Diệp Vân Ánh giấu đi việc mà anh đã mang Vương Bảo Châu về nhà, và xem như một người vợ mà chăm sóc.
Nhưng không thể nào giấu được việc như vậy, trong lúc mà Diệp Vân Ánh và Lục Đình Chính đang nói chuyện cười đùa vui vẻ ở dưới phòng khách thì Vương Bảo Châu lục đục từ trên tầng đi xuống.
Lục Đình Chính nhìn thấy người phụ nữ quen thuộc này từ trên tầng đi xuống, mà là cụ thể là từ phòng của anh trai mình đi ra liền khó hiểu.
“Sao cô lại có mặt ở đây?" Lục Đình Chính đứng dậy mặt không cảm xúc mà hỏi.
“Đình Chính sao? Lâu rồi mới gặp em!" Vương Bảo Châu tươi cười mà hỏi
“Chị trả lời đúng về câu hỏi của tôi!"
“À, chị và a Phàm anh em lâu ngày không gặp nên anh ấy mời chị đến nhà chơi thôi!"
Chỉ đến chơi thôi sao?
Vương Bảo Châu nói mà không ngượng, nếu đến chơi như cô ta thì ai chẳng muốn đến, ở nhà người khác cả tháng mà không có ý rời đi.
“Chị biết anh tôi đã có vợ sao vẫn còn bám lấy anh tôi không buông?"
Trước giờ Lục Đình Chính đã không thích người phụ nữ này, người mà mang trên mình cả hàng ngàn chiếc mặt nạ không biết đâu là bộ mặt thật. Nhiều lần Lục Đình Chính đã ngăn cản anh trai mình đừng nên tiếp xúc nhiều với loại người đó, nhưng anh không nghe vẫn tiếp tục mà theo đuổi, Lục Đình Chính khuyên ngăn anh trai mãi cũng không thành nên đành phải lờ đi, khi nghe cô ta bỏ ra nước ngoài cùng gia đình mà không có lý do Lục Đình Chính rất vui, vì từ giờ anh sẽ không nhớ đến người phụ nữ đó mà thay vào đó là yêu thương người vợ của mình.
Thật không ngờ ba năm sau cô ta vẫn quay lại, tiếp tục gài bẫy Lục Tần Phàm!
“Là anh em bảo chị đến ở, với lại anh em và chị lúc trước cũng là người yêu!" Vương Bảo Châu từ tốn không mấy bối rối mà ngồi xuống ghế chéo chân mà trả lời
“Người yêu? Chị là cái thá gì mà nói là người yêu, tôi nói cho chị biết nếu chị không rời đi thì đừng trách tôi!" Lục Đình Chính không chịu được tức giận mà nói lớn.
“Em định làm gì? Chị nói cho em biết một điều, nếu chị có bị thương hay có mệnh hệ gì thì người phụ nữ đó sẽ bị đánh đó!" Vương Bảo Châu vừa nói vừa chỉ tay sang Diệp Vân Ánh đang ngồi đó.
“Anh ấy sẽ không phải là hạng người sẽ đánh phụ nữ!"
“Không tin cũng không sao, nhưng em nên tôn trọng chị đi bởi trước sau gì thì chị cũng là chị dâu em, là đại thiếu phu nhân nhà họ Lục thôi!"
Vương Bảo Châu cũng không ngồi lâu, sau khi nói một vèo cô ta lại đứng dậy đánh mông uyển chuyển mà rời đi.
Lục Đình Chính chỉ hận là mình không thể chạy đến tát cho cô ta một cái, cho ả tỉnh mộng ra.
“Chị dâu, sao chị lại phải nhẫn nhịn con người chị ta làm gì? Chị là nữ chủ nhân của gia đình này cần gì phải nhẫn nhịn hạng loại người như vậy?"
“Em đừng nói nữa, chúng ta nói chuyện khác!"
Lục Đình Chính nhìn chị dâu phải chịu nhiều sự quất ức như vậy cũng cảm thấy đau, sự đồng cảm dành cho chị dâu ngày càng tăng lên.
