia phân phó: "La quản gia, cùng Tống viện trưởng đi một chuyến nhi viện, làm thủ tục nhận nuôi."

La quản gia gật đầu: "Vâng, tiên sinh."

Tống Thanh cùng La quản gia vừa đi, Hoắc Trầm Lệnh chuẩn bị mang nữ nhi bảo bối mới thăm quan trang viên một chút thì người vợ Trương Trữ điện thoại tới.

Hắn nghe điện thoại xong, trìu mến nhìn bánh bao sữa ở trong lòng.

"Tể Tể, cha phải đi ra ngoài bận việc, Tể Tể trước tiên ở trong nhà tự chơi được không?"

Minh Tể Tể cảm giác được sinh mệnh của người cha bảo mẫu ở nhân gian này đã tiến vào quá trình đếm ngược, liền ôm chặt lấy cổ của người cha bảo mẫu, thân thể mềm mềm, thân thiết tiến vào trong ngực lớn thoải mái.

"Không muốn, cha, Tể Tể muốn cùng cha cùng một chỗ, cha đi nơi nào, Tể Tể cũng muốn đi đến đó."

Vừa mới có được bảo mẫu nhân gian, tuyệt đối không thể cứ như vậy mà tới Địa Phủ báo danh được!

Bánh bao sữa ở trong ngực tròn tròn, mềm mềm cùng với ba đứa con trai hoàn toàn không giống nhau, Hoắc Trầm Lệnh không thể không mềm lòng.

"Vậy thì cùng cha đi."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
TTT
Thai Truong Tu Tran07 Tháng năm, 2023 00:33
Truyện hay mà ra chương chậm quá
Nga Đinh05 Tháng tư, 2023 20:55
Bh ra chương ms thế tg,
T
Tran23 Tháng ba, 2023 03:20
Bao giờ ra chương nữa vậy chủ nhà
N
NTrang11 Tháng hai, 2023 15:22
Cầu tác giả ra chương
TT
Tiên Thuỷ08 Tháng hai, 2023 14:44
Cầu tác giả ra chương mới
TT
Tiên Thuỷ08 Tháng hai, 2023 14:44
Cầu tác giả ra chương mới
TN
Thanh nguyễn19 Tháng một, 2023 04:31
Cầu tác giả...tết tới..rảnh và bn lắm..mong cho nhìu chương hơm đi..huhu
NHT
Nguyễn Huyền Trang16 Tháng một, 2023 15:35
Được 1 chương đọc không đã
TN
Thanh nguyễn15 Tháng một, 2023 10:56
Tác giả ơi..cầu ra chương nhìu hơn ah
R
ruacon11 Tháng một, 2023 10:27
thanks bạn nha, hóng tiếp
김진희09 Tháng một, 2023 23:23
Hay qua hêt truong 143hong tiếp ra nhiêu
TP
Tiên Phạm07 Tháng một, 2023 14:55
Chuyện hay mà mãi chưa ra chương mới buồn ghê
NHT
Nguyễn Huyền Trang06 Tháng một, 2023 14:17
Hay quá đi mà ngày có 2 chương đọc k đã j hết
QN
Quỳnh Như05 Tháng một, 2023 13:25
Ko biết có trang nào ra nhiều chương chưa? Ngày 1 chương chờ dài cả cổ
TN
Thanh nguyễn03 Tháng một, 2023 14:41
Hóng quá ah...cầu tác giả cho nhìu chương đi ạ
Nga Đinh14 Tháng mười hai, 2022 11:52
Hóng chương mới
R
ruacon05 Tháng mười một, 2022 10:43
Hóng chương nhiều nhiều ạ
L
Leduyen01 Tháng mười một, 2022 14:04
Hóng chuong moi nha
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang