• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô đứng lại đó cho tôi!"

“Cô làm cái quái gì vậy?!" Diệp Vân Ánh vùng ra khỏi tay của Vương Bảo Châu.

Vương Bảo Châu lúc này đang bực mình như muốn lao vào đánh cô vậy, nhưng ả đang chuẩn bị ra tay thì từ xa đã nhìn thấy Lục Tần Phàm cùng bố mẹ mình đang tiến ra, ả nhìn ba người rồi nhìn sang phía hồ.

Diệp Vân Ánh nhìn nụ cười của ả trong lòng cảm thấy người phụ nữ này chuẩn bị làm điều gì đó xấu với mình.

Diệp Vân Ánh còn chưa suy nghĩ xem cô ta muốn làm gì thì đã bị hành vi của ả làm cho hoảng loạn.

“Cô muốn làm gì?"

Cô còn chưa nói dứt lời đã bị ả nắm lấy tay rồi tự xô mình xuống hồ, dàn cảnh bị cô xuống hồ cho anh và bố mẹ anh nhìn thấy.

Diệp Vân Ánh chưa kịp trở tay đã nghe thấy tiếng thất thanh của ả ta dưới hồ.

“Cứu…cứu…tôi không biết bơi!"

Lục Tần Phàm đang đi cùng bố mẹ khi nghe thấy tiếng kêu cứu và đồng thời nhìn xuống hồ, thấy Vương Bảo Châu đang chới với dưới nước anh liền chạy đến, chạy qua cô còn đẩy cô ngã về phía trước.

Diệp Vân Ánh bị anh đẩy làm đầu đập vào cạnh bàn gần đó. Mọi người nghe tiếng la thất thanh của ả ta cũng đổ dồn ra phía hồ mà xem. Diệp Vân Ánh nhìn thấy cảnh này mới định thần lại, cô giờ mới hiểu tại sao lúc đó Vương Bảo Châu lại nắm lấy tay mình về phía ả, muốn làm cho anh hiểu lầm vì đã đẩy cô ta, làm cho cô một lần nữa mất điểm trong mắt mọi người.

“Chị dâu, cháu dâu đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Đình Chính và ông nội lo lắng mà đi ra.

Diệp Vân Ánh bây giờ ngồi mất động dưới sàn hồ bơi mà không lên tiếng trả lời.

“Chị dâu, đầu chị bị chảy máu rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lục Đình Chính nhìn thấy vết thương trên trán cô.

“Chị không sao!" Cô trả lời yếu ớt.

Chỉ trong vài phút Lục Tần Phàm đã đưa được Vương Bảo Châu lên bờ, anh đặt cô ta nằm trong lòng mình lo lắng mà hỏi hang.

“Bảo bối, em tỉnh lại đi, bảo bối!"

Vương Bảo Châu ho sặc vài lần rồi trả lời anh: “ A Phàm, em…e…m không sao, khụ khụ!"

Lục Tần Phàm ôm cô ta vào lòng tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt ngấm nước của ả, bỗng anh để Vương Bảo Châu sang một bên đi thật nhanh về phía cô mà tát cô hai phát vào mặt.

“Cmn, tại sao cô lại đẩy em ấy xuống hồ? Có phải là cô ghen ghét em ấy được tôi yêu nên cô mới làm vậy phải không? Nếu tôi không ra đây có phải cô hại chết em ấy rồi không?"

Trước mắt báo chí và quan khách anh không nhân nhượng, không xem ai là người đúng người sai đã trực tiếp tát cô.

Diệp Vân Ánh bị anh đánh gương mặt cô sững lại.

Anh không hỏi xem ai là người sai, vậy mà đã ở trước mặt nhiều người đánh cô.

“A Phàm, con sao lại đánh con bé, có phải con bị điên rồi không?" Ông nội nhìn thấy cô bị chính cháu nội của mình đánh vô cùng đau lòng.

“Ông nội, ông cũng thấy đấy là cô ta đẩy tiểu Châu xuống hồ, em ấy không biết bơi sẽ rất nguy hiểm, chỉ tát cô ta hai cái là quá nhẹ rồi!" Lục Tần Phàm tức giận, lửa giận trong ánh chiếm đoạt hết lý trí của anh, anh nói lớn vào ông nội còn chỉ tay thẳng vào mặt cô mà nói.

“Như vậy con cũng không thể đánh con bé, con là chồng con bé sao lại chọn bệnh vực người phụ nữ bên ngoài mà đánh vợ mình!" Ông gõ gẫy xuống bờ hồ tức giận

“Cô ta không phải vợ cháu, em ấy mới là người cháu yêu là người cháu nên cưới về không phải hạng người ngoài dã thú như cô ta!"

“Cháu….!" Ông nội tức giận không thể nói lại

“Ông muốn nói gì thì để mai rồi nói, cháu xin phép đưa tiểu Châu vào bệnh viện kiểm tra sức khỏe!"

Lục Tần Phàm khi đi còn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt căm phẫn của anh hiện rõ ra. Anh bế Vương Bảo Châu lên đi trước mặt phóng viên và quan khách, Diệp Vân Ánh ngồi dưới sàn hồ cô đau đớn mà nhìn bóng lưng, khoé mắt đã chứa đựng đầy giọt nước mà và sự tủi nhục mà anh dành cho cô. Sự đau lòng của cô rất nhiều bây giờ lại cả sự tủi nhục vào oan ức lòng cô thật sự không còn chỗ để chứa đựng nữa.

Diệp Bạch Vũ nhìn thấy em gái mình đang ngồi dưới bờ hồ lạnh lẽo và khóc thì liền chạy lại.

“Tiểu Ánh, em sao vậy? Sao đầu lại chảy nhiều máu như vậy!"

Khi vừa đến nơi Diệp Bạch Vũ không nhìn thấy mọi người trong biệt thự đâu, mà nghe tiếng xì xào ở phía vườn nên đã đi ra, không ngờ đi ra đụng trúng Lục Tần Phàm đang bế người phụ nữ khác trên tay mà không phải là em mình, linh tính mách bảo em gái nhỏ bé của mình bị bắt nạt nên đã chạy nhanh ra khu hồ bơi. Không ngờ linh tính là thật, nhìn em gái mình thờ thẫn nhìn ra phía Lục Tần Phàm vừa đi mà người anh trai đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
LL
Lưu Luyến15 Tháng mười hai, 2022 03:19
khi nào mới ra cháp mới ạ. ngày nào mk cũng vào mà mấy nay k thấy tác giả up chap mới ạh
BÌNH LUẬN FACEBOOK