Vì không chịu được khi nhìn chị dâu bị người phụ nữ bên ngoài sỉ nhục nên sau khi rời khỏi biệt thự Lục Đình Chính đã lái xe đến công ty của anh mình, muốn đàm phán về chuyện để người phụ nữ khác trong gia đình, còn bóc lột chị dâu.
Lục Đình Chính cứ vậy đạp cửa phòng làm việc của anh mình, cho dù thư ký có cản cũng không được.
“Thiếu gia, Lục tổng vẫn đang làm việc!"
Chu Dương chạy theo sau ngăn cản thiếu gia lại, nếu chưa có sự cho phép mà đã tự ý vào phòng làm việc của Lục tổng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
“Lục Tần Phàm, anh ra đây cho em!" Lục Đình Chính đi vào gọi thẳng tên anh ra.
“Em vào mà không có sự đồng ý của anh, còn gây loạn nữa sao?" Lục Tần Phàm lên tiếng, ánh mắt nhìn ý bảo Chu Dương ra ngoài, thư ký cũng không muốn ở lại để chịu cảnh lạnh lẽo này, nên khi nhìn thấy ánh mắt đó của anh cũng đã vội mà xoay người ra ngoài.
“Lục Tần Phàm, anh có phải là con người không vậy?"
Lục Đình Chính đi lại phía bàn làm việc của anh, nói thẳng vào chuyện chính.
“Em nói vậy là bảo anh không phải người sao?"
“Có lẽ anh giống một con chó hơn là một con người, vợ của anh chung sống ba năm nay vậy mà anh lại bắt vợ mình đi chăm sóc một tình nhân ở bên ngoài, vậy hỏi anh có phải là người không?" Lục Đình Chính càng nói càng không thể kiểm soát lại được cơn tức giận trong người.
“Em nói đủ chưa?"
Đặt cây bút trên tay xuống, Lục Tần Phàm thể hiện rõ ra trên mặt những lời nói vừa rồi của em trai làm cho mình khó chịu, gương mặt không cảm xúc, ánh mắt nhìn về phía em trai.
“Nói đủ chưa? Nếu có nói cả tháng cũng không hết những gì mà anh đã làm với chị dâu!" Lục Đình Chính không hơn kém mà nói lại
“Đừng một chị hai chị trước mặt anh, anh nghe rất ghê tởm!"
Lời nói đó của anh nếu để cho Diệp Vân Ánh nghe thấy liệu trong lòng cô sẽ như thế nào? Liệu tim cô cho bị chảy máu không? Liệu cô có rơi nước mắt bởi câu nói này không? Cô có cảm thấy mình bị bạc đãi không?
Câu nói anh nói ra không chút cảm xúc nào lại khiến cho tâm trạng của Lục Đình Chính càng phẫn nộ hơn.
“Ghê tởm sao? Con người của anh chưa khiến chị ấy cảm thấy ghê tởm, thì anh lấy cái tư cách gì nói chị ấy như vậy!"
Diệp Vân Ánh còn không chê anh là kẻ lập dị anh lại nói cô ghê tởm! Cô còn chịu đựng suốt ba năm với một con người được người đời gọi là kẻ lập dị trên cả kẻ lập dị, mà chưa bao giờ than vãn, hay oán trách một lời, ấy vậy mà chỉ có hai tiếng “Chị dâu" của người em trai lại làm cho anh nói ra hai chữ “Ghê tởm"
“Anh chưa có giết cô ta là may mắn lắm rồi, thế nên em đừng có nhắc đến cô ta trước mặt anh!"
“Vậy sao? Để em xem anh và Vương Bảo Châu ở bên cạnh được bao lâu? Em còn muốn nhìn thấy ngày mà anh hối hận với những gì đã với chị dâu, ngày mà anh van xin chị dâu tha thứ!"
Lục Đình Chính không nói thêm trực tiếp xoay người rời đi.
Ngày anh hối hận sao?
Không bao giờ có chuyện đó, có chết cũng không hối hận khi đã đối xử như vậy với Diệp Vân Ánh.
Nếu có ngày anh hối hận thì nó cũng phải đến rồi, đàng này ba năm nay anh không thấy một hối hận nào khi đối xử tàn nhẫn như vậy với cô.
Không bao giờ có ngày Lục Tần Phàm này phải quỳ xin sự tha thứ!
Danh Sách Chương: